Đừng Gọi Tôi Là Ác Ma (Dịch)

Chương 25: Hỏa oai như thần, lửa tùy tâm sinh. (2)

Cuối cùng người đàn ông tóc dài mặc vest, dựa vào chiếc Cullinan cũng chịu di chuyển. Hắn rút thanh thái đao có phần vỏ đao màu xanh lam ra khỏi chiếc xe đang chắn ngang lối vào con hẻm.

Vương Miểu xì cười thành tiếng: “Không ngờ ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này mà cũng có thể gặp được gen võ giả. Giỏi lắm hả? Chỉ là cấp 1 - Giác cảnh mà đã nghĩ mình đủ sức hoành hành ngang ngược rồi à? Có phải mày đã đề cao bản thân quá rồi không? Ông đây là cấp 2 - Tích cảnh giai đoạn 1!”

Sau đó một tiếng “Ầm” vang lên, linh khí trên người Vương Miểu bùng nổ, dao động dữ dội. Tiếp đó, hắn từ từ rút thái đao ra khỏi vỏ.

“Thiếu gia muốn xử lý thế nào?”

Ánh mắt gã nhà giàu chỉ toàn âm độc, tàn bạo: “Phế nó đi, chỉ cần còn thở là được. Xảy ra chuyện gì, tao gánh!”

Vương Miểu nheo mắt: “Thế tao chặt bỏ một cánh tay của mày chắc cũng ổn. Nếu không lại chẳng có gì để báo cáo với ông chủ.

Tao sẽ giải quyết mày trước khi đồng bạc này chạm đất.”

Dứt lời, hắn tung đồng bạc lên trên không trung, sau đó rút đao chém về phía Nhậm Kiệt.

Thủy nhận (mũi nhọn bằng nước) từ từ hình thành trên thân đao.

“Thủy Nhận Trảm!”

Nhậm Kiệt cười gằn: “Mày lắm mồm thật đấy.”

Dứt lời, cậu nâng cánh tay trái chặn đòn tấn công của đối phương.

Vương Miểu sững người, con hàng này không cần cánh tay nữa hả?

Nghĩ mình là chú bé tay sắt Atom* à?

** Nhân vật chính trong manga Atom - Cậu Bé Tay Sắt của tác giả Tezuka Osamu

** Nhân vật chính trong manga Atom - Cậu Bé Tay Sắt của tác giả Tezuka Osamu

Nhưng ngay sau đó, một tiếng KENG! chát chúa vang lên.

Lưỡi đao chém vào cánh tay máy của Nhậm Kiệt khiến tia lửa văng lên tung tóe, lưỡi đao băng vỡ tan. Cả thủy nhận có tốc độ cực cao cũng không thể cắt nổi chút da trên người cậu

Vương Miểu: “?”

Tay chân quỷ quái gì thế này? Cánh tay sắt của cậu bé Atom à?

Chỉ một giây sau, Nhậm Kiện hất văng thái đao rồi siết chặt nắm tay, đấm thẳng. Quyền phong lướt qua, tạo thành ba móng vuốt sắc nhọn như đao, nhằm thẳng vào Vương Miểu.

Hai mắt Vương Miểu trợn ngược. Đây là cánh tay máy? Cường thực giả à?

Vương Miểu cấp tốc lui về sau nhưng chiếc áo vest đang mặc trên người đã xuất hiện ba đường cắt, tránh thoát nguy hiểm trong gang tấc. Nhưng ngay sau đó Nhậm Kiệt lại để lòng bàn tay, hướng về phía hắn.

Cậu xòe năm ngón tay ra, nhẹ giọng hô:

“Chưởng Tâm Pháo!”

“Ầm!”

Chưởng Tâm Pháo bắn ra uy lực siêu mạnh. Vương Miểu chỉ kịp dùng thân đao ngăn cản đòn tấn công, sau đó thì bị hất ngược về sau.

Nhậm Kiệt chụp lấy đồng bạc đang rơi xuống, bàn tay khẽ siết lại. Nó lập tức bị ngọn lửa hừng hực hòa tan thành nước bạc.

“Vả mặt đau không? Thứ pha kè!”

Ngay sau đó, cậu hất mạnh đống nước bạc còn nóng đỏ về phía gã nhà giàu.

Nước bạc cực nóng tạt lên khiến mặt gã nhà giàu nổi đầy bọng nước. Con hàng này lập tức ôm mặt, liên tục gào thét.

“Á á á! Giết nó, mau giết chết nó cho tao!”

Vương Miểu nghiến răng: “Mày chán sống rồi!”

“Thủy Long Đạn! Ục ọc ọc ọc~”

Vương Miểu há miệng, phun mạnh về phía Nhậm Kiệt. Từngviên đạn nước xé gió bay đến, phát ra những tiếng vút… vút.

Lúc này Vương Miểu giống như đã biến thành một cái bình phun hình người, đạn nước vãi ra như đậu hà lan.

Nhậm Kiệt: “?”

Cậu chỉ có thể nâng tay lên chặn đạn.

Phần lớn đạn nước chạm vào người Nhậm Kiệt đều bị ngọn lửa nóng rực làm cho bốc hơi nhưng vẫn còn một vài viên bắn trúng người khiến cậu chàng đau điếng, liên tục lùi về phía sau.

Hơi nước cực nóng hóa thành sương trắng, lập tức bao phủ cả con hẻm, ngăn cản tầm mắt mọi người.

Nhậm Kiệt nghiến răng, người ta cấp 2, còn mình chỉ cấp 1. Nếu chỉ dựa vào cánh tay máy thì không biết có nắm chắc phần thắng hay không?

Hơn nữa người ta có kỹ năng, còn cậu chỉ mới học được cách bốc lửa mà thôi.

Theo lý thuyết thì cậu là Giác cảnh giai đoạn 1, cũng nên có kỹ năng mới phải.

Thử lại xem nào.

Suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu, ý thức Nhậm Kiệt lập tức bước vào không gian hồ kính.

Cậu nâng tay, chạm vào cây Ác Ma. Đúng như dự đoán, cảm giác hơi thở giao hòa, móc nối với nhau lại xuất hiện.

Nhậm Kiệt ngước lên, quan sát hàng ngàn cành phụ trải dài bên trên nhánh chính Viêm Ma. Lúc này cậu cảm giác như mình có thể mở ra bất cứ cành phụ nào trên nhánh chính, miễn là cậu muốn.

Những cành phụ này thực sự đại diện cho kỹ năng của Viêm Ma ư?

Nhậm Kiệt không nói hai lời, dứt khoát thắp sáng một cành phụ to nhất trong đám.

Chỉ thấy ở giữa quả Viêm Ma bỗng xuất hiện một luồng sáng màu đỏ, chảy thẳng vào trong cành phụ đó.

Cành phụ được thắp sáng rồi bùng cháy, mọc ra một chiếc lá hỏa diễm đỏ rực..

Lời thì thầm của ác ma lại vang lên từ ngọn nguồn vạn vật.

[Kỹ năng thiên phú Viêm Ma: Đã được mở!]

[Kỹ năng: Phần Thiêu (đốt cháy)!]

[Hỏa oai như thần, lửa tùy tâm sinh, thiêu sạch bát hoang, đều thành đất cằn!]

Nhậm Kiệt: “!”

Đến rồi đến rồi, quả nhiên là tự có kỹ năng, không cần phải hấp thu đoạn gen vỡ tương ứng.

Thôi kệ đã, giải quyết mọi chuyện rồi nói sau.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất