Dưới Đóa Hoa Hồng (Dịch)

Chương 45

Lúc Phó Dung Dữ hủy bỏ cuộc họp báo, phóng viên từ các đài truyền thông lớn đang ở trong phòng hội nghị của khách sạn lũ lượt nhìn nhau, có một vài người đã chuồn khỏi hiện trường từ sớm rồi quay về tòa soạn trước, một vài người còn ở lại đều nhỏ giọng phỏng đoán:

“Sao đột nhiên hủy bỏ thế?”

“Chẳng lẽ Phó tổng muốn thu hồi tiền vốn đã đầu tư vào hạng mục nghiên cứu và phát triển mới của tập đoàn Tiêu thị, không phải sẵn sàng hợp tác rồi sao?”

“Không thể nào, hôm qua anh ta còn áo mũ chỉnh tề tham dự tiệc rượu của Tiêu Tập, người viết thông cáo báo chí cho tiệc rượu chính là đàn chị của tôi……”

Ngay sau đó, cánh cửa ở phía đông phòng hội nghị bị đẩy ra, phóng viên Dương Kinh vừa nói chuyện nhìn lại thì thấy một nữ thư ký xinh đẹp với mái tóc nhuộm nâu uốn xoăn đi vào. Cô ấy mặc chiếc váy màu vàng quả hạnh, ngón tay sơn đỏ cầm tờ danh sách cuộc họp, thấy mọi người quay đầu bắn ánh mắt nghi ngờ sang đây bèn cong khóe môi cười nói: “Phó tổng tổ chức họp báo ở ngay bên cạnh, mời mọi người đi theo tôi.”

Dương Kinh dẫn đầu nhanh chóng đi theo, bên cạnh là một phòng họp VIP nhỏ, ánh đèn sáng rực, cửa sổ sát đất có thể quan sát toàn bộ cảnh sắc thành thị phồn hoa. Phó Dung Dữ ngồi ngay trên ghế chủ trì, bởi vì ngược sáng, đường nét trên gương mặt tuấn tú mang theo sự tịch mịch không hợp lẽ thường, tạo cho người khác ấn tượng đầu tiên giống như một mặt cắt điêu khắc không hề có tỳ vết.

Các phóng viên có mặt tại hiện trường không khỏi hồi hộp, qua lời nhắc nhở của nữ thư ký xinh đẹp bên cạnh mới ngộ ra lần này Phó tổng hủy bỏ cuộc họp báo, rồi lại tổ chức một buổi họp báo khác là vì muốn làm sáng tỏ tin đồn về anh trên mạng xã hội.

Kiểu tư bản lòng dạ thâm sâu như Phó Dung Dữ đây, cho dù bị tung tin đồn thất thiệt cùng một người phụ nữ nào đó thì trong mắt người ngoài giới cũng chỉ là chuyện xưa trăng hoa của một người đàn ông.

Nó sẽ không gây ra bất cứ xáo trộn gì cho việc làm ăn. Nhưng không ngờ anh lại chú trọng đến mức tự mình ra mặt làm sáng tỏ.

Trong lúc nhất thời mọi người đều khiếp sợ vô cùng, thậm chí có người không nén được kinh ngạc cảm thán một câu: “Ông chủ lớn lúc đầu tư khởi điểm đến vài tỷ cũng không biến sắc lại có thể vì một tin đồn làm đến bước này cơ à?”

Mà Dương Kinh nghe xong lại móc di động ra nhanh chóng tìm hot search. Sát bên đã có đồng nghiệp chú ý đến chuyện này từ lâu rồi, phản ứng càng nhanh hơn anh ta, đưa ra câu hỏi tại hiện trường: “Phó tổng, nghe nói anh cùng nữ hoàng vũ đạo Trình Nguyên Tịch công khai chuyện tình cảm, có thật hay không ạ? Anh nghĩ như thế nào về tin đồn kết hôn ở trên mạng?”

Hot search còn chưa tìm xong mà chuyện nên hỏi đã bị các tòa soạn khác giành trước.

