Lúc Tạ Âm Lâu từ buổi biểu diễn thời trang trở về, cô vẫn đang nghĩ đến chuyện Tạ Thầm Thời bị cảm, cho nên ngay cả sườn xám cũng chưa thay ra đã đem thuốc vừa mới mua đến trước phòng của cậu ấy.
Quẹt thẻ đi vào, còn chưa tìm được người đã nhìn thấy một đống chai rượu rỗng ở trên bàn trà. Khi đến gần hơn cô có thể ngửi thấy rõ ràng mùi rượu nồng nặc đang tỏa ra, nhưng lại không tìm thấy Tạ Thầm Thời, ngược lại nhìn thấy bóng dáng của Chu Tự Chi đang ngồi trên ghế sô pha như một bức tượng.
Trong lúc nhất thời, Tạ Âm Lâu hoài nghi liệu cô có đi nhầm chỗ hay không.
Ngay sau đó phòng tắm truyền ra tiếng động, Phó Dung Dữ chậm rãi bước ra, áo khoác tây trang cũng đã cởi, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn bạc và quần dài, nước từ trên vai chảy xuống thành vết, có điều màu sắc có chút nhợt nhạt nên không thể nhìn rõ. Anh đang dùng khăn giấy lau những giọt nước trên đốt ngón tay thon dài, thấy Tạ Âm Lâu đứng dưới ngọn đèn, đôi mắt trong vắt như được gội rửa khẽ động đậy: “Sao em lại về khách sạn sớm vậy?”
“Xem xong buổi biểu diễn, em không đi dự tiệc tối của buổi diễn thời trang với mẹ.”
Có người ngoài ở đây, biểu cảm của Tạ Âm Lâu rất nhạt, cô nhẹ nhàng đặt thuốc xuống bàn, lại nhìn lướt qua những chai rượu rỗng lần nữa, hỏi anh: “Em trai của em đâu rồi?”
Phó Dung Dữ vẫn chưa xử lý xong đống lộn xộn này, Chu Tự Chi ở bên cạnh lại im lặng, anh đành phải chỉ vào phòng tắm: “Đang giải rượu.”
Quả nhiên Tạ Âm Lâu lại cau mày, không biết nên mắng người nào trước mới tốt, đành cắn răng nói: “Em ấy bị cảm...anh còn để em ấy uống nhiều như vậy à?”
Sau khi nói xong, cô bước lên kiểm tra xem Phó Dung Dữ có uống rượu hay không.
“Anh không có uống.”
Phó Dung Dữ để cô tùy ý cởi hai chiếc cúc áo sơ mi để xem thử bên dưới làn da trắng lạnh của xương quai xanh có dấu hiệu dị ứng hay không. Ngoại trừ mùi rượu ra thì thật sự không có gì khác thường.
Nhưng cơn tức giận của Tạ Âm Lâu vẫn chưa giảm xuống, cô dùng đầu ngón tay cởi sạch sẽ cúc áo sơ mi của anh để xem kỹ lưỡng hơn.
Hành vi không coi ai ra gì của hai người bọn họ khiến cho Chu Tự Chi rất chướng mắt, trầm giọng cắt ngang: “Cậu ta không uống rượu, nhưng lại nhân cơ hội âm thầm trả thù, rót cho em trai cô đến nỗi nôn mửa...”
Tạ Âm Lâu dừng động tác lại, hung hăng trừng mắt nhìn Phó Dung Dữ, sau đó đi về phía phòng tắm.
“Thầm Thời?”
Xong rồi, Tạ Thầm Thời không còn phản ứng với ai nữa.
Chu Tự Chi ngồi trên sô pha lười biếng cười, lại bị Phó Dung Dữ ném áo khoác tây trang vào mặt, trong ngực anh ta có một sự chán nản tích tự, uống rượu cũng không thể nào vơi đi.
Cho nên lúc này anh ta nhìn thấy cái gì cũng không vừa mắt. Anh ta muốn hút thuốc, ngón tay thon dài khẽ nhúc nhích, nhưng lại bị Phó Dung Dữ tịch thu, nhẹ giọng cảnh cáo: “Nếu cậu đắc tội với vợ của tôi quá mức thì đừng trách tôi không giữ cậu lại được.”
“Dung Dữ, địa vị gia đình của cậu thấp đến vậy sao?”
Chu Tự Chi không hút thuốc được, hàng mày nhăn lại rất sâu, sự giáo dưỡng từ trong xương cốt khiến anh ta không thể làm ra những việc như say rượu làm loạn, vì vậy nhìn thấy thứ gì anh ta cũng phải chế nhạo vài câu mới cảm thấy thoải mái được.
Phó Dung Dữ không muốn so đo với người say rượu, anh ngồi bên cạnh Chu Tự Chi, dùng đôi tay thon gầy sạch sẽ rót một cốc nước ấm.
Trong phòng tắm, Tạ Âm Lâu đi tìm chăn bông để đắp cho Tạ Thầm Thời đang say rượu không biết trời trăng gì trong bồn tắm, đề phòng cậu ấy tỉnh dậy sẽ bị cảm nặng hơn. Sau đó, gương mặt xinh đẹp bước ra ngoài.
Cô đi thẳng về phía phòng ngủ, nhưng giữa chừng dừng lại.
Bầu không khí trở nên rất yên tĩnh, Phó Dung Dữ nhìn thấy dáng người mảnh mai trong bộ sườn xám của cô, động tác trên tay nhất thời dừng lại.
Đúng như anh dự đoán, Tạ Âm Lâu cũng có tính cách có thù tất báo, cho nên không dễ dàng dụ dỗ cô cho qua được. Sau khi một lần nữa quay trở lại, đầu tiên cô cho anh một ánh mắt tội sống khó tha, tiếp đó dừng lại trên người Chu Tự Chi.
Một lúc sau, đôi môi mím chặt của cô mới hé mở: “Chu Tự Chi, anh có biết nhà họ Vân đã gật đầu đồng ý hủy bỏ hôn ước như thế nào không?”
Chu Tự Chi hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô không chút cảm xúc.
“Chính là Vân Thanh Lê, giữa đêm khuya cô ấy đứng trên ban công ngoài trời của khách sạn, trên tầng 98, để nhà họ Vân lựa chọn trang nhất của bản tin ngày mai là tin tức cô ấy nhảy lầu tự sát hay là tin tức cô ấy ly hôn sẽ hay hơn?”
Giọng điệu của Tạ Âm Lâu không chút che giấu sự chế giễu về thủ đoạn kém cỏi của anh ta, cô lẳng lặng tiếp tục nói: “Anh xuống tay cũng tàn nhẫn quá nhỉ, anh muốn có một cuộc hôn nhân hạnh phúc với người đã hẹn ước với mình là Thi Di, nhưng lại hủy hoại cuộc hôn nhân của Vân Thanh Lê.”
“Một người phụ nữ xinh đẹp nổi tiếng trong giới hí khúc được vô số người theo đuổi lại bị gia tộc liên hôn. Còn người được gọi là người chồng hoàn hảo lại ép buộc vợ mình phải từng bước rơi xuống từ một tòa nhà cao tầng.”
“Chu Tự Chi, anh không cảm thấy có lỗi với Vân Thanh Lê sao?”
“Cô ấy đã yêu anh năm sáu năm, cô ấy cũng không làm ra việc gì trái với đạo đức mà đúng không?”
...
Câu hỏi sắc bén của Tạ Âm Lâu cuối cùng cũng khiến Chu Tự Chi thay đổi sắc mặt, hiển nhiên anh ta không hề biết chuyện này. Tại sao thái độ của nhà họ Vân lại ngấm ngầm không vững, thì ra là do Vân Thanh Lê dùng mạng mình để ép buộc.
Còn anh ta lại dùng gấp đôi lợi ích để dụ dỗ nhà họ Vân ràng buộc hai bên gia đình sâu hơn nữa.
Ban đầu Tạ Âm Lâu không muốn phí nhiều lời với Chu Tự Chi, nhưng khi thấy anh ta đến quấy rầy Phó Dung Dữ mỗi khi gặp vấn đề tình cảm, như thể anh ta mới là nạn nhân trong cuộc hôn nhân hoàn hảo này. Thật là trớ trêu!
Cô làm lơ ám chỉ trong mắt Phó Dung Dữ, cuối cùng nhẹ giọng nói một câu: “Anh cứ tiếp tục đi, biết đâu một ngày nào đó Vân Thanh Lê không phải nhảy lầu mà là tự cắt cổ tay trong căn hộ tân hôn lạnh lẽo của anh thì sao.”
Cửa phòng ngủ phanh một tiếng bị đóng lại.
Phòng khách rộng lớn chìm vào im lặng kỳ lạ, Phó Dung Dữ thưởng thức chiếc ly thủy tinh trong lòng bàn tay, cho đến khi nghe thấy giọng nói khàn khàn nặng nề của Chu Tự Chi, anh ta hỏi: “Việc nhảy lầu này cậu có biết không?”
Đáy mắt Phó Dung Dữ rất bình tĩnh, nhưng lại bất ngờ nói: “Là lần đầu tiên nghe nói.”
Dù sao cũng là chuyện riêng tư của Vân Thanh Lê, Tạ Âm Lâu không thể đem đi đồn đại khắp nơi được, mà cô sẽ giữ nó trong lòng.
Im lặng thêm ba giây nữa, Phó Dung Dữ bèn đặt ly nước xuống, vỗ vỗ vai Chu Tự Chi, thành khẩn nói: “Tự Chi, hãy suy nghĩ kỹ trước khi quay lại Tứ Thành. Nếu cậu không muốn ly hôn vậy thì hãy thử yêu Vân Thanh Lê một lần xem sao, cô ấy xứng đáng hơn Thi Di nhiều.”
——
Đêm nay sẽ là một đêm không được yên ổn, có Tạ Âm Lâu nói trước về việc cắt cổ tay nên Chu Tự Chi không thể ngồi yên trên ghế sô pha nữa, suốt đêm anh ta gọi cho thư ký của mình đang ở trong nước.
Anh ta dặn dò thư ký đi đến căn hộ tân hôn xem tình trạng của Vân Thanh Lê như thế nào.
Điều này khiến cho thư ký vô cùng khó hiểu, nhưng chỉ có thể làm theo, vội vàng từ công ty chạy tới.
Sau một giờ chờ đợi, câu trả lời mà Chu Tự Chi nhận được là:
Vân Thanh Lê đang ở phòng làm việc đọc sách.
Anh ta không trả lời thư ký nữa, mãi cho đến khi cảm giác say rượu gần như không còn, anh ta mới ấn mạnh những ngón tay thon dài lên lông mày, đột nhiên cười nhạo một tiếng, như thể đang kìm nén dư âm trong lồng ngực. Quả nhiên nồng độ cồn mạnh có thể ảnh hưởng đến sự minh mẫn của con người.
Kêu thư ký xem thử một chút thì có ích lợi gì chứ?
Nghĩ cũng vô ích, một tiếng đồng hồ nữa lại trôi qua.
Chu Tự Chi tiếp tục gọi điện thoại cho thư ký, yêu cầu anh ta đến căn hộ tân hôn để gặp Vân Thanh Lê.
Phó Dung Dữ ở bên cạnh không biết thư ký có phát điên hay không, nhưng anh cảm thấy Chu Tự Chi đã cách phát điên không xa rồi.
Anh quá lười biếng để ở lại phòng khách với anh ta, nhưng cơn giận của Tạ Âm Lâu vẫn chưa nguôi ngoai, mà cô cũng không cho anh vào phòng.
Cuối cùng, Phó Dung Dữ đi vào phòng tắm để nhìn thử Tạ Thầm Thời đang hôn mê bất tỉnh trong bồn tắm. Thấy thân nhiệt của cậu ấy hơi cao thì lấy thuốc mà Tạ Âm Lâu đã mua đút hết cho cậu ấy uống.
Tạ Thầm Thời nếm được vị đắng ở đầu lưỡi, hai mí mắt đỏ bừng mệt mỏi liền mở ra, một luồng ánh sáng mạnh mẽ từ đỉnh đầu chiếu xuống, tầm mắt mờ mịt của cậu ấy nhìn thấy một bóng người. Cậu ấy nắm lấy cổ tay lạnh lẽo đang gần trong gang tấc kia, sau đó nhìn chằm chằm vào gương mặt vô cảm của Phó Dung Dữ nửa ngày.
Nhất thời không phân biệt được là ai, cổ họng vô cùng khô rát, âm tiết tràn ra cũng khàn khàn: “Ba.”
Phó Dung Dữ thấy Tạ Thầm Thời đã nhận nhầm người thì lại rót cho cậu ấy một liều thuốc khác, tiếp đó cất giọng dễ nghe: “Tôi không phải là ba của cậu.”
Men say kèm theo cơn sốt nhẹ khiến Tạ Thầm Thời mơ hồ, năm ngón tay nới lỏng rồi ngã vào chăn bông trong bồn tắm. Gương mặt trẻ trung tuấn tú, đường nét sắc sảo, hiện lên một tầng hồng nhạt.
Là nóng đến hỏng đầu rồi.
——
Sau khi buổi biểu diễn thời trang kết thúc, Khương Nại vẫn còn một buổi chụp hình cho tạp chí đại diện vào ngày hôm sau, do lịch trình bận rộn nên bà không thể về cùng các con.
Tạ Âm Lâu ở lại New York ba ngày, đợi đến khi cơn cảm mạo của Tạ Thầm Thời khỏi hẳn mới rời đi. Cũng không biết là do cậu chủ thân phận tôn quý, hay là do say rượu bị khí lạnh xâm nhập mà cơn cảm mạo này dường như đã quấn lấy cậu ấy.
Đến ngày thứ tư Tạ Thầm Thời mới hoàn toàn khỏi hẳn, gương mặt nhìn qua có vẻ đã gầy đi không ít, khi nhìn thấy Phó Dung Dữ cũng không còn đối chọi gay gắt nữa mà trở nên vô cùng an phận.
Việc này thực sự không giống với tính cách của Tạ Thầm Thời, Tạ Âm Lâu len lén hỏi cậu ấy: “Anh rể em... Có phải đã làm gì em rồi không?”
Tạ Thầm Thời nhất thời có chút mất mặt, nặng nề liếc nhìn cô một cái rồi nói:
“Em mạnh mẽ cường tráng như vậy, chồng chị có thể làm gì em chứ?”
Tạ Âm Lâu nói: “Thì thấy em có chút thay đổi thôi.”
Ánh mắt Tạ Thầm Thời nhìn cô càng thêm méo mó. Vì để chăm sóc cho cậu ấy khỏi hẳn bệnh, Tạ Âm Lâu và Phó Dung Dữ đã chia phòng ngủ trong ba ngày qua, cơn giận của cô vẫn chưa hoàn toàn biến mất, mà một nguyên nhân khác là do Chu Tự Chi vẫn chưa rời đi.
Anh ta ở bên cạnh Phó Dung Dữ như hình với bóng, lôi kéo anh rời khỏi khách sạn, cả ngày rong ruổi ở bên ngoài.
Về vấn đề này, Tạ Thầm Thời cũng có ý kiến, bởi vì hai người này không đưa cậu ấy đi chơi.
“Chị, chị không quản chồng chị sao?”
Tạ Âm Lâu đang ngồi trên sô pha đọc tạp chí, trên đầu gối đắp một tấm chăn mỏng mềm mại, ngẩng đầu nói: “Chị với anh rể em cũng đang chiến tranh lạnh.”
Tạ Thầm Thời: “...”
Chuông cửa đột ngột vang lên, giống như đang đòi mạng.
Tạ Thầm Thời giả vờ như không nghe thấy, nhưng đôi mắt đen láy của cậu ấy lại ẩn giấu một tia tức giận, đành phải uể oải đứng dậy khỏi ghế sô pha, thuận thế siết chặt lại chiếc áo ngủ đen lỏng lẻo, bước ra mở cửa.
Trên hành lang, giám đốc khách sạn đưa một bó hoa hồng lớn ra, dùng thái độ kính cẩn nói: “Cô Tạ có ở đây không ạ? Đây là hoa do anh Giang đặt cho cô ấy.”
Tạ Thầm Thời cầm tấm thiệp trong bó hoa hồng lên xem, ánh mắt dừng lại ở dòng chữ phía dưới: ⌈Giang Ngang.⌋
Cậu ấy cầm hoa trở về phòng, nhân tiện đóng cửa lại, hỏi Tạ Âm Lâu: “Giang Ngang là ai vậy, chị có biết anh ta không?”
Tạ Âm Lâu đặt tờ tạp chí xuống, xem xét kỹ càng mới nhớ ra, cô nói: “Là người ngồi cạnh chị trong buổi biểu diễn thời trang, anh ta nói muốn kết bạn với chị.”
Lúc đó cô không quan tâm lắm, lấy lý do quên số điện thoại cho có lệ để về nhà, lịch sự từ chối sự nhiệt tình của người đàn ông xa lạ này.
Đôi môi mỏng của Tạ Thầm Thời nhếch lên, cậu ấy cười nhạo nói: “Anh chàng họ Giang này thật thú vị. Phải mất ba ngày mới hỏi thăm được nơi ở của chị, hơn nữa anh ta còn để lại thông tin liên lạc của mình trên thẻ. Chị có muốn thêm vào không?”
Tạ Âm Lâu bắt buộc phải nhắc nhở cậu ấy: “Em Gái, em là người đã có anh rể rồi đấy.”
Cô xé tấm thiệp rồi ném vào thùng rác, còn hoa hồng thì giao cho Tạ Thầm Thời xử lý.
Tạ Thầm Thời có chỉ số thông minh rất cao, chỉ nhìn thoáng qua đã có thể nhớ được số điện thoại trên tấm thẻ. Cậu ấy lười biếng dựa vào vách tường, dùng ngón tay thon dài cầm điện thoại lên gửi một tin nhắn đến số điện thoại của Giang Ngang.
「Hoa nhận được rồi, anh lưu số của tôi đi, số di động là *」Cậu ấy không có chút gánh nặng tâm lý nào mà lấy thông tin liên lạc của Phó Dung Dữ gửi qua, sau khi xong việc còn cười vô hại với Tạ Âm Lâu: “Tối nay mẹ đến nơi khác bận việc rồi, chúng ta đi ăn một bữa hải sản đi.”
Tạ Âm Lâu nghĩ lại thấy cũng được, bèn gật đầu: “Vậy em mời.”
Chạng vạng đèn lên, cô tạm thời thay một bộ váy dài phong cách cổ điển đi ra ngoài cùng với Tạ Thầm Thời, tìm một nhà hàng cao cấp của Trung Quốc để dùng bữa tối hải sản. Trong suốt thời gian đó, cô không hề thấy Phó Dung Dữ gọi điện thoại cho cô. Gần đây người đàn ông này và Chu Tự Chi dường như đang có âm mưu bí mật gì đó, cả ngày không thấy đâu.
Sau khi đã ăn uống no say, chín giờ tối bọn họ lại trở về khách sạn.
Tạ Âm Lâu đứng trong thang máy sang trọng và sáng sủa, ngẩng đầu nhìn số tầng đang đi lên, đột nhiên nói: “Chị đến phòng anh rể em một chuyến đã.”
Tạ Đình Phong cười với cô: “Đi kiểm tra à.”
Tạ Âm Lâu không quan tâm đến lời nói đùa của cậu ấy, vẻ mặt bình tĩnh: “Em chưa từng yêu đương thì hiểu cái gì.”
Tạ Thầm Thời vẻ mặt méo mó: “...”
Chị còn trẻ nhưng đã lấy chồng, chị lợi hại, chị giỏi.
Cửa thang máy từ từ mở ra, Tạ Âm Lâu bỏ rơi đứa em trai đang bực bội của mình, giẫm đôi giày cao gót đi ra ngoài, cô quen đường quen lối đi đến trước cửa phòng nơi Phó Dung Dữ đang ở.
Khi mở cửa đi vào, cô vô thức giảm nhẹ âm thanh. Trong không gian có chút tối đen, dưới hàng lông mi cong vút, cô nhìn về phía cửa phòng làm việc đang khép hờ, ở đó lộ ra một quầng sáng màu cam ấm áp.
Giống như ở đó đang có người cho nên đèn mới sáng.
Tạ Âm Lâu đi đến cạnh cửa thì thấy Phó Dung Dữ đang ngồi trước bàn làm việc, gương mặt bị ánh sáng phản chiếu trở nên lạnh lùng lạ thường, hình như anh quá tập trung vào màn hình notebook nên không để ý đến bóng dáng yên lặng của cô đang dần đến gần.
Giờ này mà Phó Dung Dữ đang mặc áo choàng tắm của khách sạn, khá là bất ngờ.
Tạ Âm Lâu khẽ chớp mắt, muốn xem thử anh đang làm gì, nhưng không ngờ trước khi đôi mắt tò mò của cô quét qua đã bị anh tinh ý nhận ra, sau đó notebook được hai ngón tay thon dài đóng lại.
Phó Dung Dữ nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt màu hổ phách phản chiếu dáng vẻ vô cùng xinh đẹp của cô, nhoẻn miệng cười nói: “Sao em lại đến đây?”
Câu hỏi này.
Đầu ngón tay trắng nõn của Tạ Âm Lâu gõ nhẹ lên bàn, ánh mắt dừng lại trên notebook, đôi môi đỏ mọng hé mở: “Bệnh cảm của Em Gái đã khỏi hẳn rồi, em đến đây để hỏi xem anh còn chuyện gì ở New York nữa không, khi nào mới quay về Tứ Thành?”
Tay áo của Phó Dung Dữ lộ ra một phần cánh tay với khớp xương rõ ràng, quen thuộc ôm lấy eo cô, đặt cô lên đùi mình.
Nhưng Tạ Âm Lâu lại tránh đi, nhìn chằm chằm vào notebook không nhúc nhích.
Cô thản nhiên hỏi, hai mắt hơi cong cong: “Nếu không còn việc gì nữa vậy ngày mai quay về nhé.”
“Ừm.”
Phó Dung Dữ cũng nhận ra cô đang tò mò, anh bèn để notebook vào ngăn kéo dưới cùng. Bây giờ không có gì thu hút sự chú ý của cô nữa, anh lại muốn ôm cô.
Tạ Âm Lâu rũ mi dời tầm mắt, cũng chầm chậm dịch chuyển trên người anh, mang theo vài phần thăm dò.
Cô muốn hỏi, nhưng lại bị tiếng gõ cửa nhẹ nhàng bên ngoài cắt ngang.
Theo tiếng động nhìn qua thì thấy Chu Tự Chi xuất hiện trong bộ tây trang màu xám sẫm được cắt may cẩn thận, anh ta sửa sang lại cổ áo đang mở rộng, để lộ yết hầu gợi cảm, sau đó dùng vẻ mặt không chút cảm xúc nói với Phó Dung Dữ: “Sao còn chưa thay quần áo nữa?”
Câu nói này khiến Tạ Âm Lâu quay lại nhìn về Phó Dung Dữ đang ngồi trên ghế làm việc.
Hóa ra cuộc sống chìm đắm trong rượu chè, xa hoa lãng phí về đêm của hai người bọn họ vẫn chưa bắt đầu.
Ngược lại, gương mặt điển trai của Phó Dung Dữ vẫn rất bình tĩnh, cánh tay trượt xuống khỏi eo Tạ Âm Lâu, anh đứng dậy ôm lấy cô: “Sáng mai còn phải đi máy bay, em nghỉ ngơi sớm đi.”
Kêu cô nên đi nghỉ ngơi sớm nhưng lại thay quần áo chuẩn bị ra ngoài chơi bời.
Tạ Âm Lâu yên tĩnh đứng đó suy nghĩ nửa ngày rồi mỉm cười.
Cô hiểu rõ đạo lý, không quấy rầy nhã hứng của Phó Dung Dữ và Chu Tự Chi nữa, chậm rãi rời khỏi phòng làm việc. Lúc bóng dáng nhỏ nhắn mềm mại đi ngang qua Chu Tự Chi đang đứng trước cửa phòng, tiếng bước chân hơi dừng lại, nhẹ giọng
nói một câu:
“Hai người đi chơi vui vẻ.”