Đường Chuyên

Chương 1349: Khế Bật

Vân Diệp giang hai tay để cung nữ hầu hạ, phú quý nhiều năm, cảnh này quen quá rồi.

Thoải mái quá, ngửa mặt nằm trong bồn tắm, hai cung nữ ôm chân kỳ cọ, cả kẽ móng chân cũng không bỏ qua. Na Nhật Mộ rửa chân cho mình ba năm, chưa bao giờ tỉ mỉ như vậy, đại bộ phận làm ướt hai chân coi như xong.

Tịnh thân báo cáo ở tổ miếu kỳ thực là quá trình đợi binh bộ tra quân công để tưởng thưởng hoặc trừng phạt, tắm rửa ăn no, Vân Diệp ghé vào tường xem Khế Bật múa đao, lão già này múa đao rất khí thế, tiếng lưỡi đao xé gió làm Vân Diệp sởn gai ốc.

Lão già giữa mùa đông mà để thân trần, đao trong tay múa tới mức nước không lọt qua được, chơi đao xong ngửa mặt cười lớn, rất tức cười, lão già này quá tự yêu bản thân rồi.

Nhìn qua khe cửa, trên giường lớn có mấy nữ nhân nằm ngổn ngang, trắng phơ phớ quấn lấy nhau, nhìn mặt trời, đã chiều rồi, chẳng lẽ lão già này quyết chiến từ hôm qua tới tận bây giờ?

- Vân hầu, muốn nhìn thì chính đại quang minh leo tường vào mà nhìn, nếu không phục bản lĩnh của lão tử, chọn hai ả chúng ta so tài, xem lão phu càng già càng mạnh, hay ngươi trẻ tuổi dũng mãnh.

Đếch nói chuyện được với lão già thảo nguyên thô bỉ, nói là thua thiệt, bọn họ là hậu duệ của sói, rảnh rỗi giao phối giữa trời đất chẳng coi là chuyện gì, mình là người văn minh sao có khả năng làm đồng hao với lão.

- Lão nhân gia càng già càng mạnh, chay mặn chén hết, ta thì thôi đi.

Vân Diệp ngồi trên tường, định nghe an bài của lão già này sau khi trở về.

- Nữ tử Hán gia eo quá mỏng, mông quá nhỏ, không dễ sinh nở, không tốt bằng nữ tử tộc ta, vú to mông mẩy sờ đến đâu cũng chắc tay. Vân hầu, Na Nhật Mộ phu nhân của ngươi là mỹ nhân thượng đẳng của thảo nguyên, đừng phụ nàng.

Con mẹ nó, lão này gian như trộm vậy, mình định nghe ngóng chút chuyện, ai ngờ lão khốn cứ nói chuyện nữ nhân. 

Thực ra chuyện này chẳng có gì phải kỵ húy, chỉ là Khế Bật cho rằng mình là hàng tướng, làm việc không thể phóng túng như Vân Diệp.

- Lão Khế, lần này ông đại thắng ở Bạch Đăng Sơn, coi như vất vả công cao, có muốn mục trường ở Âm Sơn không, nếu không muốn thì ta ra tay đấy, Vân gia có một xưởng dệt lông cừu, không có lông cừu sao được, đánh tiếng với ông trước.

Nghe thấy chuyện này, lão già lập tức uể oải, ném đao trong tay đi, chắp tay nói:

- Vân hầu của ta, ngươi tha cho lão hán được không? Ngươi chuyên môn làm ruộng, ta chuyên môn chăn cừu, đất chăn cừu dưới Âm Sơn đó để lại cho lão hán được không?

- Toàn tộc trên dưới hơn vạn nhân khẩu đang đợi chăn cừu, nhưng lần này lão hán lập công không to bằng ngươi, bệ hạ lại chuẩn bị lấy thảo nguyên dưới Âm Sơn ra thưởng, ngươi quân công đệ nhất, khác nào chuẩn bị cho ngươi, bệ hạ làm thế là lấy mạng lão hán, biết lão hán thèm khát mục trường Âm Sơn, sao lại lấy đao đâm vào tim lão hán.

Nhìn ông già giảo hoạt dâm đãng, chớp mắt biến thành lão nông Quan Trung chất phác, không biết lang tính trên người của ông ta còn bao nhiêu, sao biến mình thành hồ ly như thế.

