Ngày Phó Dung Dữ cùng Chung thị ký kết hợp đồng, Tạ Âm Lâu đi dạo quanh Hoài Thành cũng nhàm chán, bèn đi cùng anh. Biết cô thích thưởng trà, anh chọn địa điểm là một quán trà có tuổi đời hàng trăm năm.
Tầng trên đã được đặt trước, bên trong được ngăn cách với phòng trà bằng bức bình phong làm từ gỗ tử đàn. Qua làn khói vấn vít từ lư hương có thể loáng thoáng thấy được bóng dáng Tạ Âm Lâu ngồi nghiêng bên bệ cửa sổ, bên cạnh ấm trà còn bày ra một mâm trái cây tinh xảo.
Mà lúc Tạ Âm Lâu tới đây thấy bên đường có những quầy hàng nấu trà bán với giá rẻ, lại nhớ tới những gì Phó Dung Dữ đã viết trong thư, anh đã từng ở nhờ nhà họ Phó mấy năm, mới năm giờ sáng đã cầm tô sứ Thanh Hoa đến quầy hàng mua trà.
Vì vậy, cô bèn gọi Trần Nguyện đi mua trà, cũng muốn nếm thử mùi vị trà của những quầy hàng đó.
Uống trà xong…
Sự chú ý của Tạ Âm Lâu rơi vào ba con công xanh được chủ quán trà tùy ý nuôi trong sân.
Trong số đó có một con cực kì nhàn nhã đi tới đi lui dưới gốc cây tử vi, còn được gọi là hoa bách nhật hồng*. Cái đuôi diễm lệ buông dài trên mặt đất, gặp người đi ngang qua tựa như muốn đuổi theo.
(*Hoa tử vi (có màu đỏ/ hồng) nở không ngớt trong vòng ba tháng, kéo dài từ mùa hạ sang mùa thu, nên có tên là bách nhật hồng (đỏ trăm ngày).)
Không hiểu sao Tạ Âm Lâu lại cảm thấy rất giống Tạ Thầm Thời, bèn giơ điện thoại di động lên chụp một bức ảnh.
Đúng lúc này, hai bóng người bỗng xuất hiện trong tầm mắt cô. Đầu tiên là Thịnh Hựu An dẫn Thi Di đi qua hành lang, dọc theo cầu thang bằng gỗ chạm khắc đi lên lầu. Khắp nơi đều yên tĩnh nên cô chẳng cần quay đầu cũng có thể nghe thấy động tĩnh từ phòng trà bên kia. Thi Di một mực muốn tới gần, xuyên qua bức bình phong có thể nhìn thấy dáng người mặc sườn xám bắt mắt của Tạ Âm Lâu. Cô đang thưởng thức trà, vòng ngọc trên cổ tay rủ xuống một cặp chuông làm tôn lên làn da trắng nõn không tỳ vết của cô, chỉ nhìn nghiêng cũng cảm thấy vô cùng xinh đẹp.
Cô ta đã đọc qua các bài báo về Tạ Âm Lâu, còn có một chồng tài liệu thật dày trong tay ghi lại chi tiết về cô Tạ bí ẩn. Mỗi một trang đều là những gì Thi Di nằm mơ cũng không ngờ được. Nếu như Tạ Âm Lâu không khiêm tốn thì chỉ cần danh tiếng của cô thôi, đi tới bất cứ nơi nào cũng đều được chúng tinh phủng nguyệt*.
(*Chúng tinh phủng nguyệt: nghĩa đen là một đám sao tôn lên ánh trăng; nghĩa bóng: một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng)
Nhưng còn chưa kịp tới gần, một vị thư ký đeo mắt kính đã ngăn cô ta lại.
Anh ta dùng thái độ lạnh nhạt nói ra một lý do rất đơn giản: “Phu nhân nhà chúng tôi không thích bị người khác quấy rầy sự yên tĩnh.”
Rõ ràng chỉ cách một bức bình phong nhưng Thi Di muốn tiến lên trước nửa bước cũng khó.
Trước khi đến đây cô ta đã chuẩn bị tâm lý nên ngược lại không hề tức giận: “Tôi chỉ muốn chào hỏi cô Tạ một câu thôi.”
Thư ký không nhượng bộ, một mực làm ra động tác mời ra về.
Thi Di không thể làm gì khác hơn là đứng ở bên ngoài. Bên trong phòng trà là một đám đàn ông đang nói chuyện làm ăn, cô ta định đi qua thì cũng bị chặn lại. Một lúc sau ông trời cũng chịu chiều ý cô ta, cuối cùng cũng thấy Chu Tự Chi đứng dậy rời khỏi bàn ăn, một tay cài lại cúc âu phục chậm rãi đi ra.
“Tự Chi.”
Thi Di dịu dàng gọi anh ta, trên mặt lộ vẻ tươi cười.
Chu Tự Chi nhấc mí mắt nhìn cô ta, cũng không có vẻ gì là bất ngờ, lên tiếng chào hỏi: “Sao em không vào trong ngồi?”
Anh ta không nói đến phòng trà nơi đang nói chuyện làm ăn, mà là bên phía Tạ Âm Lâu.
Thi Di đương nhiên sẽ không tự chuốc xấu hổ nói với anh ta rằng mình bị thư ký chặn lại.
Cô ta chỉ chỉ xuống dưới, cũng dựa vào cửa sổ có thể nhìn thấy quang cảnh dưới sân, sau đó nói với Chu Tự Chi: “Tối nay anh có rảnh không? Ý em là lần trước anh niệm tình cũ cho vay một tỷ giúp công ty Thịnh Hựu An vượt qua khó khăn. Em luôn muốn tìm cơ hội để cảm ơn anh.”
Từ ánh mắt của Chu Tự Chi không nhìn ra được cảm xúc gì, anh gần như là lãnh đạm nói: “Mấy ngày trước không phải em đã cảm ơn rồi sao?”
Thi Di là người thông minh, nhanh chóng hiểu được ý tứ trong lời nói của anh ta, khóe môi khẽ khựng lại: “Tự Chi, anh là đang trách em tặng hoa cho Vân Thanh Lê sao?”
Chu Tự Chi không đáp lại lời này. Thân hình cao lớn anh tuấn của anh ta đứng ở nơi vừa vặn có ánh đèn chiếu xuống, ánh sáng màu vàng ấm áp còn mạnh mẽ hơn ánh mặt trời bên ngoài, nghiêng nghiêng trên đường nét khuôn mặt khiến biểu cảm của anh ta trở nên không quá rõ ràng.
Thi Di giương mắt nhìn anh ta, tầm mắt cứ khăng khăng không muốn dời: “Hay là anh đang trách em ngày đó gả cho Thịnh Hựu An?”
Lời nói vừa dứt, bên cạnh có người bưng trà đi ngang qua làm gián đoạn bầu không khí vừa rồi.
Nơi này không thích hợp ôn lại chuyện cũ, Thi Di thu lại tâm trạng thấp thỏm bước lên một bước, trên người tràn ngập mùi hoa đinh hương đối diện với Chu Tự Chi, thì thầm: “Năm ấy khi chia tay, em cũng không muốn gì từ anh cả... Tự Chi, hôm nay em chỉ muốn cùng anh một đêm.”
Trong mắt cô ta là dã tâm cùng dục vọng, một đêm vĩnh viễn không đủ, thứ cô ta muốn còn nhiều hơn nữa.
Chẳng qua là trên mặt đang đánh lá bài đồng tình mà thôi.
Chu Tự Chi quan sát Thi Di bằng ánh mắt thâm thúy hồi lâu, môi mỏng khẽ nhếch lên: “Thi Di, chồng em cũng biết rõ một tỷ kia ban đầu là phí chia tay mà tôi cho em.”
Là Thi Di chót miệng nói không nhận, chỉ là mượn thôi.
Nhưng đối với Chu Tự Chi, khoản bồi thường cho cô ta khi họ chia tay chính là một tỷ này.
Vì vậy hàm ý chính là vướng mắc tình cảm giữa hai người đã được cởi bỏ, không có gì để nói chuyện riêng tư.
Thái độ của anh ta khiến Thi Di cảm thấy thật xa lạ, cô ta hoảng hốt suy đoán là vì mối quan hệ đã thay đổi. Đàn ông đều rất thực tế, không hề coi một người vợ hợp pháp của người khác thành người phụ nữ buộc chặt trái tim mình.
Hay là, Chu Tự Chi đã bị Vân Thanh Lê câu đoạt hồn phách, không còn chút tình cảm xưa cũ với cô ta nữa?
Sau khi mọi người rời đi, Thi Di vẫn đứng nguyên tại chỗ. Lúc hoàn hồn lại, cô ta chỉ cảm thấy máy lạnh trong quán trà khiến sống lưng lạnh toát.
Vừa quay người lại, cô ta vô cùng kinh ngạc khi thấy chẳng biết từ lúc nào Tạ Âm Lâu đã lặng lẽ đứng bên cạnh bức bình phong, cánh tay trắng nõn cầm chén trà, dùng ánh mắt trong suốt đen nhánh nhìn cô ta tựa như đang xem một vở kịch.
Thi Di cảm thấy rất khó chịu, móng tay từ từ đâm sâu vào lòng bàn tay, cả người đột nhiên bất động giống như bị điểm huyệt.
Mà ở phòng trà bên này cũng có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng bên ngoài.
Đàm phán hợp tác diễn ra rất vui vẻ, khi người phục vụ tiến vào thêm nước, Thịnh Hựu An sợ Phó Dung Dữ không thích mùi thuốc lá nên đã gọi Chung Tín ra ban công bên cạnh hút thuốc.
Quay lưng về phía gió, tay cầm điếu thuốc châm lửa, thần thái ông ta giãn ra, không thèm để ý đến cảnh tượng bên ngoài.
Chung Tín mới vừa bị vợ cho đội nón xanh, ông ta đối với chuyện này luôn tràn ngập đề phòng: “Vợ anh và vị họ Chu kia trước đây từng qua lại ba năm, anh không sợ còn tình xưa nghĩa cũ sao?”
Càng nói Chung Tín càng khẳng định là có chuyện đó, lời nói ý vị sâu xa nhắc nhở bạn tốt.
Ở tuổi của Thịnh Hựu An, ông ta cũng đã từng có hai cuộc hôn nhân, có chuyện gì chưa từng trải qua chứ?
Đối với lời nói của Chung Tín, ông ta chỉ phả ra một hơi khói dài xen lẫn tiếng cười: “Tình cũ nhất định là có, nếu không thì cho dù có Chung thị ra mặt bảo đảm, Chu Tự Chi tội gì phải bỏ ra một tỷ để cứu tôi trong dầu sôi lửa bỏng?”
“Anh không để ý sao?”
Chung Tín không ngờ trong chuyện này lão Thịnh có thể nghĩ thoáng như vậy.
Tay trái Thịnh Hựu An kẹp điếu thuốc, bởi vì hợp tác suôn sẻ nên tâm tình cũng tốt theo, bèn nói cho ông ta một bí mật: “Lần đầu tiên của Thi Di là trao cho tôi.”
“Chu Tự Chi năm đó không có chạm vào cô ta sao?”
“Không có.” Vì chuyện này, Thịnh Hựu An mới bằng lòng cưới Thi Di vào cửa hào môn. Cuộc hôn nhân trong mấy năm nay cô ta muốn gì được đó, cho dù tới tận bây giờ, ông ta cũng không sợ chuyện cô ta cùng Chu Tự Chi nối lại tình xưa.
Chung Tín quay đầu nhìn về phía bên ngoài phòng trà, trong lòng suy ngẫm một lát đã hiểu ra.
Thi Di xuất thân trong một gia đình nghèo khó nên chắc hẳn đã vịn vào thứ này để nắm lòng người đàn ông.
Trong mắt Thịnh Hựu An, có thêm vài tình địch như Chu Tự Chi cũng chẳng sao. Hút thuốc xong ông ta đứng đó để gió xua tan bớt mùi, giọng nói cũng bị thổi bay: “Tôi từng gặp qua cô con gái nhà họ Vân kia, đó mới đích thị là đệ nhất đại mỹ nhân, Thi Di so với cô ấy vẫn là thua kém một chút.”
Đều là thân đàn ông cả.
Thịnh Hựu An hiểu rõ nhất bản tính của đàn ông. Người đã từng chung chăn gối năm năm như Vân Thanh Lê, một người đẹp bất kể xuất thân hay ngoại hình đến phẩm hạnh đều không thể bắt bẻ, cho dù đã ly hôn thì trong thời kỳ trống vắng này cũng không phải hạng phụ nữ nào cũng có thể tùy tiện cho vào mắt.
...
Thảm lông dày dặn thêu hoa sẫm màu thu lại từng tiếng bước chân nặng nề. Khi Phó Dung Dữ đến gần, Tạ Âm Lâu vẫn nhận ra được, vừa cầm tách trà xoay người lại đã bị anh dang cánh tay ôm chặt lấy vòng eo, người ngoài rất biết điều mà tránh qua bức bình phong rời đi.
Trong phòng trà không bật đèn, Phó Dung Dữ uống hết lượng trà còn sót lại, dùng đôi môi mỏng ướt lạnh hôn cô.
Lòng bàn tay Tạ Âm Lâu chống lên mép bàn, ngẩng đầu hôn anh, cho đến khi cần cổ tê mỏi mới đẩy nhẹ vai người đàn ông: “Anh không đến câu lạc bộ tụ tập với bọn họ sao?”
Phó Dung Dữ cầm đầu ngón tay cô xoa nắn: “Anh đã có vợ rồi, không thể chơi với những người chưa có vợ được.”
Tạ Âm Lâu nghĩ bụng cũng đúng, mỉm cười rúc vào lồng ngực anh: “Vậy thì đưa em đi xem cảnh đêm một chút đi.”
Bên ngoài bóng đêm ngày càng đậm đặc, đèn đường trong khu vực sầm uất lần lượt được thắp sáng. Sau khi rời khỏi quán trà, Phó Dung Dữ phủ nhẹ chiếc áo khoác ngoài của anh lên vai cô để tránh gió. Nhưng trong lúc đi bộ Tạ Âm Lâu vẫn luôn có thói quen dán sát bên người anh.
Như vậy mỗi khi gió đêm thổi tới, có Phó Dung Dữ ở bên, không gì chạm được tới cô.
Đi được một lúc, giày cao gót của Tạ Âm Lâu dẫm lên bóng của cành cây trò chuyện cùng anh: “Cứ đến thời điểm cuối tháng tư, Bánh Trôi sẽ đi hái hoa hòe cho em ăn. Anh đã từng nếm thử vị hoa hòe trộn cơm chưa? Vị có chút ngòn ngọt.”
Phó Dung Dữ thấy cô thèm ăn, hôm nay vừa vặn lại rơi vào mùa hoa hòe nở rộ, anh bèn thấp giọng dịu dàng nói: “Anh đưa em đến Lịch Thành ăn nhé.”
“Bây giờ?”
Tạ Âm Lâu chỉ là thuận miệng nói, không ngờ anh lại ghi nhớ trong lòng.
Phó Dung Dữ vòng tay ôm cô vào trong ngực, giọng nói vô vùng dễ nghe tan vào màn đêm: “Ừ, bây giờ.”
Trần Nguyện đã lái xe đợi sẵn ở trên phố, một đường đến thẳng sân bay Hoài Thành. Phó Dung Dữ đưa cô lên một máy bay tư nhân, tất cả đều đã chuẩn bị xong, chỉ vì đưa cô đi ăn một chén cơm trộn hoa hòe đã trực tiếp bay đến thành phố khác.
Tạ Âm Lâu cười anh: “Anh không sợ bị những thư ký cùng đoàn ở lại Hoài Thành nói anh đang làm việc không chính đáng sao?”
“Hợp đồng thỏa thuận cùng Chung thị đã được ký kết xong xuôi, Chu Tự Chi vẫn còn ở đây, mấy hôm nữa bọn họ sẽ cùng Dung Hồi trở về.” Phó Dung Dữ vừa nói chuyện vừa dẫn cô lên máy bay tư nhân, vừa đẩy cửa ra là hơi lạnh cùng hương hoa tường vi nhàn nhạt vấn vít trong không khí.
Nơi ở đã được dọn dẹp sạch sẽ từ trước, còn điểm thêm mùi hương quen thuộc của cô.
Tạ Âm Lâu liếc nhìn Phó Dung Dữ, nhiều lúc tình cảm của người đàn ông này đều được bình tĩnh kìm nén trong lòng. Chỉ có những lúc ở một mình, tình yêu của anh đối với cô thường sẽ từ thân thiết đến không chút nào che giấu bộc lộ sự mãnh liệt.
Cùng với đó là những chi tiết nhỏ nhặt như thế này cũng được anh âm thầm ghi nhớ toàn bộ.
Cánh cửa đóng lại, ngăn cách nhân viên phục vụ cùng Trần Nguyện ở bên ngoài.
Giống như hai thế giới, Tạ Âm Lâu đưa tay ôm lấy cổ anh, rõ ràng chỉ còn cách giường có mấy bước chân nhưng cô lại làm nũng nói: “Tiên nữ không cần phải tự bước đi.”
Phó Dung Dữ đặt cô lên giường dễ như trở bàn tay, để phần lưng cô tiếp xúc với chăn bông trắng mềm mại, còn anh thì cởi quần áo không sót một món nào. Tạ Âm Lâu nghiêng mặt sang một bên, vô tình nhìn thấy khung ảnh của Vân Thanh Lê trang điểm mặc hí phục trên đầu giường.
Ở đây sao lại có ảnh của Vân Thanh Lê?
Bàn chân Tạ Âm Lâu nhẹ nhàng đạp lên đầu gối quần âu người đàn ông, cô nói: “Đây không phải là máy bay tư nhân của anh sao?”
Phó Dung Dữ đã cởi xong quần áo, muốn cùng cô ngủ một lát, dù gì hành trình vẫn còn hai ba tiếng nữa.
“Ừ, mượn của Chu Tự Chi dùng.”
Máy bay tư nhân của anh để lại cho Phó Dung Hồi dùng. Vừa dứt lời, anh bèn thay Tạ Âm Lâu cởi cúc sườn xám để có thể ngủ thoải mái hơn.
Tạ Âm Lâu sửng sốt một hồi, đẩy anh ra rồi cố ý thay Chu Tự Chi ném khung ảnh vào thùng rác: “Cũng đã ly hôn rồi, chẳng cần giữ lại làm gì.”
Phó Dung Dữ kịp thời ngăn cô lại, nhỏ giọng dỗ dành: “Đừng làm loạn, cẩn thận Chu Tự Chi tìm anh tính sổ.”
Tạ Âm Lâu ném không thành công, ngược lại còn bị anh nhẹ nhàng dùng sức đè vào trong chăn, thân thể nóng rực áp chế nhiệt độ đang dần tăng lên của người đàn ông.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh khó hiểu, ánh đèn chiếu vào hàng mi cong vút của cô khiến chúng trở nên nóng rẫy, mái tóc đen như gấm xõa ra khiến khuôn mặt cô trở nên tinh xảo xinh đẹp lạ thường. Phó Dung Dữ nhanh chóng hôn xuống, thuận thế từ cổ tay nắm chặt lấy năm ngón tay cô.
Cả hai đều có ý định làm, hết sức ăn ý hôn môi, thì thầm vào tai nhau những lời yêu thương.
Ý thức của Tạ Âm Lâu trở nên mơ hồ, bàn tay mò tới những đường cong trên ngực anh, đầu ngón tay đều ướt đẫm mồ hôi.
Phó Dung Dữ đột nhiên dừng lại, đi tới nhặt chiếc áo sơ mi trắng rơi trên mặt đất lên lót ở dưới người cho cô.
Ga trải giường và chăn bông đều đã được thay mới toàn bộ. Không biết là do ám ảnh tâm lí hay là vì tình cảm của cô dành cho anh đã lên đến đỉnh điểm, Tạ Âm Lâu luôn cảm thấy áo sơ mi của anh sạch sẽ hơn bất cứ thứ gì khác.
Cô chủ động hôn lên môi Phó Dung Dữ, bắt chước kỹ thuật hôn môi của anh, lắng nghe tiếng anh thở dốc và không ngừng gọi tên cô: “Âm Lâu.”
Phó Dung Dữ bớt chút thời gian đưa tay kéo ngăn tủ đầu giường ra, cố mò mẫm tìm đồ dùng phòng tránh, ai ngờ vừa mở ra đã nhìn thấy ngăn kéo chất đầy chất bôi trơn.
Trước khi Phó Dung Dữ kịp đóng lại, Tạ Âm Lâu đã thấy rõ đó là thứ gì, cô kéo chăn lên che đi đôi vai trắng như tuyết của mình, nói với vẻ mặt ghét bỏ:
“Đàn ông các anh thật biến thái.”