Đường Chuyên

Chương 1220: Người hung mãnh

Kiển Nương từ trong quán chạy ra, dốc sức kéo Khúc Trác, nàng muốn Khúc Trác cùng các côn tron vào mật thất, muốn chết cũng nên để mình chết trước.

- Không tránh được đâu, Kiển Nương, kẻ địch quả nhiều, tòa thành này ắt bị hủy diệt, chúng ta không thể bị thiêu chết trong hang như chuột được.

Khúc Trác vỗ mặt Kiển Nương bảo nàng quay về với con, một mình xách đao đi về phía cổng thành.

Một chiến mã cao lớn mặc trọng giáp, tua trên mũ kỵ sĩ gần chạm tới trần cổng thành, giáp đen, áo choàng đen, tay cầm trường đao, sau lưng cắm năm mũi lao, nỏ lên sẵn dây, mặt nạn hung dữ hạ xuống, chỉ nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo qua khe hẹp.

Một người, rồi hai người, ba người...

Khúc Trác muốn rống lên, nhưng cổ họng nghẹn lại, không phát ra được câu nào, Kiển Nương la hét giang hai tay chắn trước trượng phu, không có tên kỵ sĩ như dã thú kia tới.

Kỵ sĩ cầm đầu chẳng thèm để ý tới Khúc Trác, rút xích bên hông ra ném dưới chân hắn, ngựa đi qua đường, tới cổng thành phía sau.

Vũ khí dưới chân Khúc Trác không ngừng tăng lên, khi một thanh đao cắm trước mặt hắn, Khúc Trác ôm Kiển Nương, bảo nàng vào nhà, trong ánh mắt hoang mang của nàng, Khúc Trác bắt đầu trang bị vũ khí, mặc giáp da lên, không có chiến mã, hắn đi ra nói với thành chủ:

- Ngựa, ta muốn ba con ngựa.

Thành chủ ngẩng đầu lên, mau chóng đứng dậy, dắt ra ba con ngựa từ sau tường, trang bị trên người quá nặng, Khúc Trác nhảy lên ngựa ba lần không được, thành chủ gọi bốn tráng hán tới mới giúp được hắn.

Kỵ binh xuyên qua đường lớn như nước lũ, tựa hồ không nhìn thấy đám người này, trầm mặc nhanh chóng đi qua thành.

- Vợ con ta nếu có chút tổn thương nào, các ngươi sẽ bị chiến mã dẫm nát.

Khúc Trác bảo thành chủ một câu rồi cười với Kiển Nương, thúc ngựa hòa vào dòng lũ kỵ binh.

Kiển Nương nhìn thấy lá cờ cực lớn, bên trên viết chữ Đường, trượng phu dạy nàng, nên nàng hiểu nó có nghĩa gì. Thoáng thấy tiếng con khóc, nàng vội vàng chạy vào kho, đẩy tủ dẫn hai đứa con ra xem đại quân.

Vô số chiến mã còn kéo xe nỏ đằng sau, không nhìn thấy đuôi đội ngũ này ở đâu cả.

Đây mới chính là đại quân, Kiển Nương lau nước mắt, thời khắc này như nằm mơ, nàng thấy nhiều đội quân rồi, nhưng chưa có đội quân nào có thể so sánh được với nó.

- Khúc Trác đâu?

Một vị tướng quân trẻ tuổi dừng ở bên cạnh Kiển Nương, trêu chọc hai đứa bé, ôn hòa hỏi:

- Phu nhân thiếp thân cưỡi ngựa đi giết cường đạo Thổ Phồn rồi.

Kiển Nương ấp úng đáp:

- Hắn thì giết được cái gì, thứ ta muốn hắn thu thập đâu? Giao cho họ.

Vân Diệp cho hai đứa bé kẹo rồi lại lên ngựa.

Cửa núi Địch Na không lớn, nhưng là yếu đạo thương cổ rời sa mạc, nhưng này nơi này tập trung một đám cường đạo, bọn chúng hỗn loạn chia thành từng nhóm ăn cơm, Thổ Phồn xưa nay không phải quốc gia thống nhất, tất cả người Thổ Phồn thuộc về bộ tộc của mình chứ không phải quốc gia, bọn họ tôn sùng hùng ưng cô độc, chỉ khi cướp bóc mới đoàn kết với nhau.

Người Thổ Phồn thích nhất là cướp của người Đường, như thế mới có đao kiếm, trường mâu, chiến giáp tốt nhất. Lần này bọn chúng nhân lúc người Đường vượt sa mạc mệt mỏi, đánh úp đại quân người Đường.

Đại quân của Vân Diệp dàn hình cánh cung bao vây cửa núi, thuận lợi tới mức làm y kinh hãi, chẳng lẽ người Thổ Phồn không phái thám báo à? Vì đề phòng trúng gian kế, Vân Diệp cực kỳ thận trọng tiến từng bước một.

- Đại soái, người Thổ Phồn là thế đấy, bọn chúng chỉ tin vào vũ lực của mình, chính vì thế Tùng Tán Can Bố và Lộc Đông Tán mới dễ dàng chinh phục Thổ Phồn trong thời gian ngắn. Cách đánh trận ở nơi đó là ùa lên chém giết, đại soái không cần cẩn thận.

Khi Vân Diệp an bài song trận nỏ tám trâu thì người Thổ Phồn vẫn đang ăn uống, còn uống rượu, có cả tiếng cao truyền tới, múa may trường đao khiêu vũ.

- Đại soái, ti chức chưa bao giờ đánh trận kiểu thế này, hiện chúng ta bay thế thủ, bọn chúng chẳng hề hay biết, phải làm sao đây? Cứ giằng có thế này sao?

Phạm Hồng Nhất gãi đầu, theo lệnh đại soái, trận nỏ đặt trên cùng, sau đó là đao thủ, tiếp là thương thủ, cuối cùng là kỵ binh, là trận phòng thủ tiêu chuẩn. Nơi này quá nhỏ, uy lực nỏ trận sẽ phóng đại vô cùng, năng lực của kỵ binh sẽ thu hẹp, ngay không gian đánh bọc sườn cũng không có.

Vân Diệp đang định phái một đội ngũ tới quấy nhiễu người Thổ Phồn, ai ngờ một người Thổ Phồn thích đứng trên cao ca hát đột nhiên hưng phấn rống lên, hắn nhìn thấy quân Đường chi chít đằng sau, phản ứng đầu tiên không phải sợ hãi mà là cao hứng, thèm khải giáp của người Đường lâu rồi, đây là cơ hội tốt.

Một kẻ hành động, toàn bộ liền hành động, trước trận quân Đường có mấy cái giá gỗ, chẳng lẽ thứ này có thể cản trở được dũng sĩ Thổ Phồn tấn công sao?

Không có tổ chức, giống như thường ngày ăn cướp, tự nhiên lập đội hình, một số kẻ từng thấy vũ khí người Đường thì hơi do dự tụt lại đằng sau, đám thiếu niên chưa bao giờ chính thức ra chiến trường, chỉ tham gia cướp bóc thì la hét xông lên, chúng cho rằng giống trước kia, có thể dựa vào vũ lực đánh tan quân trận.

Lại Truyền Phong há hốc mồm hỏi thủ hạ:

- Đám này không biết sự lợi hại của nỏ tám trâu à? Hay toàn thân chúng đao thương bất nhập.

- Thử xem, tướng quân, chúng ta thử là biết, ti chức không tin trên đời này có người mà nỏ tám trâu không giết được.

Thấy mình sắp xông tới trận của quân Đường, người Thổ Phồn đột nhiên thấy mình bay lên, bay về phía sau, vượt qua đồng bọn của mình, lúc này mới thấy ngực rất đau, một mũi tên lớn xuyên qua người, sau đó chỉ thấy bóng tối vô biên nhấn chìm.

- Tướng quân xem, nỏ tám trâu có thể giết được hắn đấy, vừa rồi chỉ giết một tên, giờ vào chỗ đông người, nỏ tám trâu chẳng lẽ không giết được người.

Tên bì tướng lải nhải:

Lần này tiếng nỏ tám trâu bật ra như sấm sét nổ trong sa mạc, một loạt đục công thành từ nỏ trận bay vọt vèo vèo.

Bất kể người Thổ Phồn kiên cường ra sao, đối diện với nỏ tám trâu oanh kích vẫn yếu ớt như tờ giấy, mõi lần xạ kích đục công thành đều mở ra một con đường không người trong đám người Thổ Phồn.

Sau một loạt nỏ, chiến trường đã thành cảnh thê thảm, kẻ bị bắn chết ngay đã đành, bị bắn trúng đùi, cánh tay, kêu gào vang vọng cả sơn cốc.

Cái chết chưa bao giờ làm người Thổ Phồn sợ hãi, bọn chúng nâng thi thể đồng bọn, lại lần nữa xung phong, cách tấn công này từng làm vô số kẻ địch vỡ mật, chúng mong lần này cũng không ngoại lệ...

Nhìn cảnh này Vân Diệp nghĩ tới đời sau, kỵ binh bát kỳ xung phong liên quân tám nước, cũng người ngã, ngựa nhào, vẫn kiên trinh bất khuất, vẫn đầy khát vọng vào thắng lợi.

Đương nhiên, kết quả đều thê thảm như nhau, khi thi thể chất kín mảnh đất trống, người Thổ Phồn quyết định rất dứt khoát, không cần suy nghĩ chạy ngay vào sa mạc, còn giết đồng bọn bị thương, khi kỵ binh Vân Diệp xung phong thì không còn một người sống nào nữa.

Đứng ở cửa núi, nhìn người Thổ Phồn chạy vào sa mạc, lại nhìn thi thể trên mặt đất, cảm giác không chân thật xung kích toàn thân Vân Diệp, thế là thắng rồi sao?

- Đại soái, người Thổ Phồn bỏ lại hơn hai nghìn bốn trăm thi thể, bỏ chạy ba nghìn.

- Sao thống kê con số lại còn kiểu hơn hai nghìn bốn trăm, không có con số rõ ràng à?

Vân Diệp nổi giận nhìn Phạm Hồng Nhất.

Phạm Hồng Nhất kiểm tra lại chiến trường, lúc này mới phát hiện đúng là không thể thống kê rõ ràng được, nhiều kẻ bị nỏ xé xác.

- Phái mười tiểu đội tinh nhuệ vào sa mạc, tra rõ động tĩnh của người Thổ Phồn, ba ngày sau xuất phát.

Mắng nhầm Phạm Hồng Nhất, Vân Diệp chẳng xin lỗi, trong quân không có quy củ đó, uy nghiêm của thống soái cần phải bảo vệ.

Trước khi Tùng Tán Can Bố thống nhất Thổ Phồn thì bọn họ đúng là sống một cách man mọi, không có lễ nghi, không hình thành hình thái xã hội. Sử TQ đề cao Văn Thành công chúa, ghi chép rằng cô này mang văn minh TQ tới xỏa bỏ nhiều hủ tục người Thổ Phồn, tất nhiên sử Tạng phủ nhận hết.

__________________

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất