Đừng Hòng Cướp Hoàng Hậu Của Trẫm

Chương 72

Thái Hậu cầm một bộ y phục cũ đắp lên người Lưu Minh Thứ, chau mày nói: “Lớn thật nhanh, bộ này lại ngắn rồi, giơ tay lên nào.”

Lưu Minh Thứ giơ tay lên để Thái Hậu đo kích thước cho hắn. Hắn trầm mặc một lát, cuối cùng không nhịn được nói: “Di mẫu, y phục của con đủ mặc rồi, không cần ngài tự mình làm đâu.”

Thái Hậu cười cười, một bên đo kích thước cho Lưu Minh Thứ, một bên nói: “Nếu là mấy năm trước, con muốn mặc đồ ta tự tay làm cũng mặc không được đâu. Chính là hai năm này ta lại có hứng trí làm châm tuyến nên mới làm đó.”

Lưu Minh Thứ không nói nữa, yên tĩnh đứng đó cho Thái Hậu đo đạc. Thực ra hắn cũng biết là từ sau khi Thích Vô Biệt đăng cơ, Thái Hậu muốn tự tay làm long bào cho Thích Vô Biệt nên mới từ từ bắt đầu học làm châm tuyến. Nàng làm nhiều rồi liền cũng thật luyện được một tay nghề tốt.

Hôm nay Thích Vô Biệt cũng khó được không lưu lại Cung Thanh Điện, dùng phần lớn thời gian ở bên cạnh người nhà. Ngạc Nam trước nay luôn ấm áp, mà mấy ngày này nhiệt độ cũng bắt đầu giảm xuống, đặc biệt là lúc chạng vạng, gió thổi viu viu. Đến cả Thẩm Tiêu cung trước nay phải dùng băng lạnh giảm nhiệt cũng phải đốt một bồn than.

Thái Hậu mang theo mấy đứa nhỏ và một đoàn tiểu cô nương vây quanh bồn than nói chuyện.

“Ngày mai các ngươi đều phải về nhà, qua năm mới có thể vào cung. Hôm nay cũng không cần quá câu nệ, tùy ý chút là được.” Thái Hậu nói với mấy tiểu cô nương.

Mấy tiểu cô nương vội đáp lời. Tuy trên miệng đáp ứng, nhưng trong lòng vẫn có chút không dám thật sự làm thế. Lúc nói chuyện đều có chút để ý, đè thấp giọng nói. Nhưng thời gian lâu rồi cũng thả lỏng xuống, tùy ý nói nói cười cười.

Thích Vô Biệt từ bên ngoài tiến vào, cung nữ bước lên trước đón lấy áo khoác hắn cởi xuống.

“Đến đây ngồi cho ấm áp.” Thái Hậu vẫy tay với Thích Vô Biệt.

Thích Vô Biệt đi qua ngồi xuống gần Thái Hậu, nhìn Ân Mịch Đường. Ân Mịch Đường ngồi cùng Mộ Dung Ngô Kiến, Mộ Dung Ngô Kiến đang nói về con ngựa nhỏ phụ thân mới mua cho nàng. Ánh mắt Ân Mịch Đường dính chặt vào nàng, nghe rất chuyên chú.

“Đồ ngon đến rồi!” Thích Như Quy và Ân Thiếu Bách đi vào, phía sau bọn họ là mấy tiểu cung nữ đang bưng khay, trên khay rõ ràng là đã dùng nắp đậy lại, nhưng mùi thơm của khoai đỏ nướng đã bay ra ngoài rồi.

“Khoai đỏ nướng! Oa, phụ hoàng và Minh Thứ ca ca thật sự làm khoai đỏ nướng cho chúng ta rồi này!” Tiểu Đậu Đỏ vội đứng lên, duỗi tay đi lấy.

Thích Như Quy vỗ vỗ lưng bàn tay nàng, nói: “Đợi đã, bây giờ mà cầm lấy thì cẩn thận bỏng cái tay của muội đấy! Còn nữa, rõ ràng là ta cũng đi mà sao muội chỉ biết đến mỗi Minh Thứ ca ca của muội thế hả, ta mới là thân ca ca có được hay không hả?”

Tiểu Đậu Đỏ rụt tay về, lè lưỡi, lại lần nữa đi về ngồi bên Ân Mịch Đường.

Cung nữ đặt khoai đỏ đã nướng chín xuống theo thứ tự.

Ân Mịch Đường duỗi tay sờ sờ, thực nóng! Nàng rụt tay về sờ sờ vành tai.

“Ngọt ngọt ngọt!” Tiểu Đậu Đỏ đã cắn một ngụm, xong cười với Ân Mịch Đường.

Ân Mịch Đường cúi đầu cẩn thận bóc vỏ một miếng khoai nhỏ, bẻ xuống một chút thịt khoai vàng nộn cho vào miệng. Mới đầu có chút nóng, nhưng tiếp đó liền là hương vị ngọt ngào mềm dính giữa môi lưỡi.

Ngọt đến mắt nàng híp lại thành vầng trăng non.

Nàng từ nhỏ đã thích ăn đồ ngọt rồi.

Ân Mịch Đường lại bẻ một miếng nhỏ cho vào miệng, ngon thì ngon, nhưng đầu ngón tay nàng bị dính đen còn bị nóng đến đỏ.

“Ăn từ từ thôi, đừng để bị bỏng.” Thái Hậu ôn nhu dặn dò. Những hài tử này lúc bình thường rất ít khi ăn cái này, cho dù là có ăn thì cũng sẽ được hạ nhân cắt thành từng miếng hoặc dằm thành sền sệt ra, chứ không thường cầm cả củ ăn như thế này.

Ân Mịch Đường ngước đầu lên nhìn Thái Hậu, vô ý nhìn thấy Thẩm Thư Hương đứng bên cạnh Thích Vô Biệt, Thích Vô Biệt đang bóc vỏ khoai đỏ nướng cho nàng.

Thích Vô Biệt bóc rất tỉ mỉ, một bên bóc cho Thẩm Thư Hương, một bên nói: “Nếu cảm thấy nóng thì đợi lát nữa hãy ăn, chẳng qua thứ này nhân lúc còn nóng ăn thì sẽ ngon hơn chút.”

“Ừm, đã biết.” Thẩm Thư Hương cầm lấy củ khoai Thích Vô Biệt đã bóc xong cho mình rồi đi đến bên cạnh Mộ Dung Ngô Kiến, ngồi xuống cùng nhau ăn.

Ân Mịch Đường phồng má nhìn Thích Vô Biệt.

Chú ý đến tầm mắt của nàng, Thích Vô Biệt nhìn qua, nói: “Cầm qua đây ta bóc cho muội.”

“Mới không cần.” Ân Mịch Đường buồn bực nói một câu, sau đó cúi đầu tự mình dùng tay kéo ra một miếng vỏ lớn. Nàng vui mừng bẻ củ khoai nướng mềm trong tay, nhưng những thứ như khoai đỏ nướng này càng ở bên trong thì càng nóng, khối nhỏ kia còn chưa bẻ được ra thì tay nàng đã bị bỏng trước rồi.

Nàng ‘úi’ một tiếng, vội đem ngón trỏ bị bỏng ngậm vào trong miệng.

Vành mắt cũng theo đó đỏ lên.

“Tỷ xem nào.” Tiểu Đậu Đỏ vội đặt miếng kia của mình xuống qua xem tay Ân Mịch Đường.

“Không sao, không đau nữa.” Ân Mịch Đường mấp máy môi, trong giọng nói lại có chút hậm hực.

Thái Hậu cười cười, phân phó các cung nữ qua giúp các tiểu cô nương bẻ khoai đỏ ra.

Ân Mịch Đường nhìn củ khoai đỏ được bẻ ra thành từng miếng từng miếng nhỏ, đột nhiên cảm thấy không còn ngon, nàng không muốn ăn nữa. Nàng quay đầu qua nói chuyện với Tiểu Đậu Đỏ.

Tiểu Đậu Đỏ ăn đến thơm ngào ngạt, trong miệng đang nhai khoai nướng vừa nóng vừa mềm, chăm chú nghe Ân Mịch Đường nói chuyện, có khi sẽ gật đầu, lắc đầu, hoặc cố gắng hàm hồ nói vài câu.

Lúc buổi chiều, Ân Mịch Đường cùng mấy tiểu cô nương khác một lát thì nói chuyện một hồi chơi trò chơi, liền quên mất chuyện khoai đỏ nướng rồi. Mấy tiểu cô nương đi đến trong sân đá kiện, Ân Mịch Đường đá một lát liền cảm thấy vừa khát vừa mệt, nàng lắc lắc đầu, vứt kiện qua cho Hàn Thiều Hoa: “Mọi người chơi trước đi, muội phải đi về nghỉ một lát đã.”

Thân thể của Tiểu Đậu Đỏ vẫn luôn yếu ớt một chút, loại trò chơi như đá kiện này nàng không thích nên không có đi ra. Mà Thẩm Thư Hương cũng là nuông chiều mà lớn lên nên cũng không thích đá kiện, ở lại trong điện.

Ân Mịch Đường vừa đi vào liền nhìn thấy Tiểu Đậu Đỏ và Thẩm Thư Hương đang đánh cờ năm quân.

Trên người Thẩm Thư Hương khoác áo khoác màu đen của Thích Vô Biệt.

Ân Mịch Đường đứng ở cửa nhìn chằm chằm Thẩm Thư Hương, không muốn đi vào nữa.

“Tiểu Đậu Ngọt, con đứng ngây ngốc ở đó làm gì thế? Mệt rồi phải không? Đến đây uống chén trà đi.” Thái Hậu vẫy vẫy tay với Ân Mịch Đường.

Ân Mịch Đường lúc này mới đi đến chỗ Thái Hậu.

Thái Hậu ngồi trên tháp mỹ nhân, nửa dựa vào tiểu ki, mà Thích Vô Biệt ngồi một bên khác của tiểu ki, dựa vào cửa sổ, trong tay đang lật một cuốn sách.

Ân Mịch Đường nhìn Thích Vô Biệt một cái, xong đi đến bên tiểu ki rót một chén trà xanh, xoay lưng lại với Thích Vô Biệt từng ngụm nhỏ uống hết chén trà.

“Uống chậm thôi, còn muốn nữa không?” Thái Hậu hỏi.

“Không uống nữa.”

Ân Mịch Đường quay đầu lại nhìn nhìn Tiểu Đậu Đỏ và Thẩm Thư Hương, hai người họ đang chơi cờ năm quan, dáng vẻ rất tập trung. Nàng đi qua ngồi xổm xuống trước mặt hai người, nhìn họ đánh cờ.

Ân Mịch Đường trộm liếc Thẩm Thư Hương một cái, lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Tính cách Thẩm Thư Hương rất tốt, lớn lên cũng dễ nhìn, lúc học bài trong học đường cái gì cũng học rất nhanh, hay được tiên sinh khen ngợi ….

Ân Mịch Đường kéo ngón tay đếm những điểm tốt của Thẩm Thư Hương.

Càng đếm càng ủ rũ.

Ân Mịch Đường có chút không tập trung.

“Tiểu Đậu Ngọt, muội nhích qua bên này một chút, chắn mất ánh sáng rồi.” Tiểu Đậu Đỏ kéo Ân Mịch Đường một cái.

Ân Mịch Đường đang không tập trung, không để ý cái liền đặt mông xuống đất.

“Ai ya!” Tiểu Đậu Đỏ vội kéo nàng dậy, “Muội làm sao thế? Biến thành lão lật đật rồi hả?”

“Mới không có ….” Ân Mịch Đường sửa lại y phục trên người, “Muội, muội về thay y phục.”

Thích Vô Biệt đặt cuốn sách trong tay xuống, nói: “Ta đưa muội đi.”

Ân Mịch Đường buột miệng: “Ai hiếm lạ chứ.”

Nàng vừa nói xong, tất cả người trong điện đều nhìn về phía nàng, bất luận là chủ tử hay là hạ nhân.

Ân Mịch Đường cắn cắn đầu lưỡi, trong lòng có chút ảo não. Nàng bị sao vậy? sao không suy nghĩ gì đã nói năng lung tung rồi. Thích Vô Biệt là Hoàng thượng đó! Lý trí nói với nàng nên cầu xin thứ tội, nhưng những lời mềm nhẹ kia chất đầy trong miệng, cứ thế nhảy ra đem hai má đều nhét đến phồng lên.

Bị tất cả mọi người nhìn đến có chút chịu không nổi, trên má Ân Mịch Đường nhiễm lên màu đỏ. Nàng quyết định không để ý đến Thích Vô Biệt, xoay người nói với Thái Hậu: “Thái Hậu, con đi về thay y phục ạ.”