Dương Kinh cuống đến độ lòng bàn tay đổ mồ hôi, bên tai tự động lọc ra câu trả lời của Phó Dung Dữ dành cho các phóng viên truyền thông, ngón tay dùng sức ấn trên màn hình gửi tin nhắn cho đàn chị của anh ta: ⌈Trả lời lẹ, Phó Dung Dữ tổ chức họp báo làm sáng tỏ tin đồn trên mạng xã hội…… Chị có muốn hỏi anh ta chuyện gì không?⌋

⌈Đồ ngốc xít, hỏi hình xăm của sếp lớn đi!⌋

Lời đàn chị vừa nhắc làm Dương Kinh chợt giật mình. Đối diện với những câu phỏng vấn của mọi người, gương mặt tuấn tú của Phó Dung Dữ không hề nở nụ cười. Sau khi trả lời xong câu hỏi của hai phóng viên ở hàng ghế đầu, anh cất giọng trầm thấp lạnh nhạt nhấn mạnh lại một lần nữa: “Tôi và cô Trình Nguyên Tịch không quen biết, không phải quan hệ tình nhân như trên mạng lan truyền, càng không thể có tin tức kết hôn ——”

“Phó tổng.”

Dương Kinh cất cao giọng lập tức làm lu mờ không khí ồn ào tại hiện trường, giơ microphone hỏi: “Nghe đồn hình xăm của anh là vì nhớ thương một người con gái tên ‘Âm Âm’, mà cô Trình cũng có hình xăm giống như vậy, có phải là quá trùng hợp không?”

Câu hỏi này thật sự rất sắc bén, các phóng viên đang bàn luận sôi nổi xung quanh đều im lặng nín thở, mấy chục ánh mắt lại lần nữa quay đầu hướng về phía Phó Dung Dữ.

Lần này tham gia buổi họp báo, Phó Dung Dữ vẫn nghiêm túc đóng kín khuy măng sét ở cổ tay phải, dưới ánh đèn lộ ra chưa đến nửa tấc đường nét xương cổ tay, màu da trắng lạnh đối lập với màu bạc của chất vải mang đến cảm giác lạnh nhạt cấm dục gây căng thẳng.

Đối diện với ống kính, những ngón tay sạch sẽ hơi cong lại để lộ các khớp xương rõ ràng. Anh thong thả ung dung cởi bỏ khuy măng sét, sau đó dừng lại trên hình xăm chữ Phạn cổ xưa và vuốt ve một lát, suy nghĩ đôi giây rồi nói: “Là vì nhớ thương cô ấy……”

Phó Dung Dữ lần đầu công khai thừa nhận, trong sự kinh ngạc cảm thán của phóng viên truyền thông ở hiện trường, khuôn mặt anh hướng về phía ống kính đằng trước, giọng điệu tràn ra từ đôi môi mỏng là sự trầm ổn không cho phép xen vào: “Chữ Phạn này tôi đã xăm lên người từ mười năm trước, không liên quan gì đến cô Trình Nguyên Tịch, chuyện tình cảm công khai trên mạng lại càng là tin đồn thất thiệt, nếu lại có người phao tin gây sự ——”

Đôi mắt màu hổ phách bị ánh sáng hắt vào càng trở nên nhạt màu híp lại thành một đường cong lạnh giá:

“Họ Phó tôi dù có táng gia bại sản cũng theo hầu đến cùng.”

Câu “theo hầu đến cùng” này cực kỳ có trọng lượng đè nặng trong lòng mỗi người.

Không nghi ngờ gì nữa, đây cũng là một lời cảnh cáo trá hình cho tất cả các nhân viên truyền thông, khi viết bài cần phải ngẫm nghĩ xem bản thân có đủ khả năng trả cái giá đắt đỏ nếu chọc giận tập đoàn Phó thị hay không, đừng vì thu hút người đọc mà bịa đặt tin đồn tình cảm về anh và Trình Nguyên Tịch nữa.

……

Câu nói này khiến Dương Kinh bỗng nhiên dựng đứng cả người. Anh ta còn định hỏi cô gái trong tên có chữ Âm ấy là ai, chợt dựa vào thị lực nhạy bén phát hiện nữ thư ký xinh đẹp kia bưng ly nước ấm đi vào phòng trà bên hông phòng họp VIP.

Chỉ ngăn cách bằng bức bình phong lớn thôi.

Từ góc độ chỗ ngồi của mình, xuyên qua khe hở không rộng cũng chẳng hẹp trên bản khắc gỗ, anh ta thoáng nhìn thấy bóng người mặc chiếc váy lụa trắng ngọc đang yên tĩnh ngồi trong phòng, không thấy rõ sườn mặt nhưng lại nhìn thấy cô nhận lấy ly nước thư ký đưa đến, bàn tay mảnh mai ấy dưới ánh đèn giống như ngọc trắng sáng ngời, trên cổ tay đeo vòng ngọc, đẹp đến mức mong manh dễ vỡ.

Nó biến mất khỏi tầm mắt trong tích tắc nhưng đã để lại một dư ảnh rất đẹp trong tâm trí Dương Kinh.

Ngay khi anh ta kích động muốn đứng lên, nữ thư ký xinh đẹp sau bức bình phong lập tức nhìn về phía anh ta, ngón trỏ được sơn đỏ đặt lên môi ra dấu “suỵt”.

Không biết vì sao Dương Kinh như bị ma xui quỷ khiến ngồi lại tại chỗ, mồ hôi chảy ròng ròng tựa như che đậy bí mật quan trọng nào đó, trong các đồng nghiệp phóng viên có mặt ở đây chỉ có anh ta vô tình phát hiện người con gái khiến Phó tổng xăm tên lên người đang ở hiện trường buổi họp báo này!

Tạ Âm Lâu từ tốn uống hết nước rồi tựa lưng vào ghế sô pha. Tác dụng thuốc phát huy muộn làm cô cảm thấy quá mệt mỏi, đuôi mắt mảnh dài nhẹ nhàng rũ xuống, nuốt ruồi giọt lệ trên làn da trắng mịn mềm mại lạ thường.

Mặc dù như vậy, cô vẫn gắng gượng chống đỡ tinh thần để nghe Phó Dung Dữ nói từng lời trong buổi họp báo.

Từ đầu đến cuối anh đều không cho cánh truyền thông chút ý cười nào, ánh đèn sáng ngời hắt lên đường nét khuôn mặt anh, vẻ mặt lạnh nhạt xa cách, thỉnh thoảng khi không ai có thể nhận ra được, ánh mắt anh sẽ thoáng dừng ở phía bên này.

“Phó tổng thế này có chỗ nào giống tổ chức họp báo đâu chứ, rõ ràng là công khai cảnh cáo những đơn vị truyền thông phao tin bậy bạ.” Hình Lệ ở bên cạnh nhỏ tiếng nói chuyện với Tạ Âm Lâu, thuận tiện chiêm ngưỡng người đẹp ở khoảng cách gần.

Thế gian này có ai không thích ngắm Tạ Âm Lâu, chỉ nhìn một giây thôi hồn phách cũng sẽ bị kéo đi mất.

Nếu để cho những đơn vị truyền thông ở bên ngoài phát hiện ra người này đang ở trong đây, phỏng chừng cuộc họp báo sẽ náo động lên cho xem.

Cô ấy thấy vẫn còn mấy phóng viên đang không ngừng truy hỏi chuyện hình xăm, nhưng Phó Dung Dữ làm sáng tỏ tin đồn kết hôn xong cũng đã đơn phương kết thúc cuộc họp báo này, đứng dậy rời đi.

Rất nhanh đã có nhân viên đến dọn dẹp hiện trường, không còn bất kỳ âm thanh ồn ào náo nhiệt nào ở bên ngoài.

Ngay sau đó, Tạ Âm Lâu dựa vào sô pha im lặng nhìn Phó Dung Dữ cất bước đi vào. Anh dừng lại trước mặt cô, chưa có sự cho phép đã tự nhiên như không xoa mặt cô, lòng bàn tay ấm áp dịu dàng vuốt ve làn da trắng mịn, giọng nói đã rút đi sự hờ hững lạnh lùng: “Khoan hãy ngủ, anh dẫn em đi ăn chút gì đã.”

Không đợi cô mở miệng từ chối, Hình Lệ vô cùng thức thời đứng ra nói: “Phó tổng, đã đặt trước nhà hàng rồi.”

Bên ngoài bóng đêm dày đặc như phẩy mực, vì trời chuyển lạnh, Tạ Âm Lâu còn đang uống thuốc Đông y, cơ thể nhỏ bé không chịu nổi lại lần nữa bị cảm, Phó Dung Dữ cởi áo vest bọc cô kín mít, cánh tay thon dài ôm lấy cô, chỗ nào trên người cô cũng mềm mại có thể lấy mạng anh.

So với được em trai chăm sóc, hành vi chăm nom bảo bọc như đối với bảo bối dễ vỡ này của Phó Dung Dữ trực tiếp làm Tạ Âm Lâu hoàn toàn đánh mất năng lực tự gánh vác, đầu ngón tay thoáng cong lên nắm lấy cúc áo vest, quanh mũi đều ngửi thấy mùi hương tuyết tùng quen thuộc.

Cô không nói lời nào, nhưng đang nhớ lại câu nói thời gian xăm hình là mười năm trước của Phó Dung Dữ trong buổi họp báo.

Sách cổ cũng bắt đầu giấu tên tặng cho cô từ mười năm trước, chưa từng thiếu sót năm nào.

Thế gian này, phàm có nhiều sự trùng hợp thì tất nhiên là điều khác thường.

Tạ Âm Lâu đè xuống nghi ngờ như màn sương, dùng thái độ bình tĩnh chủ động nói chuyện phiếm với anh: “Anh và Trình Nguyên Tịch quen biết nhau như thế nào?”

Bầu không khí bên trong xe thoáng yên tĩnh, chỉ có ánh đèn của cảnh đêm phồn hoa ngoài vụt qua nhanh ngoài cửa sổ hắt lên sườn mặt của Phó Dung Dữ, khoảng cách rất gần, lời nói của cô tuy khẽ khàng nhưng từng chữ bật ra lại rất rõ ràng.

Hình Lệ ngồi ở ghế phó lái còn chưa kịp mở miệng đã bị một cái liếc mắt của Tạ Âm Lâu thản nhiên ép ngồi lại ngay ngắn.

Ngón tay thon dài mạnh mẽ của Phó Dung Dữ nắm lấy đầu ngón tay cô, cảm thấy tay cô hơi lạnh bèn nói Hình Lệ tăng nhiệt độ máy sưởi trong xe lên, như thể chuyện về Trình Nguyên Tịch không quan trọng bằng một góc vấn đề sức khỏe của Tạ Âm Lâu. Một lát sau anh mới không nhanh không chậm trả lời cô: “Trước khi qua đời ba anh say rượu trúng gió, những năm ấy mẹ ruột của Trình Nguyên Tịch chăm lo ăn uống sinh hoạt hàng ngày cho ông, họ sống chung với ông nội của anh.”

Trong mấy câu ngắn ngủi, Tạ Âm Lâu lược qua đoạn đầu, nhạy cảm nắm bắt được thông tin quan trọng, mở miệng hỏi: “Anh không sống cùng ông nội sao?”

“Rất ít.” Phó Dung Dữ cúi đầu nhìn chăm chú đôi mắt trong veo thuần khiết của cô, có chút chuyện xưa cần phải nhai đi nhai lại thật kỹ nơi cổ họng mới có thể bình tĩnh kể cho cô nghe, như thể nhắc đến một câu chuyện xưa cũ tầm thường: “Khi đó anh sống ở nhà anh em họ của ông, những người của thế hệ trước sau khi về hưu sống trong nhà cao cửa rộng đều thích chọn mấy đứa cháu hợp mắt đến bên gối phụng dưỡng, khi đó anh từng đọc mấy quyển sách thánh hiền, cũng có chút ít hiểu biết về đồ cổ, may nhờ có ông họ vui lòng thu nhận anh.”

Mặc dù Phó Dung Dữ nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Tạ Âm Lâu cũng xuất thân từ nhà quyền quý, biết rõ nhiều dòng họ truyền thống từ đời này sang đời khác ngoài mặt thì con ngoan cháu thảo, thực tế nội bộ đấu đá nhau dữ dội có thể sánh với gia đình đế vương thời cổ đại.

Những thứ Phó Dung Dữ học được không phải dễ dàng mà có, hơn phân nửa là những khổ đau phải chịu đựng trong những năm tháng được thu nhận ấy.

Xưa nay cô không thích bóc trần vết sẹo của người khác, để giữ lấy một chút mặt mũi cho anh, cô lại quay về đề tài cũ: “Một cô con gái của điều dưỡng, gia đình anh thật ra đã quan tâm hết lòng hết sức.”

Giọng điệu này khiến cho đáy mắt sâu hút của Phó Dung Dữ dường như có ý cười, Tạ Âm Lâu nhanh chóng phản ứng kịp với mùi giấm chua loét.

Cô mím môi, muốn tiếp tục nói chút chuyện để kéo lại mặt mũi, nhưng Phó Dung Dữ đã nhanh hơn cô một bước: “Sau đó mẹ của Trình Nguyên Tịch đã vứt bỏ cô ta và bỏ đi, ông của anh bèn thu nhận cô ta vào nhà, để cô ta làm bạn với Dung Hồi.”

Nhắc mới nhớ, Phó Dung Hồi và Trình Nguyên Tịch mới thực sự là chung sống bên nhau sớm chiều mười năm, trái lại Phó Dung Dữ sống ở ngoài, chỉ có khi nào rảnh mới có thể về nhà thăm ông.

Về điểm này, Hình Lệ núp ở ghế phó lái thò đầu ra, cũng đúng lúc chen vào một câu: “Trình Nguyên Tịch thân với anh Phó nhất, thậm chí khi thi đậu Học viện múa, người đầu tiên cô ta gọi điện thông báo cũng là anh Phó. Nói thật, nếu cô ta xăm lên người ba chữ Phó Dung Hồi tôi cũng chẳng lạ gì, ai mà biết được hình xăm lại giống với cái của Phó tổng.”

Tạ Âm Lâu ngước mắt nhìn Hình Lệ cái gì cũng biết, không hổ nghề tay trái là buôn bán tin tức, việc này cũng biết rõ tường tận.

Thật bất ngờ, đôi mắt hồ ly của Hình Lệ nhìn ra trong lòng cô đang suy nghĩ điều gì, rất là khiêm tốn nói: “Ai da, hồi đó ngay từ lần đầu gặp Trình Nguyên Tịch, tôi đã điều tra hết mười tám đời tổ tông nhà cô ta rồi...Thuận tiện điều tra luôn xem cô ta có nảy sinh tình cảm đặc biệt với anh Phó hay không.”

Dường như Phó Dung Dữ đã đến tình trạng không thèm để ý đến hành vi hồ ly khoanh vùng địa bàn của Hình Lệ, cho nên khi Hình Lệ cực kỳ hưng phấn tám chuyện với Tạ Âm Lâu, anh cũng không lên tiếng ngăn cản.

Trong vòng nửa tiếng đi đến nhà hàng, Tạ Âm Lâu cũng bị buộc phải biết hết tất cả thông tin về mười tám đời tổ tông nhà Trình Nguyên Tịch.

Cảm nhận được ảnh hưởng của thuốc Đông y làm cho tinh thần càng mệt mỏi, khi đến nơi, trước khi xuống xe, thừa dịp Phó Dung Dữ đi ra ngoài trước, cô ngoắc ngoắc ngón tay với Hình Lệ rồi nói nhỏ: “Tông chi họ hàng của mọi người cô đều biết hết phải không?”

“Chuyện đó là đương nhiên.”

“Anh em họ của ông nội Phó Dung Dữ là nhà nào vậy, tôi định đến thăm hỏi một lần.”

Giọng nói của Tạ Âm Lâu nhẹ nhàng rơi xuống, đúng lúc bên ngoài có gió đêm thổi qua, cô khẽ suỵt một tiếng với Hình Lệ, làm như không có việc gì giơ tay nắm lấy bàn tay thon dài trắng lạnh Phó Dung Dữ đưa đến, nhẹ nhàng cúi người đi ra ngoài.

……

Cùng lúc đó, việc đầu tiên mà cánh truyền thông làm sau khi rời khỏi buổi họp báo trở về tòa soạn chính là giành lượt đầu tiên đưa ra thông cáo báo chí Phó Dung Dữ làm sáng tỏ tin đồn.

Tin đồn về hình xăm tình nhân trên hot search còn chưa lắng xuống, một cụm từ khóa #Tổng tài của Phó thị Phó Dung Dữ công khai làm sáng tỏ# cũng đã nhanh chóng bò lên, tốc độ chia sẻ điên cuồng chiếm lấy vị trí đầu bảng.

Dùng hình thức video công bố với công chúng, trong nháy mắt, nhóm fan đẩy CP đến mê sảng trên Weibo đều biết được một chân tướng:

Trình Nguyên Tịch - người bị bài đăng ẩn danh liên tiếp bóc phốt tin đồn với ông chủ tư bản……

Không phải là bạch nguyệt quang mà Phó Dung Dữ xăm trên cổ tay, chính cung nương nương bí ẩn được toàn bộ mạng xã hội hâm mộ là một người khác.

Theo tin tức làm sáng tỏ đang ngày càng nóng lên, trên diễn đàn của giới vũ đạo cũng có người tự xưng là Diễn Viên Vũ Công đứng ra nói: “Cuối cùng đã chờ được ngày bạch nguyệt quang giả mạo nào đó bị vả mặt công khai, fans nâng đỡ cô ta vẫn mù tịt chẳng biết gì cả…

Trình Nguyên Tịch, biệt danh của cô ta không phải là Âm Âm đâu nha!

Muốn nghe bóc phốt thì có thể nhắn tin riêng cho tôi.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất