Đường Chuyên

Chương 1076: Sắc thu trong mê lâm (2)

Uống trà một lúc, Hỏa Trú bôi ít dịch lên giày Vân Diệp, bản thân lại không làm thế, dẫn Vân Diệp đi vào sâu trong rừng.

- Sau này mê trận cũng không thể để người khác tùy tiện đi vào nữa, nơi đó đã là lãnh địa của bọ cạp, rất nhiều bọ cạp lớn an gia ở đó, học sinh vào cũng bị công kích, mê trận hiện đã thực sự thành tử địa.

Vân Diệp không xa lạ gì độc vật, nhìn mạng nhện chi chít trên cây, con bọ cạp đen xì xì đi đi lại lại dưới lớp lá khổ, cả khu rừng im phăng phắc, một tiếng chim kêu cũng chẳng có.

- Hiện giờ độc vật nơi này đã tự cân bằng, không cần chúng ta chuyên môn cho ăn, kiến không sinh sôi được nữa, đại bộ phận bị nhện và bọ cạp ăn mất. Khi tiên sinh đi mang theo ít mật ong và trứng ong, là loại ong sinh biến dị, làm ra mật thơm nức, Tôn tiên sinh nói đây là thứ bổ dưỡng tuyệt phẩm, sản lượng quá ít, chỉ mấy vị lão tiên sinh được dùng. Ly Thạch tiên sinh thi thoảng lấy mấy con rết nhắm rượu, bọ cạp và nhện thì các tiên sinh không ăn, chỉ có học sinh và Tôn tiên sinh ăn một chút, tiên sinh có muốn thử không?

Hỏa Trú nỗ lực tiến cử cho Vân Diệp mấy món ăn mới của hắn, hi vọng Vân Diệp cũng ăn bọ cạp và nhện, như thế các tiên sinh thư viện nhìn mình sẽ không quá mức kỳ quái.

- Bọ cạp đảo mỡ thì ta còn có thể ăn, nhện miễn đi, lông lá trông ảnh hưởng tới khẩu vị, có điều ta biết mùi vị nhện cũng không tệ. Ngươi cho ta nhiều mật ong chút, bên cạnh nhiều lão nhân gia, chia cho họ, sau này hình thành chế độ đi, mỗi người bao nhiêu đều có tỷ lệ, đừng cho người khác.

Vân Diệp lấy làm lạ nhất là đám bọ cạp, nhện thấy Hỏa Trú là né trách, chân mình bôi thuốc mà vẫn có một hai con bọ cạp mù mắt giơ càng lên. Đồ tể giết chó không sợ chó, con chó hung ác nhất thấy họ cũng trở nên ngoan ngoãn, tình hình của Hỏa Trú chắc cũng giống thế.

Tới cuối thu rồi, gió thổi lá cây rụng rào rào, Hỏa Trú đuổi đám độc vật chiếm cứ trong đình, trong phòng đá đặt một hàng tủ sắt chỉnh tề, Vân Diệp mở một cái tủ trong đó ra, kiểm tra thứ mình để bên trong, mỗi lúc như thế Hóa Trú đều lui ra ngoài phòng.

Thứ không đáng tiền nhất là ba tấm ngọc bài, thứ đáng giá nhất là chiếc di động đặt trong lụa, nhìn pin lấy ra, không biết còn dùng được không, Vân Diệp không vội thử, thứ này mở ra một lần là thêm một lần thống khổ, nếu có thể hãy để nó tự biết mất trên đời...

Ở nơi cách biệt với thế giới này Vân Diệp mới thấy chút tự do, vừa rồi Lý Cương nói y khiếp sợ là nương tình rồi, cảm giác Lý Nhị gây ra cho Vân Diệp không thể dùng sợ hãi để hình dung, có lẽ từ khủng bố chính xác hơn.

Khi có một thân một mình cái gì cũng dám làm, xảy ra chuyện cũng không sao, cùng lắm dẫn Vượng Tài tiếp tục lưu lãng, Đại Đường rộng lớn, kiếm nơi ẩn thân rất dễ dàng.

Nhưng khi gánh trách nhiệm của Vân gia lên lưng thì nửa lá gan đã đi nuôi chó, đến khi con sinh ra thì mất hẳn, chỉ còn lại chút xíu thôi, rồi từng đứa con ra đời, cuối cùng thành tính nhát như chuột. Tuy nói nam nhân đều như thế, càng sống càng nhát gan, nhưng bị cổ nhân chỉ ra giáo huấn, lòng Vân Diệp đầy chua xót và ủy khuất.

"Cẩu lợi quốc gia sanh tử dĩ, khởi nhân phúc họa tị xu chi", người như thế ở Đại Đường nhiều lắm, Vân Diệp chỉ muốn sống thọ chút, nhìn con cháu thành người, đeo tang cho lão nãi nãi, rồi đợi đám Vân Thọ đeo tang cho mình, cuộc sống vốn phải như thế. Hiện giờ có biến cố, không biết đám Lý Cương gửi gắm hi vọng gì vào mình, mang cái hi vọng này lên còn có thể hô phong hoán vũ trên triều, Vân Diệp thấy Lý Cương đánh giá mình quá cao rồi.

Đã liên quan đến sinh tử của một quốc gia, thì dù là phúc hay họa cũng không né tránh.

Bọn họ không biết Lý Nhị càng nhiều tuổi càng biến thái, cứ tưởng ông ta sẽ mãi mãi anh minh, nhưng không hề biết rằng ông ta đã mất sự tự tin của thời thiếu niên, chỉ biết dựa vào giết người để đề cao cảm giác tồn tại của bản thân.

Tần hoàng như thế, Hán vũ cũng như thế, Đường tông bằng vào cái gì thoát ra được? Nhà Phòng Huyền Linh bị diệt môn, nhà Đỗ Như Hối cũng tan tác, Ngụy Trưng chết rồi còn bị lôi lên quất xác, Vân Diệp không cho rằng mình phạm sai lầm, Lý Nhị sẽ niệm tình cũ mà tha cho, hiện giờ Hầu Quân Tập còn bị giam trong nhà lao kìa.

Tịch dương chiếu xiên xiên qua ô cửa sổ gian phòng đá, chiếu lên ba tấm ngọc bội, cái mặt quỷ dữ tợn hiện ra trên tường, lần này Vân Diệp không ngủ, y nhìn ba tấm hoa văn, không kinh hãi, không hoảng loạn. Quan sát một chút địa thế cùng ánh sáng, liền thu ngọc bội lại, bao năm xông pha trận mạc rồi, y có thể bình tĩnh đối diện với biến cố, nếu như trong ngọc bội quả nhiên ẩn chứa bí mật, vậy không thể chia sẻ với người khác...

Hỏa Trú nhìn thấy Vân Diệp đi ra, hai người nói cười về nhà, nhiều năm không gặp, chú nhóc nô lệ năm xưa đã thành nam tử. Hâm một bầu rượu, ngồi bên bếp lò nướng ong nhấm rượu, nghe Hỏa Trú kể thay đổi của thư viện ba năm qua.

- Nguyên Chương tiên sinh sai người đào sơn động ở hậu sơn, nói thư viện sau này cần cất điển tịch trong sơn động, Công Thâu lão tiên sinh rõ ràng sắp chết rồi, nghe thấy tin này liền sống lại, nhất định muốn tự mình thiết kế. Vì có bố trí cơ quan hay không mà hai ông già tóc bạc phơ chửi nhau, thề cả đời không qua lại, hôm qua học sinh mang mật ong tới lại thấy họ ngồi uống trà với nhau.

- Kim Trúc tiên sinh năm nay chưa tới năm mươi đã yêu cầu sau khi mình chết moi não và nội tạng mình ra, để lại thân xác của mình là được, còn nói ông ta tìm được một số nghiên cứu liên quan tới linh hồn trong mộ cổ, chuẩn bị thí nghiệm trên người.

- Duyên Lăng tiên sinh trở nên cô độc vô cùng, trừ khi có tiết, nếu không không rời Quan Tinh Đài một bước, còn nhờ cao thủ toán học của thư viện giúp ông ta tính quỹ tích vận hành của sao, xem ra sắp có thành quả.

- Còn có Hiên Nhân nghiên cứu quan hệ lang tộc, kết cục rất thảm, vì tới quá gần bầy sói mà bị lang vương dùng móng vuốt hủy dung mạo, thiếu một con mắt, mũi cũng chỉ còn một nửa. Vết thương lành rồi ông ta tìm thợ làm một cái mặt nạ, hiện thư viện gọi ông ta là thiết diện tiên sinh, có điều gần đây ông ta lại đi tìm bầy sói kia, vì sắp tới mùa đông, ông ta muốn xem đàn sói phân chia phối ngẫu và thực vật thế nào.

- Hiện Trường An hay nói thư viện Ngọc Sơn phải gọi là thư viện kẻ điên mới đúng, chuyện Ngụy vương ném đá bị người ta biết rồi, đều nói hắn chuẩn bị cho người lên máy ném đá ném đi, xem con người có thể bay được không?

Tửu lượng của Hỏa Trú rất tệ, nửa bầu đã ngà ngà say, mặt bị lò than nướng đỏ rực, xem ra hắn rất hài lòng cuộc sống hiện tại, thậm chí có thả nói thỏa mãn vô cùng.

Vân Diệp xác một vò mật ong, một túi nhộng ong theo đường nhỏ rời mê lâm, từ xa nhìn thấy Vượng Tài đợi mình, thấy Vân Diệp ra, lập tức nhào tới, lấy đầu dụi vào lòng Vân Diệp tìm kiếm an ủi, lông nó rối tung, chân còn có viết máu ngang dọc, Vân Diệp nổi giận, Vượng Tài chưa bao giờ bị thiệt thòi lớn như thế, kẻ nào làm?

Phó dịch Vân gia run rẩy đứng bên, thấy hầu gia cuồng nộ, vội vàng tới giải thích, không ai dám đối phó với Vượng Tài, vì trời tối, gấu mèo tới giờ cho ăn, cho nên tất cả đều tới, Vượng Tài chạy đến đá đổ máng ăn, định đuổi gấu mèo đi, kết quả bị bầy gấu mèo vây công, họ khó khăn lắm mới đuổi được đàn gấu mèo đi, Vượng Tài liền thành ra như thế này.

Ông trời ơi, sao lại dám đi quấy rấy dã thú ăn uống chứ, Vân Diệp đau lòng ngồi xuống kiểm tra thương tích cho Vượng Tài, may là không nghiêm trọng, lấy kim sang dược ra từng chút từng chút rắc lên vết thương của Vượng Tài...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất