Ngọc Quan Âm được bàn tán sôi nổi trong giới đồ cổ.
Không chỉ bởi vì ba năm trước có một vị khách hàng bí ẩn đã dùng mức giá cao ngất là sáu trăm hai mươi hai triệu đấu giá được.
Ngoài ra còn có một lời đồn xa xưa rằng ngọc Quan Âm có thể bảo vệ người sở hữu nó sống lâu trăm tuổi, nên luôn được tôn sùng là báu vật gia truyền. Mà trong buổi đấu giá năm ấy cũng mời tới các nhà sưu tầm nổi tiếng từ khắp nơi.
Trong ngôi nhà kiểu cũ thời Trung Hoa Dân Quốc, toàn bộ phòng đấu giá đều được thắp sáng bằng những ngọn đèn trong trẻo lạnh lùng, mỗi phòng được ngăn bằng một bức rèm chắn tạo thành một không gian tách biệt, có bàn trà và ghế mềm, có những cô gái phục vụ mặc sườn xám đốt lư hương đàn hương rồi lại lặng lẽ lui ra ngoài.
Bên ngoài chật ních người, người chủ trì trong bộ lễ phục nghiêm chỉnh đã bán đấu giá một số di vật văn hóa quý giá. Đến phiên đấu giá ngọc Quan Âm, không khí so với trước đó lại càng náo nhiệt hơn nữa.
Tất cả mọi người đều tăng giá, tối nay duy chỉ có Phó Thanh Hoài tựa như đến xem trò vui. Anh ta không vừa ý ánh đèn chiếu xuống, vì vậy đã chỉ thị cho thư ký tắt đèn lồng, kết quả là cách một bức rèm bên ngoài chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy vài hình bóng mơ hồ bên trong.
Một bóng người cao lớn bước vào ngồi bên cạnh anh ta, đưa cổ tay có hình xăm màu đen nâng tách trà bằng sứ men ngọc lên uống một ngụm.
“Vụ làm ăn với Trịnh gia... không phải Trịnh Phong Mậu thừa dịp cháy nhà hôi của với cháu đấy chứ?”
Đường nét gò má Phó Thanh Hoài như ẩn như hiện trong bóng tối, nhờ vào ánh sáng chiếu rọi qua kẽ hở bức rèm, sống mũi cao của anh ta tạo thành một quầng bóng mờ nhạt. Anh ta khẽ cong ngón tay thon dài gõ nhịp lên bàn trà không theo quy luật.
Phó Dung Dữ đặt tách trà men ngọc xuống, sau khi nhuận giọng liền cất giọng trầm ổn: “Muốn cháu cưới con gái thứ ba của ông ta.”
Trong làn hương vấn vít bầu không khí, Phó Thanh Hoài cảm thấy thật thú vị, thấp giọng cười khẽ: “Cô ba nhà họ Trịnh này vẫn chưa kết hôn sao? Mấy năm trước chú làm ăn qua lại với nhà họ Trịnh, lão cáo già này cũng bày ra điều kiện tặng cho chú một đứa con gái.”
Người trong giới ai mà chẳng biết ba cô con gái nhà họ Trịnh khi còn nhỏ đều không được thừa hưởng gen tuấn tú của ba, ngoại hình quá đỗi bình thường khiến Trịnh Phong Mậu phải tìm kiếm con rể ở khắp nơi.
Phó Dung Dữ hoàn toàn kiểm soát được cuộc hôn nhân của mình, nhưng ngược lại người bên cạnh anh lại tựa như rất thích xem kịch vui.
Khóe miệng anh nhếch lên độ cong vừa phải, cười nói: “Sau khi lão Trịnh bị cháu từ chối, ông ta còn thử thăm dò chuyện chung thân đại sự của chú nữa đấy.”
“Miễn đi.”
Phó Thanh Hoài dùng hai ngón tay khép lại cổ áo với những đường chỉ thêu sẫm màu, hơi nâng chiếc cằm tinh xảo lên để lộ ra nước da trắng lạnh, dáng vẻ ‘người sống chớ lại gần’: “Chú thích người con gái xinh đẹp có giọng nói dịu dàng như nước cơ. Dáng vẻ của cô ba nhà họ Trịnh cũng có thể so sánh với thần tiên, nhưng giọng nói đó thì quả thực không tài nào chịu nổi. “
Ở tầng dưới, cuộc đấu giá vẫn đang diễn ra vô cùng náo nhiệt.
Chỉ trong vài phút tán gẫu, ngọc Quan Âm đã được các nhà sưu tầm nâng lên giá hai trăm triệu. Trước khi chiếc búa rơi xuống, bước chân Trần Nguyện nhẹ nhàng lên tầng, tiến vào nói nhỏ bên tai Phó Dung Dữ mấy câu.
Ngay lập tức, khi người dẫn chương trình đang định chúc mừng người trả giá cao nhất thì đã có người hét giá lên sáu trăm hai mươi hai triệu.
Toàn hội trường trở nên yên tĩnh, cách một bức rèm mọi người quay đầu nhìn nhau, mỗi phòng riêng đều đặc biệt rực rỡ trong dãy đèn lồng tỏa ra ánh sáng đỏ rực.
Duy chỉ có căn phòng của Phó Thanh Hoài là vẫn tối om, như thể chưa bao giờ xuất hiện vậy.
...
Ai đã lấy đi viên ngọc Quan Âm với giá cao trong cuộc đấu giá năm ấy vẫn là một bí ẩn chưa được giải đáp trong giới sưu tầm đồ cổ suốt ba năm liền.
Giờ đây, việc tài khoản một tác giả nổi tiếng lộ ra tin đồn vị khách hàng thần bí ấy là Phó Dung Dữ đã trực tiếp thu hút sự chú ý của nhiều người trong giới. Đại đa số đều tin rằng ngọc Quan Âm đã được sử dụng làm sính lễ cho bạch nguyệt quang của anh.
Tạ Âm Lâu kết thúc cuộc điện thoại với Phó Dung Dữ, trong lòng quẩn quanh suy nghĩ về ba chữ Tử Đinh Hương.
Cô nhướng hàng mi cong cong lên nhìn Vân Thanh Lê đang nhàn nhạt đoán ngôn ngữ ký hiệu của Thang Nguyễn. Có lẽ do nhận ra được ánh mắt của cô, Vân Thanh Lê liền quay đầu cười nói: “Có hỏi ra được chuyện gì về tác giả nổi tiếng đó không?”
Tử Đinh Hương có thể nói rõ ràng về ngọc Quan Âm như vậy, nguồn thông tin không thể nào là từ Phó Dung Dữ.
Vậy cũng chỉ có thể là Chu Tự Chi mà thôi.
Tạ Âm Lâu đặt điện thoại xuống, chỉ bằng một câu nói đã khiến Vân Thanh Lê kinh ngạc hồi lâu: “Tác giả của tài khoản chính thức ấy tên là Tử Đinh Hương.”
——Phó Dung Dữ bên kia cũng không để mặc ngọc Quan Âm bị đồn đoán khắp nơi trên mạng, ngay cả hot search cũng không cho xuất hiện mà trực tiếp dập tắt.
Tuy nhiên, tài khoản chính thức lại không xóa bài viết, người hâm mộ đã vào đó để lại rất nhiều bình luận.
⌈Tôi thực sự nghi ngờ rằng Tử Đinh Hương chắc hẳn thuộc tầng lớp giàu có nên mới có thể biết nhiều như vậy.⌋
⌈Cầu mong Tử Đinh Hương có thể viết nhiều hơn nữa. Có phải tác giả quen biết Phó Dung Dữ không, vậy thì Tiểu Quan Âm rốt cục là ai vậy?⌋
⌈Sáu trăm hai mươi hai triệu cho món đồ cổ ngọc Quan Âm!! Thật muốn quỳ lạy tình yêu của nhà tư bản, tuyệt vời.⌋
⌈Thời điểm Phó Dung Dữ âm thầm mua ngọc Quan Âm chắc cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày bị bại lộ nhỉ. Chẳng phải lần trước Tử Đinh Hương còn viết rằng, anh ta bởi vì sưu tầm một lượng lớn sách cổ mà đã bị người trong giới chế nhạo là thương nhân đồ cổ sao. Người đàn ông này rốt cục còn có bí mật gì mà chúng ta không biết đây.⌋
⌈Mạnh dạn đoán một chút, Tử Đinh Hương không phải là Tiểu Quan Âm đấy chứ?⌋
⌈@Lầu trên chớ có đoán mò, Tử Đinh Hương kết hôn ba năm trước rồi. Chồng cô ấy là ông chủ của tập đoàn Thịnh Nguyên. Tên cô ấy là Thi Di, là một vị phu nhân danh xứng với thực.⌋
⌈Vừa mới từ Baidu quay lại... Tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Nguyên đã gần năm mươi rồi. Làm sao mà Thi Di, một người phụ nữ tài giỏi của giới văn học lại có thể kết hôn với ông chú này chứ?⌋
⌈Thế là rõ rồi, những gì Thi Di viết đều là câu chuyện đời thật trong giới nhà giàu đó.⌋
⌈Tôi chỉ tò mò một điều, rốt cục Tiểu Quan Âm là ai mà được cả cộng đồng mạng hâm mộ đến vậy!⌋Đã mười tiếng trôi qua.
Tài khoản chính thức vẫn chưa xóa bài viết về ngọc Quan Âm. Màn đêm ngày càng dày đặc, bất tri bất giác đã gần mười một giờ đêm.
Trong khu chung cư Thiên Phủ...
Tạ Âm Lâu quay về sớm đã tắm rửa xong xuôi, tùy tiện mặc một bộ váy ngủ tơ lụa màu trắng nằm lên chiếc sô pha bằng nhung mềm mại. Cửa sổ không mở, cả căn phòng tràn ngập mùi hoa tường vi, cô xem xong điện thoại di động, gương mặt dán lên chiếc gối ngủ mềm mại nhắm mắt một lúc.
Cho đến khi cô cảm nhận được có một hơi thở ấm áp phả vào vành tai rồi dọc xuống cần cổ trắng như tuyết, hàng mi khép chặt của Tạ Âm Lâu trong phút chốc run lên. Khi tỉnh lại, tầm mắt mờ mịt nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Phó Dung Dữ liền ngẩng đầu sáp lại gần anh.
Anh cũng phối hợp cúi đầu xuống hôn lên môi cô, dùng ngón tay thon dài thuần thục cởi bỏ đai váy ngủ.
Dường như không cần nói gì cả, Phó Dung Dữ chỉ dùng ánh mắt áp chế cô, hai người quấn quít trên sô pha một lúc.
Cổ tay đeo vòng ngọc phù dung của Tạ Âm Lâu buông thõng trên bờ vai vạm vỡ, chất vải áo sơ mi trơn mịn khi cọ vào da sẽ không có cảm giác khó chịu, cô bèn ghé sát mặt vào cằm anh, mồ hôi ướt át nói: “Vừa về tới nhà là đã như vậy... Phó tổng sợ em cho anh kiêng khem sao?”
Hô hấp Phó Dung Dữ bị đè nén, hai tay giữ mặt cô dời ra sau gáy, khàn giọng cười một tiếng: “Để anh ngửi thử, xem xem trên người em còn mùi giấm chua không.”
Anh không hề kiêng kị mà trêu chọc Tạ Âm Lâu, còn thật sự ngửi thử mấy cái.
“Rất thơm.”
Làn da trắng mịn của Tạ Âm Lâu sau khi bị sống mũi của anh đụng chạm không hiểu sao lại từ từ đỏ lên.
Không đợi cô lên tiếng, cánh tay dài mạnh mẽ của Phó Dung Dữ đã nhấc bổng cô lên khỏi ghế sô pha, chiếc váy ngủ màu trắng trên vai rơi xuống giống như một vũng nước đọng trên thảm.
Đôi chân dài của anh không nhanh không chậm bước vào phòng tắm: “Tắm với anh nhé.”
Một lần tắm rửa này lại tới rạng sáng ngày hôm sau.
Tạ Âm Lâu buồn ngủ kinh khủng, nước mắt tràn ra từ khóe mắt cong cong của cô khiến nốt ruồi lệ trên gò má lại càng thêm nổi bật. Căn hộ có lò sưởi nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh lẽo, theo thói quen rúc vào ngực Phó Dung Dữ, cất giọng lười biếng: “Dung Dữ, em không thích lộ diện trước công chúng trên Weibo, Tử Đinh Hương vẫn chưa định xóa bài viết sao?”
Phó Dung Dữ kéo chăn quấn người cô lại. Đèn trong phòng ngủ chính đã tắt, chỉ còn lại ngọn đèn ngủ phát ra ánh sáng màu cam ấm áp, bức rèm trắng rủ xuống sàn khiến màn đêm yên tĩnh lạ thường.
Anh cụp mắt nhìn đường nét trên khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của Tạ Âm Lâu, giọng nói vừa vặn thốt ra khỏi đôi môi mỏng: “Anh đã kêu Hình Lệ liên lạc với cô ta rồi.”
Tạ Âm Lâu nghe vậy cũng không tiếp tục hỏi nữa.
“Em không tò mò sao?”
Trong khoảng thời gian này Phó Dung Dữ vô cùng bận bịu, anh còn phải nhìn chằm chằm động tĩnh bên phía Tả Thầm Ngạn.
Thật vất vả mới có thời gian rảnh rỗi, anh phải quấn lấy cô, muốn cùng cô nói chuyện.
Tạ Âm Lâu cố nén cơn buồn ngủ, đặt lòng bàn tay anh lên eo mình, chỗ này vô cùng đau nhức, muốn hưởng thụ dịch vụ xoa bóp độc nhất vô nhị của sếp lớn tập đoàn Phó thị. Lúc này cô mới chịu kéo dài giọng mở miệng nói: “Anh muốn nói Tử Đinh Hương?”
“Anh hỏi thăm thì biết được cô ta tên Thi Di, là mối tình đầu mà Chu Tự Chi cất giấu trong lòng nhiều năm trước khi kết hôn. Sau khi anh ta kết thông gia với gia đình Vân Thanh Lê, cô ta đã xoay người chấp nhận sự theo đuổi của ông chủ tập đoàn Thịnh Nguyên, nay cũng đã kết hôn rồi, chỉ là chưa có con...”
Tạ Âm Lâu không có hứng thú với Thi Di, cô giơ tay ôm lấy cổ Phó Dung Dữ, cố ý nhẹ giọng nói: “Chỉ là một đóa hoa đinh hương thôi mà, làm sao có thể so sánh được với Phó tổng nhà em chứ. Rõ ràng là em cảm thấy hứng thú với anh hơn đấy.”
Ngón tay thon dài của Phó Dung Dữ dừng lại nơi vòng eo mềm mại của cô. Bóng đêm bao phủ khiến Tạ Âm Lâu to gan làm loạn, cơn buồn ngủ lập tức bay biến, lại bắt đầu chọc ghẹo anh, hơi thở nóng bỏng từng chút áp sát: “Cho nên ấy à, nếu anh còn muốn ở trên giường tiếp tục nói về hoa đinh hương... em sẽ tức giận thật đấy...”
Một đêm trôi qua.
Trên chiếc giường này, Phó Dung Dữ không chút kiêng dè quấn lấy cô, cũng không đề cập đến bất cứ điều gì khác nữa.
Trước bảy giờ sáng, các bài đăng trên tài khoản chính thức kia cuối cùng đã bị xóa.
Đề tài liên quan đến Phó Dung Dữ và Tiểu Quan Âm cũng lập tức biến mất.
Tiếp theo đó là việc phát sóng chương trình quảng bá di sản văn hóa phi vật thể.
Chương trình này vốn đã rất nổi tiếng, lại còn là tập cuối cùng, khiến độ nổi tiếng của các khách mời tăng vọt. Trong đó thú vị nhất chính là phần kết của chương trình.
Ôn Chước và Mạnh Thơ Nhụy vốn là một cặp đôi màn ảnh giờ đây dường như không thể giả bộ được nữa, hôm nay không còn tương tác công khai. Thậm chí trong chương trình, Ôn Chước còn một lòng tiếp cận Tạ Âm Lâu vốn luôn lạnh nhạt với anh ta.
Trong video đăng lên Weibo Official, những người hâm mộ thích ăn dưa đã bàn tán vô cùng sôi nổi.
⌈Đỉnh lưu ngay từ đầu dựa hơi Tạ Âm Lâu trở nên nổi tiếng còn quay lại cắn ngược một cái, bây giờ nhìn thấy người ta lạnh mặt còn cố mà xán gần.⌋
⌈Làm ơn đi... Tạ Âm Lâu là tiên nữ đấy, cùng người phàm nói chuyện yêu đương chính là vi phạm ý trời rồi, @Ôn Chước anh không xứng!⌋
⌈Mạnh Thơ Nhụy bên cạnh bao giờ mới tuyên bố chia tay đỉnh lưu vậy? Tôi đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi.⌋⌈Cứu tôi, Tạ Âm Lâu không tính ra mắt công chúng sao? Cô ấy khí chất ngời ngời như vậy vô cùng thích hợp diễn vai bạch nguyệt quang của nam chính đó.⌋
⌈Cô ấy phải mau ra mắt đi thôi, một loạt những tiểu hoa* cùng thời sắp thoái vị rồi.⌋
(*Tiểu hoa (tiểu hoa đán) chỉ những nữ diễn viên còn trẻ tuổi trong Cbiz.)
⌈Tạ Âm Lâu là người thừa kế nghệ thuật thêu cổ điển di sản văn hóa phi vật thể. Nếu muốn ra mắt thì đã sớm ra mắt rồi... Đừng hy vọng nữa mà hãy xem liệu cô ấy có thể tiếp tục làm khách mời đặc biệt trong mùa thứ hai của chương trình không.⌋⌈Bộ lọc màu sắc trong tập này hình như hơi mờ nhạt. Chiếc sườn xám mà Tạ Âm Lâu đang mặc có màu gì vậy?⌋
⌈Nhìn có chút quen mắt.⌋
...
Mấy chữ “có chút quen mắt này” rất nhanh đã bị những bình luận khác lấn át, những người hâm mộ Tạ Âm Lâu đã lập thành một hội nhóm, họ đã vào Weibo Official của tiệm sườn xám để theo dõi cô.
Cứ hai tuần một lần, Tạ Âm Lâu sẽ chia sẻ một số kiểu sườn xám mới trên Weibo.
Nhưng cô hiếm khi tiếp nhận đơn đặt hàng, đối với việc chọn khách hàng đều là dựa vào mắt nhìn.
Những người hâm mộ muốn biết được lộ trình của cô đều kéo đến tụ tập trước Biệt Chi Phường.
Hầu như đều không thấy bóng dáng Tạ Âm Lâu đâu cả, nếu như đi hỏi cậu bé câm ở cửa tiệm sẽ nhận được tờ giấy thông báo: ⌈Bà chủ ra ngoài tìm vải vóc quý hiếm rồi.⌋
Hoặc là trên tờ giấy có thể viết: ⌈Bà chủ đã bận đi tìm vị hôn phu của mình rồi.⌋
“Trên mạng đồn rằng gia đình của Tạ Âm Lâu rất nghiêm khắc, có thật là đính hôn cho cô ấy sớm vậy không?”
Người hâm mộ vô cùng khiếp sợ khi nghe tin Tạ Âm Lâu đã có vị hôn phu. Khi muốn tiến lên hỏi tên của người đó, cậu bé câm liền mỉm cười cất bút đi, ra hiệu bản thân không thể nói chuyện nên không trả lời.
Đảo mắt đã tới mùa đông, sức nóng trên mạng cũng dần hạ xuống.
Tạ Âm Lâu cũng muốn dành thời gian quay lại nhà họ Nhan ở Tứ Thành để gặp thầy. Bởi vì Phó Dung Dữ vẫn còn ở Lịch Thành nên anh không đi cùng, nghĩ lại lần sau có cơ hội sẽ tới thăm với danh nghĩa là vợ chồng sắp cưới.
Còn lần này cô tới dưới danh nghĩa là học trò của thầy.
Trận tuyết đầu tiên ở Tứ Thành đến sớm hơn những năm trước. Trong màn đêm tĩnh lặng vắng người, bên ngoài tràn ngập giá rét.
Tạ Âm Lâu bước vào nhà tổ của nhà họ Tạ, tắt chiếc đèn sàn chiếu rọi xuống đất, rồi làm ổ trên chiếc sô pha êm ái ngắm nhìn cảnh tuyết rơi dưới ánh đèn đường ngoài cửa sổ. Chăn giữ ấm phủ lên đầu gối, thấp thoáng lộ ra làn váy lụa màu xanh mềm mại quấn quanh mắt cá chân trắng như tuyết. Bên cạnh cuốn sách cổ là một bức thư tình hoa hồng vừa mới mở.
Bức thư tình đó là năm thứ năm kể từ khi Phó Dung Dữ rời khỏi cô.
Ở hồi kết, nét chữ cứng cáp viết xuống một câu:
⌈Thế giới này đổ tuyết rồi, một ngày nào đó anh nhất định sẽ quay trở về bên em.⌋