Chương 12. TIÊN SINH NÓI.
Thẩm Phồn Tinh hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn lên tiếng: "Mời vào!"
Thanh âm thanh lãnh vừa mới rơi xuống, cửa phòng bệnh lập tức bị mở ra, tiến vào chính là một người đàn ông xa lạ thân hình cao lớn, mặc tây trang đen.
Thẩm Phồn Tinh cau mày: "Anh là?"
Du Tùng lịch sự hướng tới Thẩm Phồn Tinh gật gật đầu.
"Chào cô, Thẩm tiểu thư, tôi là Du Tùng, trợ lý của Bạc tiên sinh. Đây là cháo trắng tiên sinh giao cho tôi chuẩn bị để cô ăn sáng."
".........."
Thông minh như Thẩm Phồn Tinh, hoàn toàn không có bất kỳ nghi hoặc gì liền chắc chắc "Bạc tiên sinh" trong miệng Du Tùng nhất định là Bạc Cảnh Xuyên.
Chỉ là, động tác của hắn thật sự nhanh chóng, trực tiếp như vậy sao?
"Trợ lý Du, xin lỗi... Tôi nghĩ, tôi và tiên sinh nhà anh còn chưa quen biết đến trình độ này..."
"Thẩm tiểu thư, tiên sinh nói, cô mới vừa tỉnh lại, không thể ăn đồ quá mặn. Nếu cô nói từ chối, vậy tức là mấy thứ này cô không thích. Sau đó tôi sẽ phải lấy tiền đề thanh đạm, mang tới cho cô món khác. Tới khi cô vừa lòng muốn ăn mới thôi."
Du Tùng như đã sớm lường trước đến việc Thẩm Phồn Tinh sẽ cự tuyệt, một chữ cũng không để Thẩm Phồn Tinh nói ra, cậu liền ngay sau đó mở miệng.
Thời điểm cậu nói chuyện mặt không biểu tình, lễ phép, cũng không kiêu ngạo, không siểm nịnh, ngôn ngữ ngắn gọn không có một chữ nào dư thừa, đem ý tứ cùng thái độ của Bạc Cảnh Xuyên hoàn toàn biểu đạt ra hết.
Thấy cậu như thấy Bạc Cảnh Xuyên.
Người này, năng lực tuyệt đối phi phàm.
Thẩm Phồn Tinh không khỏi nhìn Du Tùng nhiều hơn vài lần, con ngươi thanh lệ hiện lên một mạt tán thưởng.
Có điều....
Cô bất đắc dĩ vuốt tóc, nói với Du Tùng: "Không cần phiền toái, thay tôi cảm ơn Bạc tiên sinh."
Du Tùng đi tới, đặt túi giấy ở trên tủ, sau đó hướng Thẩm Phồn Tinh cúi người.
"Thẩm tiểu thư từ từ dùng."
"Tốt!"
Thẩm Phồn Tinh gật đầu đồng ý, Du Tùng đứng thẳng dậy nhưng lại đứng qua một bên, không có ý định rời đi.
Thẩm Phồn Tinh ngẩng đầu nhìn cậu.
Du Tùng thấy ánh mắt của cô, lại nói: "Tiên sinh nói tôi phải nhìn cô ăn xong."
Thẩm Phồn Tinh phát giác mi tâm mình kịch liệt nhảy lên hai cái.
Cô nhếch môi, duỗi tay đem túi trên bàn mở ra, khi nhìn tới nhãn hiệu, cô hơi ngẩn người.
Vậy mà lại là cháo của Như Ý Hiên.
Mọi người đều biết, bên trong Như Ý Hiên mang hương sắc xưa cũ, mục như thanh phong, tiểu tạ lưu thủy chi gia.**
Bề ngoài tuy rằng không lớn nhưng bên trong mỗi một món ăn đều thực tinh xảo ngon miệng.
Hiện tại, khi mọi người đã quen việc ăn uống, càng ngày càng nhiều người chú trọng dưỡng sinh. Hơn nữa Như Ý Hiên cũng không cung cấp rượu, mang ra cũng không cho phép, chỉ có nước trắng cùng nước trà, lúc dùng cơm không được lớn tiếng ồn ào.
Một nơi nhỏ bé nhiều quy củ như vậy nhưng khách đến dùng cơm luôn kín người hết chỗ.
Bên trong chỗ ngồi không đủ, muốn đi vào, chỉ có thể ngoan ngoãn xếp hàng chờ.
Muốn đến ăn đồ của Như Ý Hiên, đã sớm không phải vấn đề bạn có bao nhiêu tiền.
Mà cô vừa mới cùng Bạc Cảnh Xuyên tách ra không quá nửa giờ, cháo Như Ý Hiên này đã nhanh như vậy đến trước mặt của cô.
Trong lòng Thẩm Phồn Tinh không khỏi bắt đầu đối với Bạc Cảnh Xuyên có một chút hiếu kỳ.
Bình tĩnh mở đóng gói, trong lòng lại tràn đầy kinh ngạc, ngay cả hộp đựng cùng bộ đồ ăn cũng được chế tác từ gỗ hoa lê.
Thật sự là danh tác!
Hương vị cháo đương nhiên không cần nhiều lời, nhưng Thẩm Phồn Tinh chỉ ăn một miếng, liền ngẩng đầu lên.
Cô nhìn phía Du Tùng, Du Tùng cũng đang nhìn chằm chằm cô.