Đường Chuyên

Chương 1315: Chiến Tranh Đã Thay Đổi

Tiếng tù và trên tường thành vang lên, quân sĩ theo thói quen dựng thẳng cờ xí, chỉnh lại khải giáp, chuẩn bị nghênh địch.

Trương Kiệm nheo mắt nhìn doanh địch yên tĩnh đối diện, nhìn rất lâu, thấy một đám chim hạ xuống doanh kiếm ăn, hỏi Vương Quân Khả:

- Phái thám báo dò quân tình chưa?

- Chưa, từ hôm qua người Tân La như nổi điên lùng sục thám báo của chúng ta, mạt tướng không phái thám báo đi nữa, giờ mạt tướng đi đây.

Trương Kiệm lắc đầu:

- Bỏ đi, lúc này bên ngoài nguy cơ tứ bề, người Tân La nhất định không muốn chúng ta biết bọn chúng đã đi, binh lực chúng ta không đủ truy kích, cứ thủ thành là hơn.

- Đi rồi?

Vương Quân Khả không tin, hôm qua còn giao chiến kịch liệt, thi thể còn chưa thu liệm, sao có khả năng đi rồi.

- Chim chóc hạ xuống doanh trại, chứng tỏ trong doanh không còn mấy người, ta nghĩ, người Bách Tề hẳn cũng đi rồi?

Trương Thái xuất hiện như bóng ma.

Vương Quân Khả rút đao, sẵn sàng truy kích kẻ địch.

- Đúng là đi rồi, nhưng chúng ta không có khả năng truy kích, giữ vững Bình Nhưỡng mới là nhiệm vụ hàng đầu, có điều như thế thì áp lực của Ngưu Tiến Đạt sẽ rất lớn.

Trương Kiệm nhìn về phía tây, Ngưu Tiến Đạt nhất định đã tới đó, Thiện Đức nữ vương tấn công nửa tháng trời, khi vây chặt mình trong thành, cắt điên hệ với Ngưu Tiến Đạt, sau đó tự dẫn đại quân đi đối phó với Ngưu Tiến Đạt vội vàng tới tiếp viện.

Đại quân của Lão Ngưu không có tường thành dựa vào, không có địa thể hiểm yếu để lợi dụng, Thiện Đức nữ vương cho rằng, chỉ một lượt tiến công có thể nhấn chìm ba vạn đại quân của Ngưu Tiến Đạt.

Trương Thái cười gằn:

- Ngưu Tiến Đạt không cần chúng ta cứu, quân đội của ông ta khác chúng ta, từ trang bị tới phương thức tác chiến đều khác. Thực ra chúng ta thật thiệt thòi, không kịp đổi trang bị, ít nhất tổn thất bảy thành chiến lực, bệ hạ thương hại chúng ta năm trăm viên đạn thuốc nổ, quân của Ngưu Tiến Đạt mỗi n gười trang bị năm viên, còn nỏ dầu hỏa, nỏ thuốc nổ bắn xa hơn năm trăm bước. Bọn họ thậm c hsi có cả điều lệ quân lệnh hoàn chỉnh.

- Quân đội kiểu mới chú trọng tiêu diệt quân địch trên đường tấn công, Vân Diệp đã thí nghiệm thành công ở Tây Vực, đợi khi chúng ta đổi trang bị, lão tử nhất định cho người Tân La, Bách Tế, Cao Ly biết lợi hại.

Vương Quân Khả không tán đồng:

- Đánh trận phải dựa vào tinh khí thần, chiến đao sắc bén, khải giáp kiên cố, hiện giờ thành ra thế này còn gì gọi là đánh trận.

Trương Kiệm hậm hực nói:

- Lão tử mặc kệ là dùng thủ đoạn gì, dù hạ độc cũng dùng hết, Quân Khả, hơn hai vạn quân sĩ chết trận, đủ cho ngươi viết giấy báo cả năm...

Khi Trương Kiệm đang bi thương thì Ngưu Tiến Đạt cười hung tợn, quá tốt, nơi này đúng là chiến trường cực tốt, bốn phía trống không, mặt đất bằng phẳng, thích hợp xung kích quy mô lớn, nhất là hợp với kỵ binh xung phong, nơi này sẽ chất đầy thi hài.

Diệt quân địch trên đường tấn công là yêu cầu mới của hoàng đế với tướng quân, tận lực giảm thiểu tiếp xúc thân thể với kẻ địch, giảm bớt tác dụng của danh tướng, bắt đầu sùng bái vũ lực tuyệt đối, trước lực lượng tuyệt đối, bất kể âm mưu quỷ kế gì cũng chỉ là trò cười.

Ngưu Tiến Đạt rất muốn thử dưới tình huống không có kiên thành dựa vào, quân nhân Đại Đường có thể dựa vào ưu thế vũ khí giành chiến thắng không, ông ta rất muốn biết.

Mười ba hàng rèo thép gai được kéo ra, trải đầy gai tam giác trên mặt đất, lỗ nhỏ cản trở chiến mã được đào dọc theo chiến hào, thuốc nổ cũng đã được chôn sẵn, quân sĩ sáng tạo trôn thuốc nổ với dầu hỏa, bên trên trải đầy gai tam giác, uy lực khi nổ nhất định vô cùng kinh người.

Đó là sáng kiến mới của học sinh thư viện, Ngưu Tiến Đạt cuối cùng nhận thức được cái lợi của việc đưa người có học vấn vào quân, ít nhất cách thức độc ác này quân sĩ bình thường không nghĩ ra.

Chiến tranh phức tạp trở nên vô cùng đơn giản, chỉ cần tuân theo một nguyên tắc, đó là không đánh những trận không có chuẩn bị trước, thám báo đôi khi có sai sót, nhưng khí cầu sẽ không có sai sót gì, vào ngày trời quang, tầm nhìn có thể trải tới tận chân trời, chỉ cần cho đại quân một canh giờ là có thể bố trí được một trận địa sát nhân mới.

Mỗi tội tiếp tế hơi phiền, vật tư cần mang theo quá nhiều, có điều Ngưu Tiến Đạt thấy đây không phải chuyện nghiêm trọng, quân nhân phải bị quốc gia khống chế, nếu không một đội quân như thế làm loạn sẽ cực kỳ phiền toái.

Thường ngày không có những trang bị này, tới khi chiến đấu mới do tương tác giám dựa theo nhu cầu mà phân phối trang bị, thuốc nổ và dầu hỏa càng khống chế nghiêm ngặt.

Quân của Ngưu Tiến Đạt bị ba cơ cầu giám sát là sứ giả Đô thủy giám, Ngũ lễ tư mã và quan viên Tương tác giám.

Trên khí cầu truyền tới tiếng còi gấp gáp, hai ngắn một dài.

Nhìn các giáo úy trẻ tuổi bắt đầu trở nên bận rộn, Ngưu Tiến Đạt vô cùng vui vẻ, rất tốt, kẻ địch còn cách ngoài mười dặm, bộ hạ mình chẳng sợ hãi, ngược lại từ trên mặt họ còn thấy được khao khát chiến đấu.

Thiện Đức nữ vương thua chắc rồi, vây thành đánh viện binh, còn chưa rõ có thể đánh được viện binh hay không đã làm cho bản thân kiệt sức, cho Trương Kiệm cơ hội nghỉ lấy hơi, nghe nói chuyện này không chỉ xảy ra một lần, nữ nhân đúng là không thích hợp làm chủ soái chiến trường.

Thấy lợi nhỏ thì liều mạng, làm đại sự lại tiếc thân, đánh lung tung như liều vận may, đoán chúng cuối cùng chẳng còn lại gì, tương lai chỉ biết khóc lóc thêu bức sám hối độ tặng bệ hạ mong được thương xót, đừng chém mình.

Ngưu Tiến Đạt nhếch môi, nhìn thấy bụi đất mùi mịt, cách mười dặm đã bắt đầu tấn công, phải ngu xuẩn cỡ nào mới làm ra chuyện này chứ? Tới chiến trường phải giữ sức, toàn lực xuất kích, hiện giờ chạy mười dặm tới trận còn muốn khuyên hàng một phen, còn đánh trận cái chó gì, chẳng lẽ lão phu là hạng ăn hại dọa hai câu là hàng à?

- Nếu người Tân La phái người tới khuyên hàng, dùng nỏ tám trâu giết luôn!

Ngưu Tiến Đạt hạ lệnh rồi về trung quân.

Thiện Đức nữ vương đồng thời có ba trượng phu, Kim Long Xuân, Khâm Phạn và Ất Tế, ai ngờ một lần khuyên hàng mất đi chính phu Kim Long Xuân và phó phu Khâm Phạn, một phó phu khác đang ở trong nước chủ trì triều chính không tới, nếu không một câu nói của Ngưu Tiến Đạt đã biến bà ta thành quả phụ.

Đừng tưởng nữ nhân mới tranh sủng, nam nhân tranh sủng càng ngu xuẩn, trận địa giữa hai quân thành võ đài tranh sủng của đám trượng phu Thiện Đức nữ vương.

Một bài văn ngôn từ ưu mỹ, một bài văn khiển trách nghiêm khắc, một hồi khuyến cáo đầy thương xót không đánh động được trái tim lạnh lùng của Ngưu Tiến Đạt, hai thiếu niên tuyệt mỹ biến thành đống thịt nát dưới nỏ tám trâu. Ngưu Tiến Đạt xuất thân thư hương, nhưng vô duyên với thứ cao thâm này, thành tiếc nuối nhất đời ông ta, nên ghét nhất kẻ khác khoe khoang học vấn trước mặt mình.

Chiến tranh lập tức bùng nỏ, Thiện Đức nữ vương mất trượng phu ngay lập tức phát động tiến công dữ dội, kỵ binh, ở điều kiện địa hình này tất nhiên dùng tới kỵ binh người Tân La luôn kiêu ngạo. Năm xưa Lý Nhị chinh phạt Cao Ly chính đơn vị kỵ binh này thành công giữ chặt Uyên Cái Tô Văn ở Nguyên Sơn, để quân đội Đại Đường hoành hành khắp Liêu Đông.

Đại tướng kỵ binh là Kim Dữu Tín, Ngưu Tiến Đạt biết ông ta, vừa rồi chính ông ta là người đầu tiên tới khuyên hàng, nể mặt năm xưa ông ta trung thành với Đại Đường, Ngưu Tiến Đạt không giết, chỉ giết hai tên vương phu lập công.

Kỵ binh của Kim Dữu Tín xung phong, mới chạy được hai dặm đã gặp phải một hàng thép gai, không cao, chỉ cần chiến mã nhảy cái là qua, đương nhiên có kẻ không qua được, bị dây thép quấn lấy, vùng vẫy trên mặt đất.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất