Đường Chuyên

Chương 1210: Vượng Tài về nhà

Vô số lần mơ tới sơn cốc đó, giờ ngày càng tới gần, Vân Diệp lại có cảm giác sợ hãi, không chỉ y, Vượng Tài cũng hí liên hồi, nhìn thấy dòng sông lớn quen thuộc, Vượng Tài ra sức lấy vó cào đất, thấy Vân Diệp không để ý tới mình, gặm giáp của Vân Diệp lôi đi.

- Đợi chút, hôm nay quá muộn rồi, mai chúng ta sẽ đi, mày về nhà không mang theo quà gì sao? Hiện giờ khai xuân, cỏ mới mọc ra, bầy ngựa nhất định không có cái ăn, mang theo một chút cho chúng ăn.

Vân Diệp vuốt ve cái mặt dài của Vượng Tài không ngừng an ủi, Vượng Tài vẫn kêu mãi, hai cái lỗ mũi lớn hếch lên không, hít không khí, muốn tìm mùi vị quen thuộc kia.

Buổi tối Vượng Tài ở lỳ trong lều Vân Diệp không chịu đi, Na Mộ Nhật không hề gì, ngược lại còn thích, bọc kín mình trong chăn, thò đầu ra đối diện với Vượng Tài, còn lấy lê trong chăn ra cho nó ăn. Vượng Tài tùy tiện cắn một miếng rồi nằm xuống cỏ khô chuẩn bị riêng cho nó, trông rất thiếu tinh thần, Na Nhật Mộ nhai rau ráu phần còn lại của quả lê.

Vân Diệp chui vào chăn lại chui ra, nhíu mày móc ra bốn năm quả lê, đặt hết bên gối Na Nhật Mộ, bà nương này tới giờ vẫn có thói quen giấu thức ăn trong chăn, vì sửa cái tính này, Tân Nguyệt đánh nàng không ít.

Nằm trên giường nghe Vượng Tài mũi phun phì phì, biết nó nhất định rất kích động, Vân Diệp nhắm mắt lại, nghĩ lúc mình mới tới Đại Đường, phát hiện mình rất muốn thời gian quay trở lại, sống lai lần mà lòng vẫn đầy nuối tiếc...

Na Nhật Mộ ngã xuống giường, bị Vượng Tài kéo xuống, sao mai còn treo bên trời, Vượng Tài đã sốt ruột lắm rồi. Na Nhật Mộ bò dậy, ôm chăn đá Vượng Tài hai cái. Vân Diệp vừa mới mặc áo thì bên ngoài truyền tới tiếng Viên Thủ Thành ho hắn, giống như lão nãi nãi trước kia lo Vân Diệp tham hoan, sáng sớm đã gọi dậy. Rời lều mới thấy Vô Thiệt đã ngồi trên ngựa sẵn sàng xuất phát.

Quân vụ hôm qua đã giao cho Ngũ lễ tư mã, Vân Diệp rửa mặt qua loa, cưỡi Vượng Tài phóng về nơi hồn phách vấn vương.

Không cần Vân Diệp nhìn đường, Vượng Tài còn quen thuộc nơi này hơn, khi trời sáng hẳn, Vân Diệp nhìn thấy đầu đường nơi gặp Trương Thành, Vượng Tài hít hít như chó rồi chạy theo đường lớn.

- Vân hầu, chẳng lẽ con ngựa này và ngươi tới cùng một nơi? Chẳng trách nó thông minh như vậy, có ngựa biết đường, chúng ta không lo lạc lối nữa. Ha ha ha, không ngờ mã thuật của như phu nhân cao như vậy, Vô Thiệt, xem ra hai chúng ta phải cố lên.

Một ông già hơn trăm tuổi ngồi trên ngựa vững như núi Thái Sơn, người nhấp nhô theo ngựa, tựa như hòa vào làm một, đây mới là kỵ thuật cực kỳ cao siêu.

Vượng Tài vừa đi vừa ngửi đường, đôi khi thậm chí thè lưỡi ra liếm, xác định được phương hương là phóng như bay. Con đường nhỏ chở muối khi xưa đã thành đường lớn, xe trâu kéo muối đi lại không dứt, nay nơi này đã là chỗ cung ứng muối cho mười chín châu của Lũng Hữu, thậm chí cả Bắc Đình và An Tây đều dựa vào nó cung ứng, là trọng địa của Lũng Hữu, có phủ binh đóng ở đây, bảo vệ con đường sinh mạng.

Vượng Tài kiêu ngạo vô cùng, ở mảnh đất này nó là vua, ngẩng đầu hí một cái, hai cái tai dựng lên như rada, không ngừng chuyển động, không phát hiện ra cái gì, làm nó hơi nóng nảy, tiếp tục chạy về phía hạ du Hoàng Hà.

Vân Diệp âm thầm đếm, cái cây lớn kia vẫn còn, Vượng Tài tung vó tới, móng đạp lên đá cuội, ánh lửa tóe bốn phương.

Tới nơi rồi, Vân Diệp xuống ngựa, cởi bỏ hết yên cương cho Vượng Tài, vỗ mông nó một cái, Vương Tài tung mình vào hoang nguyên, cỏ dại cao nửa người bị nó tách ra, hí lên hồi, chạy không ngừng, chỉ có ở đây Vượng Tài mới tự do thật sự.

- Chàng và tổ sư gia gia sống ở đây à?

Na Nhật Mộ tò mò nhìn quanh hỏi, Vân Diệp lắc đầu, cưỡi một con ngựa đi vào hoang nguyên.

Từ xa đã có thể nhìn thấy cửa núi kia, không hiểu thám tử của Lý Nhị có tới đây không, mong rằng họ chưa tới, nếu vì mình mà làm đàn của Vượng Tài bị đả kích hủy diệt thì Vân Diệp tuyệt đối không tha thứ cho bản thân.

Đội ngựa của Vân Diệp tới thẳng cửa núi, Vượng Tài chạy loạn trên hoan nguyên, tiếng kêu ngày càng thê lương, ngay Vân Diệp cũng nghe ra nó tuyệt vọng thế nào.

Đàn ngựa không thấy đâu nữa, theo lý mà nói thì chúng phải về hoang nguyên kiếm ăn rồi, cỏ trên mặt đất đã vươn lá non lay động trong gió xuân, đều là cỏ ngọt, nhưng đàn ngựa đâu rồi.

Vân Diệp gọi quan viên Lan Châu tới hỏi:

- Những năm qua ngươi có nghe nói tới ai bắt được đàn ngựa ở đây không?

- Bẩm Đại tướng quân, nơi này là hoang nguyên, không phải nơi đàn ngựa hay tới, nếu cần bắt ngựa, chỉ cần tới thảo nguyên là được, ngựa của Lũng Hữu chúng ta không nhiều, hạ quan chưa từng nghe nói có ai bắt ngựa hoang ở đây.

- Thế thì tốt, ngươi nhớ kỹ cho ta, đàn ngựa ở đây là của Vân gia, ngươi không cần biết mệnh lệnh này có hợp lý hợp pháp hay không, ta sẽ làm nó thành hợp pháp. Chỉ nói cho ngươi biết, tuyệt đối không được bắt ngựa hoang ở đây, nếu có kẻ không tuân lệnh, ta sẽ đích thân tới băm nát.

Quan viên Lan Châu sững sờ, nhưng thấy hai mắt đằng đằng sát khí của Vân Diệp vội gật đầu, vốn chẳng có ai bắt ngựa hoang ở đây, giờ chẳng qua thêm một cấm lệnh thôi, không phải chuyện lớn.

Vượng Tài chạy loạn một hồi không thấy đàn đâu, chạy về bên Vân Diệp, đầu cúi xuống ngửi ngửi, hi vọng có chút tin tức hữu dụng, ví dụ phân ngựa.

Vân Diệp vỗ về Vượng Tài, nó lại phì mũi chạy về cửa núi, xuyên qua đồng cỏ không lớn này, đứng ở cửa núi, sơn cốc kia liền hiện ra trước mắt, cảnh tượng xuất hiện vô số lần trong mơ biến thành chân thực.

Núi phía trái màu đen, núi bên phải màu đỏ, ở giữa có con sông nhỏ uốn lượn từ sơn cốc chảy ra, cuối con sông là mục tiêu của mình.

Vượng Tài đột nhiên hí lớn chạy đi, làm gà trong bụi cỏ bay tán loạn, thi thoảng còn có mấy con thỏ nhảy qua bụi cỏ khô, hoảng hốt chạy sâu trong đồng cỏ.

Thì ra đàn ngựa ở đây, đông hơi so với trước kia rất nhiều, phải tới bốn năm trăm con, yên tĩnh ăn cỏ, nghe thấy Vượng Tài hí, đồng loạn ngẩng đầu lên nhìn.

Một con ngựa màu hạt dẻ rõ ràng to hơn những con khác từ trong bầy đi ra, phì mũi lao về phía Vượng Tài.

- Á, không xong rồi phu quân, mã vương tưởng Vượng Tài tới tranh vương vị, muốn quyết chiến, chàng mau ngăn cản đi, Vượng Tài sẽ bị thương mất, mã vương lớn thế kia.

Na Mộ Nhật thét lớn:

- Nàng quên rồi, Vượng Tài cũng là bảo mã, biết phải đối phó với mã vương ra sao, chỉ không biết chúng là cha con hay huynh đệ.

- Cha con, con ngựa kia rõ ràng là ngựa già, không ít hơn hai mươi tuổi, Vượng Tài mới mười ba, không biết nó có biết con ngựa kia coi nó là kẻ địch rồi không?

Viên Thủ Thành từ chiến mã nhảy xuống, thân thủ cực kỳ linh hoạt, xem ra lão già này còn giấu nghề, với thân thể này đêm đêm tới Yến Lai lâu cũng không thành vấn đề, vậy mà còn luôn mồm nói muốn Tôn Tư Mạc xem cho mình.

Mọi người xuống ngựa, xem Vượng Tài và con ngựa kia truy đuổi cắn nhau, Lưu Tiến Bảo và Na Nhật Mộ như bị điên la hét cổ vũ, dù thế Vân Diệp nhìn ra Vượng Tài không phải của mã vương to lớn, bị người ta húc lăn ra đất.

Vân Diệp nhắm mắt lại không nỡ nhìn, với tính cách sợ mạnh hiếp yếu của Vượng Tài tuyệt đối sẽ chạy về khóc lóc tố cáo, quả nhiên mở mắt ra thấy Vượng Tài chật vật bỏ chạy, hai cái tai dang sát vào đầu, xem ra dùng hết sức bình sinh rồi, mã vương đuổi sát đằng sau, phương hướng là chỗ Vân Diệp.

Vô Thiệt liếc đều Vân Diệp:

- Người nào nuôi ngựa đó, ngươi xem nó giống ngươi chưa kìa.

Tiểu Miêu giật ống tay áo sư phụ, không cho nói Vân Diệp.

__________________

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất