Hàng lông mi dài của Tạ Âm Lâu hơi rũ xuống, đầu ngón tay cầm lấy chiếc khăn tay bằng vải tơ tằm quý giá, vị trí phía dưới bên trái thêu một tiếng Phạn thần bí, dưới ánh đèn hoa văn tối phức tạp càng nổi lên màu sắc mềm mại.
Cô nhận ra chữ Phạn này, dịch là:
Phó ——
Thời gian trôi qua vài giây, Tạ Âm Lâu ngồi thẳng người lại, cô quay đầu, đôi mắt giống như đang xem một bộ phim quay chậm, lẳng lặng xuyên qua cửa sổ quán trà nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen dừng lại bên ánh đèn đường mờ nhạt.
Thư ký mở cửa xe.
Bóng dáng người đàn ông mảnh khảnh, sau lưng là màn đêm và cảnh phồn hoa náo nhiệt của đường phố.
“Tiểu Tiên Nữ, trình độ bói toán của tớ tuyệt đối có thể thu phí cao...” Dư Oanh bên cạnh đẩy lá bài Tarot tới, không kinh ngạc gì với cảnh Tạ Âm Lâu vừa rồi bị bắt chuyện, đây là đặc quyền và độc quyền của người đẹp, cô ấy đã quen rồi.
Đáng ngạc nhiên là kết quả bói toán của lá bài Tarot này.
Ánh mắt cô ấy tràn đầy thâm ý, nhìn chằm chằm Tạ Âm Lâu rồi nói: “Bói toán nói thời gian gặp được tình yêu của cậu là 9 giờ 10 phút 03 giây tối, cậu nhìn thử đi.”
Tạ Âm Lâu liếc nhìn cô ấy, lại quét mắt về phía điện thoại di động.
Thời gian hiển thị: “9 giờ 10 phút 03 giây.”
Dư Oanh chống cằm hồi tưởng lại: “Chắc cậu không thấy rõ… người bắt chuyện với cậu có khuôn mặt rất tuyệt vời, là kiểu khí chất có cảm giác áp bức người khác. Kiểu người này ấy à, tớ cảm thấy dù có người dám thèm muốn khuôn mặt đó, nhưng cũng không dám dễ dàng mạo phạm.”
Ngón tay Tạ Âm Lâu cuộn tròn, nhẹ nhàng túm lấy khăn tay màu lam, chờ Dư Oanh thưởng thức nửa ngày rồi mới mở miệng: “Tớ thấy rồi...”
“Hả?” Dư Oanh giật mình phản ứng lại, Tạ Âm Lâu thấy rõ gương mặt người kia?
Cô ấy tiếp tục rút một lá bài Tarot: “Chỉ là trò lạc mềm buộc chặt giữa nam và nữ thôi, chủ động lấy lòng người khác chẳng qua cũng chỉ thèm muốn thân xác của cậu. Cậu nhìn xem, anh ta vẫn chưa đi, có lẽ đang chờ cậu đến xin cách liên lạc đấy.”
Vừa dứt lời, Tạ Âm Lâu cười nhạt: “Anh ta đi rồi.”
Dư Oanh lập tức im lặng, duỗi cổ nhìn ra ngoài cửa sổ, đường phố đã không còn bóng dáng chiếc xe hơi đâu nữa.
——
Trước rạng sáng, Tạ Âm Lâu từ quán trà trở về căn hộ Thiên Phủ.
Cô bước vào cửa, đầu tiên là bật sáng đèn tường nhỏ, giơ tay tùy ý cởi bỏ cúc sườn xám trước ngực, sau đó đi vào phòng tắm.
Tắm rửa xong, Tạ Âm Lâu khoác áo choàng tắm bằng bông trắng, áo choàng tắm lướt qua bờ vai trần trụi, che đi làn da như gốm sứ của cô. Cô bước lên tấm thảm mềm mại, đi một đường đến ghế sô pha.
Chưa ngồi xuống thì mắt đã nhìn thấy ngọn nến hoa hồng bị đổ trước đó, trong đầu không khỏi nhớ lại gương mặt người nọ.
Đây không phải lần đầu tiên Tạ Âm Lâu chạm mặt anh.
Lần trước là vào khoảng nửa tháng trước.
Từ nhỏ cô đã có thói quen ngửi mùi hương thôi miên sẽ dễ ngủ, nên hôm đó đến nhà người bạn thân Trì Lâm Mặc để lấy sáp hoa hồng mới nhập khẩu từ nước ngoài.
Tạ Âm Lâu có chìa khóa dự phòng, cũng đã tới đây rất nhiều lần.
Vì vậy trong khoảnh khắc đẩy cửa vào, cô không bao giờ nghĩ rằng, trong căn phòng rộng rãi và sang trọng này lại có một người đàn ông xa lạ bán khỏa thân đứng dưới rèm cửa dày.
Anh vừa cởi áo sơ mi ra, một bên vai được chiếu sáng, đường nét cơ bắp rõ ràng đẹp mắt tương phản với hình xăm chữ Phạn trên làn da trắng lạnh.
Tạ Âm Lâu bỗng ngẩn ra, tầm mắt không kịp dời đi, sững sờ nhìn người đàn ông đột ngột xuất hiện này.
Giọng nói lười biếng của người đàn ông vang lên: “Cô cứ nhìn chằm chằm vào tôi như vậy, tôi sẽ hiểu lầm...”
Giọng nói hơi khàn khàn, khiến vành tai Tạ Âm Lâu nóng lên theo, cô vô thức mở miệng hỏi: “Hiểu lầm cái gì?”
Anh lại chẳng mảy may có ý định tìm quần áo để che thân, chậm rãi thốt ra một câu từ đôi môi mỏng: “Hiểu lầm cô xem tôi như một kẻ hoang đàng.”
Kẻ hoang đàng?
Đôi mắt Tạ Âm Lâu khẽ run lên, qua nửa giây, cô bình tĩnh dời tầm mắt khỏi lồng ngực trần trụi của người đàn ông, lỗ tai lại thoáng qua một vệt ủng đỏ đáng ngờ.
Đúng lúc này, trong phòng ngủ chính bên cạnh cô truyền tới một âm thanh mở cửa.
Trì Lâm Mặc đột nhiên xuất hiện, phá vỡ bầu không khí quỷ dị mập mờ này, gọi một tiếng rõ ràng: “Phó Dung Dữ.”
——
【 Phó Dung Dữ 】
Trước khi đi ngủ, Tạ Âm Lâu lặng lẽ đọc tên người đàn ông này nhiều lần. Lúc tỉnh lại thì mặt trời đã mọc qua ba cây sào, ánh mặt trời ngoài cửa sổ thủy tinh dọc theo khe hở lụa trắng chiếu vào giường.
Cô mở đôi mắt buồn ngủ, nằm yên không nhúc nhích, chạm vào điện thoại dưới gối.
Đầu ngón tay sạch sẽ ấn sáng màn hình, còn chưa kịp nhìn thời gian.
Một loạt tin nhắn văn bản liên tục hiện lên, từng tin nhắn đều đến từ: ⌈Thang Nguyễn không muốn nói chuyện⌋
“Tỉnh chưa?”
“Mau nhìn vào chiếc tủ bên tay trái phòng thay đồ, xem có bộ trang phục kinh kịch không... Hình như hai ba tháng trước gì đó có một vị khách đã đặt hàng trong cửa hàng, sau khi thành phẩm thì bỏ trong căn chung cư, chúng ta lại quên mất!”
“Bây giờ khách đích thân gọi điện hỏi, phần phí cuối cùng vẫn chưa được thanh toán...”
Sau cùng là tờ hóa đơn Thang Nguyễn chụp gửi đến.
Phần phí cuối cùng!
Đầu ngón tay đang trượt màn hình của Tạ Âm Lâu thoáng dừng lại, vội vàng xốc chăn xuống giường, chân trần chạy về phía phòng thay đồ.
Chẳng mấy chốc cô đã tìm được bộ trang phục kinh kịch được may đo tinh xảo từ tủ quần áo của Thang Nguyễn, sau đó gửi một tin nhắn thoại qua: “Có.”
Bên phía Thang Nguyễn trả lời lại rất nhanh: “OK!”
Tạ Âm Lâu hơi cúi đầu, mái tóc dài lặng lẽ trượt xuống hai bên má, đầu ngón tay sốt sắng đánh chữ hỏi: “Khách còn muốn không?”
Nếu vẫn còn muốn, vậy thì tiền thuê cửa hàng tháng này không phải lo rồi!
Giây tiếp theo.
Thang Nguyễn gửi địa chỉ do khách chỉ định, không bỏ sót một chữ: “Khách muốn cửa hàng mình mang sang đó hôm nay, phần phí cuối cùng cũng thanh toán ngay tại chỗ.”
Tạ Âm Lâu rũ mắt nhìn địa chỉ: Quán trà Đắc Nguyệt Đài, 136 ngõ Thanh Thạch Vũ trong khu phố cổ.
Thật kỳ lạ.
Địa chỉ này là ngôi nhà mà cô đã đến ngày qua.
Tạ Âm Lâu không kịp suy nghĩ kỹ, vừa nhìn thời gian không còn sớm, cô nhanh chóng thay sang chiếc váy dài đến mắt cá chân rồi vội vàng ra ngoài.
…
Ba giờ chiều, Tạ Âm Lâu mang theo trang phục Kinh Kịch bỏ trong hòm gỗ tử đàn đi tới dưới lầu quán trà.
Tối qua không nhìn rõ, lúc này ngẩng đầu lên mới thấy tấm biển treo trên quán trà.
Trên tấm biển viết ba chữ:
“Đắc Nguyệt Đài”
Có lẽ là vừa mới mở cửa, vẫn chưa có nhiều khách đến.
Cô vừa bước vào đã có một nhân viên của cửa hàng lễ phép đến chào đón: “Xin chào, cô đi mấy người?”
Tạ Âm Lâu dựa theo thông tin địa chỉ khách đưa trên điện thoại di động rồi nói với nhân viên, giọng điệu mềm mại: “Tôi là người của Biệt Chi Phường, đến đây để đưa trang phục.”
Nhân viên của cửa hàng tất nhiên đã được dặn dò trước, nghe thấy người của Biệt Chi Phường liền dẫn đường cho cô.
Tạ Âm Lâu đi theo cậu ta lên phòng trà ở tầng hai.
Hành lang hẹp rất yên tĩnh, xung quanh không có người, chỉ có cửa phòng trà mở một nửa,nhân viên của cửa hàng làm một cử chỉ “xin mời”, sau đó nghe thấy có người ở tầng dưới gọi bèn rời đi.
Tạ Âm Lâu đứng lại một lát, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng gõ cửa rồi đi vào.
Không gian bên trong phòng trà không lớn, ghế sofa bên kia bình phong có một người đang ngồi, da ghế sofa màu đen làm bật lên dáng vẻ lạnh lùng và gương mặt điển trai của người đàn ông, trên sống mũi còn mang một cặp mắt kính gọng vàng kèm dây xích hai bên. Dưới lớp kính, đôi mắt dịu dàng ấy liếc nhìn về phía cô ngay lúc cô xuất hiện.
Không hiểu sao, phản ứng đầu tiên của Tạ Âm Lâu là muốn quay trở lại hành lang.
Cô quay người muốn rời đi, đột nhiên nhớ lại bộ trang phục trong hộp gỗ tử đàn trên tay.
Mỗi thành phẩm của Biệt Chi Phường đều được làm thủ công, mất rất nhiều thời gian. Dù là một mẩu thêu tinh xảo trên cổ tay áo cũng cần đến ba hoặc bốn giờ để đạt đến sự hoàn hảo.
Huống chi, đây còn là một bộ trang phục kinh kịch hoàn chỉnh!
Nếu là bình thường, Tạ Âm Lâu đã để bộ đồ này trong cửa hàng như đồ trang trí, nhưng hiện giờ thứ cô thiếu không phải là hí phục!
Mà là phần phí cuối cùng!
Sau ba giây bình tĩnh, Tạ Âm Lâu quay đầu lại, nhìn người đàn ông vài giây rồi chủ động lên tiếng: “Xin lỗi, làm phiền rồi...”
Khoảnh khắc người đàn ông nhìn cô, đáy mắt như mang theo ý cười nhàn nhạt, giống như nghe thấy một chuyện gì đó rất thú vị.
Sau đó, những ngón tay cân đối cuộn lại, gõ nhẹ nhàng lên bàn trà: “Xin mời ngồi.”
Tạ Âm Lâu không ngồi, sau khi đặt rương gỗ tử đàn trên tay xuống, giọng điệu nói chuyện trước sau đều mềm mại, giống như đối đãi với khách hàng bình thường: “Tôi đến để đưa hí phục.”
Người đàn ông không vội vàng kiểm tra bộ hí phục, bàn tay thon dài nhấc ấm trà lên, từ từ rót vào chén sứ trắng. Vài lá trà chìm xuống rồi nổi lên, thoang thoảng mùi thơm của lá trà.
Có lẽ động tác quá mức vui mắt, ánh mắt Tạ Âm Lâu cũng vô thức dõi theo.
Thấy người đàn ông nở một nụ cười nhạt, cô không nhịn được hỏi: “Anh cười cái gì?”
Anh không trả lời, nâng ly sứ trắng lên, không nhanh không chậm nếm thử rồi cất giọng trong trẻo: “Cô Tạ?”
“Vâng?”
“Mạo muội hỏi một câu, cô bị mù mặt sao?”
Tạ Âm Lâu nghe thấy lời này, khóe môi hơi cong lên bỗng khựng lại.
Lúc trước ở nhà Trì Lâm Mặc bất ngờ nhìn thấy dáng vẻ bán khỏa thân của anh, nhưng lại làm bộ như chưa từng gặp mặt, cửa sổ giấy đột nhiên bị đâm thủng, cô không còn cách nào tiếp tục giả vờ.
Lúc trả lời anh, một lần nữa cô lại mỉm cười: “Không bị mù mặt, chỉ là thân phận Phó tổng cao quý, lỡ như tôi tự tiện chào hỏi anh trước, anh lại không nhớ rõ tôi thì chẳng phải sẽ xấu hổ sao?”
Phó Dung Dữ đổi sang tư thế ngồi thoải mái, giọng điệu lại đè thấp:
“... Không quên được lần gặp đầu tiên để lại ấn tượng sâu sắc với cô Tạ.”
Không khí chìm vào im lặng.
Đôi mi cong vút của Tạ Âm Lâu hơi rũ xuống nhìn ra bên ngoài phòng trà. Ở dưới lầu là tiếng nói chuyện ồn ào của các vị khách, còn có một màn hí khúc dọc theo cầu thang.
Điều này khiến cô đột nhiên ý thức được, ba tháng trước Phó Dung Dữ đặt bộ hí phục ở Biệt Chi Phường, là để chuẩn bị cho diễn ưu tú lên hóa trang lên sân khấu.
...
Nghe xong một khúc ở tầng dưới, thời gian cũng đã muộn.
Tạ Âm Lâu im lặng đứng trước cửa sổ hoàn hồn lại, không ngờ mình đã nán lại quán trà lâu như vậy, cô giương mắt nhìn người đàn ông vẫn đang ngồi thưởng trà trên sô pha.
Phát hiện được ánh mắt của cô, Phó Dung Dữ đặt chén trà xuống, chậm rãi đứng dậy đi tới.
Đúng lúc này, một cánh hoa đào màu hồng nhạt bị gió thổi vào cửa sổ gỗ, tình cờ rơi xuống chân váy của cô.
Phó Dung Dữ cúi đầu, ngón tay mảnh khảnh giúp cô nhặt cánh hoa trên làn váy: “Tôi đưa cô về.”
Tạ Âm Lâu lẳng lặng đối mặt với anh.
Nhìn gần mới phát hiện, đồng tử của Phó Dung Dữ là màu hổ phách rất xinh đẹp. Qua lớp kính trong suốt màu sắc hơi nhạt đi, ánh mắt nhìn người khác vừa thâm thúy lại mông lung, mỗi một cái nhấc mắt hay rũ mắt đều hấp dẫn mê người.
Hoặc là nói, anh là một bậc thầy tán tỉnh.
Tạ Âm Lâu nghĩ thầm.
Chỉ cần sử dụng đôi mắt của anh là đủ rồi.
——
Thời gian về đêm, đèn đường màu vàng ấm áp thắp sáng con hẻm Thanh Thạch Vũ, ánh sáng đong đưa trên mặt đất.
Tạ Âm Lâu nhấc làn váy dài lên, khom lưng ngồi vào ghế phụ, bên trong xe mở hệ thống sưởi ấm với nhiệt độ thích hợp, không khí rất sạch sẽ, không có mùi kỳ lạ. Cô cúi đầu, ngón tay trắng nõn từ từ thắt dây an toàn.
Cảm giác trong lòng rất đặc biệt, bình thường cô chỉ ngồi trên ghế phụ của bố hoặc em trai.
Đây là lần đầu tiên cô ngồi trên ghế phụ của một người đàn ông xa lạ.
Phó Dung Dữ hỏi đường về nhà cô: “Đi đâu?”
Tạ Âm Lâu nói địa chỉ của căn hộ Thiên Phủ rồi yên lặng ngồi yên.
Dù sao hai người cũng không quen thân đến mức cứ gặp nhau là nói không hết lời, cũng may đường về nhà rất gần nên không quá khó chịu.
Xe đi được một lúc lâu thì điện thoại di động bỗng ‘ding’ một tiếng, là tin nhắn WeChat mới.
Đầu ngón tay Tạ Âm Lâu quẹt mở, thấy người gửi tin là Ôn Chước: ⌈Tối nay tôi bay đến Lịch Thành, có thời gian không? Gặp mặt nói chuyện một lát nhé?⌋
Người đàn ông này vẫn chưa bị cô kéo vào danh sách đen.
Tạ Âm Lâu không trả lời, đầu ngón tay vẫn chạm vào màn hình, sau đó cô mơ hồ cảm thấy ánh mắt lãnh đạm của Phó Dung Dữ đang liếc nhìn sang đây.
Bên trong xe tối mờ, ánh sáng trên màn hình điện thoại khúc xạ rất rõ ràng.
Cô yên lặng cất di động đi, đang muốn nói điều gì đó thì Phó Dung Dữ đã từ từ dừng xe trước căn hộ Thiên Phủ.
Tạ Âm Lâu xoay người, muốn mở cửa xe: “Đến rồi sao?”
Dứt lời, cổ tay trắng nõn bỗng bị người ta giữ lấy, dùng một lực cực nhanh kéo lại.
Tấm lưng yếu ớt đập vào ngực người đàn ông, bao phủ toàn bộ cơ thể cô là nhiệt độ nóng bỏng xa lạ, đầu óc cô trống rỗng trong nháy mắt, ánh mắt mờ mịt nhìn cảnh tượng ngoài cửa xe.
Một hàng vòng hoa cúng tế đặt dưới lầu đều để tên cô, lần này còn vẩy một vệt huyết tương đỏ tươi, trong bóng đêm tác động thị giác rất mạnh.
Giây tiếp theo.
Hai ngón tay thon dài che mắt cô lại.
“Nhắm mắt lại, đừng nhìn…”
Phó Dung Dữ nói rất chậm, một mùi hương gỗ tuyết tùng nhàn nhạt phả vào cổ cô, khiến làn da mềm mại như bị nhiệt thêu đốt, là hơi thở thuộc về anh.