Thái Hậu nhẹ ‘à’ một tiếng, mang theo chút ý vị nghiền ngẫm nhìn Ân Mịch Đường.

Ân Mịch Đường đặt hai bàn tay lên nhau ở bên người nhẹ nhàng nhún gối hành lễ, xong xoay người đi ra khỏi điện.

“Tiểu Đậu Ngọt hình như có chút không vui, sao thế nhỉ?” Thẩm Thư Hương mờ mịt nhìn Tiểu Đậu Đỏ. Nói xong cầm khăn tay bịt miệng hắt xì một cái, nàng có chút cảm lạnh.

Tiểu Đậu Đỏ lắc lắc đầu, nói: “Không biết nữa, lúc trước còn tốt lắm mà.”

Thái Hậu cầm mấy cuốn sách trên tiểu ki lên cuộn lại, gõ lên đầu Thích Vô Biệt, cau mày hỏi hắn: “Con ức hiếp nàng phải không?”

“Mẫu hậu, nhi thần hầu như vẫn luôn ngồi bên cạnh ngài, cũng chẳng nói với nàng được mấy câu thì làm sao mà ức hiếp nàng được chứ?” Thích Vô Biệt hỏi.

Thái Hậu ngẫm nghĩ một lát, chậm rãi gật gật đầu, sau đó đột nhiên lại dùng cuốn sách được cuộn lại trong tay gõ lên đầu Thích Vô Biệt, cau mày nói: “Vậy sao con không nói chuyện với nàng, còn không để ý nàng hả?”

Thích Vô Biệt trầm mặc rất lâu, sau gật đầu nói: “Mẫu Hậu dạy phải.”

Ngày hôm sau, nhóm bồi đọc này liền rời cung về nhà mình đón năm mới. Lại qua ba ngày chính là giao thừa. Ngày hôm đó, Ân Mịch Đường cùng người nhà vây lại cùng nhau đón giao thừa. Trước đây khi Ân Tranh còn có chức quan trên người, phần nhiều thời gian đều ở trong cung tham gia cung yến, bây giờ người một nhà có thể quây quần bên nhau là không dễ dàng gì.

Chẳng qua Ân Du có chút tiếc nuối khi không thể cùng Vưu Hà đón giao thừa. Ân Du nhìn bầu trời đầy sao, trong lòng có chút đau lòng cho Vưu Hà, ngày năm mới mà hắn chỉ có thể một mình ở lại trong vương phủ. Không phải nàng nhẫn tâm, chỉ là khi nàng phải lựa chọn thì nàng càng muốn về Ân gia cùng người nhà hơn.

Huống chi nàng đây là bị Vưu Hà đuổi về đó chứ. Vưu Hà không cho nàng đón năm mới ở vương phủ ….

“Qua hôm nay, ba vị thiên kim của nhà chúng ta lại lớn thêm một tuổi rồi.” Ngụy Giai Minh theo thứ tự rót cho ba nữ nhi mỗi người một chén rượu hoa hạnh.

Ân Tranh ngồi bên cạnh cười lắc đầu, nói: “Các nữ nhi mới mấy tuổi mà nàng đã cho chúng uống rượu rồi.”

“Này thì có gì chứ.” Ngụy Giai Minh như không có gì cười cười, “Lúc ta còn nhỏ đã uống rượu như uống nước lã rồi đó.”

Ân Mịch Đường thử một ngụm, rượu hoa hạnh có chút ngọt, nàng rất thích.

Người một nhà ngồi bên nhau vừa tám chuyện vừa ăn cơm tất niên, giày vò đến nửa đêm mới tản ra chuẩn bị tắm rửa nghỉ ngơi. Lồng đèn đỏ tươi treo trên cao chiếu sáng cả sân. Ân Mịch Đường nắm tay Ân Lạc Thanh đi về phòng, tiền viện đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Đêm giao thừa, hơn nữa đã muộn thế này rồi, ai sẽ đến đây?

Người một nhà ngơ ngác nhìn nhau.

Quản gia vội đi mở cửa, sau đó mất hồn mất vía mời người tiến vào.

Lý Trung Luân cười hì hì dắt một con ngựa đi vào đình viện, chắp tay với Ân Tranh.

“Ngài đây là ….” Ân Tranh không hiểu gì nhìn con ngựa nhỏ Lý Trung Luân đang dắt.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất