Chương 11. Ngoại truyện – Hứa Nhu [HOÀN]
Tôi tên là Hứa Nhu.
Tôi là mẹ ruột của Lâm Diên.
Tôi đã kết hôn hai lần.
Nhưng tiếc thay, cả hai người đàn ông đó đều không thể coi là người.
Tôi không biết liệu trên thế giới này có phải tất cả đàn ông đều thích đem những ấm ức ngoài xã hội trút xuống vợ con trong nhà hay không.
Chỉ biết rằng hai người chồng tôi gặp đều là kiểu như vậy.
May mắn là cả hai đều yểu mệnh.
Hai cái mạng ngắn ngủi ấy đều do chính tay tôi dứt điểm.
Người chồng đầu tiên của tôi chết vì tai nạn xe khi đang đi công tác.
Chiếc xe lao khỏi con đường núi hẹp.
Cả người lẫn xe đều phát nổ dữ dội, thi thể người chồng đáng thương của tôi cháy sém, không thể nhận ra hình dạng ban đầu.
Báo cáo điều tra từ cảnh sát xác nhận đây là một vụ tai nạn bất ngờ.
Tôi đương nhiên vô cùng hài lòng với kết quả này.
Ngày viếng đám tang, gần như toàn bộ họ hàng đều tới.
Họ bảo họ hiểu rõ chồng tôi từng rất yêu gia đình.
Họ bảo họ thông cảm cho tâm trạng của tôi.
Họ khuyên tôi hãy giữ gìn sức khỏe, cố gắng vượt qua nỗi đau.
Nhưng chẳng ai nhận ra nụ cười đang ẩn giấu trong góc tối của tôi.
Làm sao tôi có thể buồn được chứ?
Họ đâu biết để khiến hệ thống phanh xe hắn hỏng đúng lúc chạy trên đoạn đường đèo dốc hiểm trở ấy, tôi đã phải bỏ bao nhiêu công sức.
Giờ đây nguyện vọng đã thành hiện thực, tôi đương nhiên vui mừng khôn xiết.
Nhưng niềm vui ấy không kéo dài được bao lâu.
Vì sau khi người đàn ông đó chết, tôi và con gái tôi lập tức rơi vào cảnh túng thiếu.
Tôi ra ngoài tìm việc làm một thời gian.
Nhưng công việc nào cũng vất vả.
Tôi không muốn khổ cực như vậy.
Tôi hơi hối hận vì đã quá hấp tấp giết người đàn ông kia.
Tôi quyết định tái giá.
Tôi tự biết mình học vấn thấp, không có văn hóa, gia cảnh cũng chẳng có gì đáng kể.
Huống hồ tôi còn là phụ nữ hai đời chồng, nên tôi rất rõ mình không thể đặt tiêu chuẩn quá cao.
Có người mai mối cho tôi một anh lái xe đường dài.
Người giới thiệu nói anh ta từng mất vợ vì tai nạn, giờ cần một người vợ chỉ để chăm sóc sinh hoạt thường ngày.
Cô ta còn nói nghề lái xe đường dài tuy không kiếm được nhiều tiền nhưng chí ít đủ sống qua ngày.
Tôi động lòng.
Và rồi tôi gả cho anh ta.
Nhưng tôi phát hiện vận rủi từng đeo bám mình đã lặng lẽ chuyển sang đầu con gái tôi.
Hắn bắt đầu đánh Lâm Diên.
Lúc đầu, tôi hết lời van xin, quỳ xuống cầu khẩn.
Nhưng về sau, tôi mệt mỏi quá rồi.
Tôi sợ ánh mắt oán hận của con gái.
Sợ cái dây lưng da hắn vung lên vô thức lại quất trúng cả tôi.
Vì thế mỗi lần hắn định đánh con bé, tôi liền khóa trái cửa phòng lại, giả vờ không nghe thấy gì.
Bị đánh thì bị đánh thôi.
Ít ra bây giờ nó vẫn còn có nơi để ở, có cơm ăn, phải không?
Huống hồ bây giờ nó cũng coi như là con gái hắn.
Cha dạy dỗ con một chút cũng là điều nên làm.
Tôi tự nhủ như vậy, thuyết phục chính mình liên tục.
Đến mức về sau, tôi thật sự tin vào những lời mình nói.
Cho đến một hôm, tôi ra chợ mua đồ, tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa người bán thịt và hàng xóm bên cạnh.
Họ đang nói về một tin tức.
Họ bảo có một người đàn ông bày kế giết vợ mình, rồi lấy số tiền bảo hiểm lớn để trả nợ cờ bạc.
Tôi mất hai ngày trời mới tìm được bản tin đó.
Nhạc kết của bản tin chậm rãi vang lên, tôi ngồi trước tivi suy nghĩ suốt cả buổi chiều.
Tôi cảm thấy người đàn ông trong tin tức thật ngu ngốc.
Hôm trước vừa mua bảo hiểm cho vợ, hôm sau vợ đã chết.
Ai mà chẳng nghi ngờ đây là vụ giết người có chủ đích.
Tôi nghĩ mình cần thời gian.
Cần thời gian để che giấu sạch sẽ mọi chuyện.
Từ đó về sau, mỗi tháng tôi đều cắt giảm khoản chi tiêu sinh hoạt, từng chút từng chút dành dụm, âm thầm mua bảo hiểm cho hắn.
Đến tháng thứ mười một, hắn cuối cùng cũng chết.
Và vào ngày hắn chết, tôi phát hiện ra một bí mật.
Hôm ấy tôi nói với hắn là muốn về nhà mẹ đẻ một chuyến.
Hắn cáu kỉnh vẫy tay bảo tôi tùy ý.
Rồi còn càu nhàu thêm: “Việc không biết làm, suốt ngày chỉ biết chạy về nhà mẹ.”
Nhưng hắn không biết rằng hôm đó tôi căn bản chưa hề đi đâu.
Tôi cứ lảng vảng ngoài khu nhà như một bóng ma.
Tôi biết thói quen của hắn là về nhà là uống vài chai rượu ngay.
Tôi định đợi hắn say xong rồi mới hành động.
Bằng không, thể lực chênh lệch quá lớn, tôi làm sao đấu lại hắn nổi.
Nhưng buổi chiều hôm đó, qua cửa sổ bếp, tôi bất ngờ nhìn thấy Vương Doanh Doanh.
Tôi thấy cô bé cầm một cái hộp không rõ nhãn mác, đổ toàn bộ thứ bên trong vào mấy lon bia, sau đó lại dùng sức vặn chặt từng cái nắp lại.
Xong xuôi, cô bé ung dung rời đi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tôi không hiểu cô bé đang làm gì.
Sau đó không lâu, tên đàn ông kia từ xe tải trở về nhà, việc đầu tiên hắn làm đúng như dự đoán — lao vào bếp lấy bia ra uống ừng ực.
Chỉ là lạ một nỗi, hôm nay hắn mới uống vài ngụm đã lộ rõ vẻ buồn ngủ, ngáp ngắn ngáp dài, ngay cả bước chân cũng trở nên nặng nề chậm chạp khác thường.
Lập tức, tôi nhớ lại hành động buổi chiều của Vương Doanh Doanh.
Cô bé từng bị bắt nạt ở trường cũ, từ đó về sau luôn mất ngủ.
Nói ra thì chính tôi là người dẫn cô bé đi khám bệnh, bác sĩ kê thuốc an thần cho cô ấy.
Liệu cái hộp cô bé cầm trên tay buổi chiều có phải là thuốc ngủ không?
Tôi cau mày.
Cô bé rốt cuộc muốn làm gì?
Người đàn ông không lâu sau đó đã lảo đảo ngã quỵ xuống đất, bắt đầu ngáy khò khò.
Gần như ngay lúc hắn đổ xuống, cửa phòng Vương Doanh Doanh từ bên trong bỗng mở ra như thể có cảm ứng sẵn.
Tôi thấy cô bé cầm một chiếc cốc rỗng bước tới đứng trước mặt bố mình.
Bỗng nhiên, cô bé giơ cây gậy sắt lên, điên cuồng vụt mạnh vào chân hắn.
Tên đàn ông kia giống như đang ngủ chết, không hề phản ứng chút nào.
Cuối cùng, Vương Doanh Doanh thở hổn hển đứng yên lại, rồi dùng tay đẩy cái tủ bên cạnh đổ xuống, đúng lúc đè trúng cả hai chân của hắn.
Thì ra cô bé cũng hận hắn.
Nhưng có lẽ, cô bé chưa đủ hận.
Nếu không tại sao cô chỉ đập gãy chân hắn mà không trực tiếp lấy mạng hắn?
Không sao cả.
Còn có tôi đây.
Tôi sẽ khiến cho cái "tai nạn" này trở nên hoàn hảo hơn nữa.
[Hết]