- Lão Khế, đừng đóng kịch nữa, trông buồn nôn bỏ mẹ, rõ ràng bãi cỏ đó là chuẩn bị cho ông, hải đảo cho Lưu Nhân Nguyện, đất phong Liêu Đông cho Trương Kiệm, ta chỉ muốn hỏi ông có biết thưởng cho ta cái gì không? Biết thì nói mau, lòng thấp thỏm, nếu ông không nói, cẩn thẩn ta tranh phần của ông.

Khế Bật cười ha hả, tung mình nhảy lên tường, ngồi bên cạnh Vân Diệp chỉ về phía nam:

- Đừng có dọa lão phu nữa, nghe nói phần thường của ngươi ở phía nam, ban đầu là một hải đảo, về sau chẳng hiểu sao không nói tới nữa, có vẻ bị ngôn quan chặn lại rồi. Bọn ta sở dĩ từ tiền tuyến về phải tắm rửa ăn chay quá nửa vì ngươi, chính vì phần thưởng của ngươi chưa định, nên có người bịa ra mấy lý do lung tung, giữ chúng ta ở đây ba ngày, xem ra phần thưởng của ngươi nhất định rất to.

Vân Diệp nghe vậy thì rầu rĩ, nổi bật không phải là hiện tượng tốt, Lý Nhị xưa nay thích dùng chiêu thuận nước đẩy thuyền, lần trước dùng chiêu này đẩy Trường Tôn Vô Kỵ thành thứ sử Triệu Châu, lần này không biết đẩy mình đi đâu, Lý Thái không nói cho mình chữ nào, xem ra có vấn đề lớn.

Sau khi oanh liệt chúc mừng ba ngày, Vân Diệp về nhà, so với được vạn người tung hô, y càng thích nghe một tiếng " cha " ngọt ngào của Vân mộ.

Bổ nhiệm binh bộ thượng thư, kiểm giáo lại bộ thượng thư, tham nghị triều chính, đó là chức vị mới của Vân Diệp, ngoài ra chẳng còn gì khác...

Vân Diệp chẳng quan tâm, Tân Nguyệt, lão nãi nãi chẳng quan tâm, họ chỉ mong từ nay Vân Diệp không rời nhà nữa, yên ổn ở nhà làm ruộng cũng tốt, còn về vinh hoa phú quý, Vân gia không thiếu.

Hầu gia và công gia cũng chẳng có gì khác biệt, lớn tới mấy cũng hơn được hoàng gia à?

Trăng lên giữa trời, trong đêm trong mát đó lan tỏa mùi vị xuân tình, mái tóc Tân Nguyệt xõa trên bầu ngực đầy đặn, nằm trong lòng Vân Diệp rên rỉ như con mèo nhỏ, sau cao trào làm nàng càng quấn lấy Vân Diệp.

- Bò dậy chút được không, nàng đè chết ta rồi.

Vân Diệp vỗ mông Tân Nguyệt một cái, nói rất mất tình cảm.

Tân Nguyệt vặn người bò dậy, đầu húc cằm Vân Diệp nói:

- Chằng luôn nói đối đãi tốt với thiếp, thời khắc mỹ diệu thế này lại nói lời làm người ta thương tâm.

Vân Diệp cười hì hì, tay vuốt ve tấm lưng trơn bóng của nàng, tuy nói Tân Nguyệt sinh hai đứa con, eo thô, người trở nên đẫy đà, nhưng Vân Diệp vẫn say mê tấm thân này.

Năm tháng có thể đoạt đi được nhan sắc của mỹ nhân, nhưng không thể xóa bỏ ký ức mỹ lệ, đêm tân hôn tấm thân này không phải như thế, eo nhỏ mông cong ngực bầu bầu, như đóa hoa nở rộ. Nay đóa hoa đã kết trái quả ngọt ngào, mỹ cảnh sau khi thu hoạch vẫn đẹp làm người ta say mê.

- Ta nghĩ ra rồi, nàng chết trước ta tốt hơn, ta nợ nàng quá nhiều, phải chịu tội nhiều hơn.

Vân Diệp cúi đầu cắn lọn tóc Tân Nguyệt nói nhỏ:

- Chết trước chàng tất nhiên là tốt, có chàng lo liệu hậu sự có gì bằng, nhưng thiếp nhất định phải sống lâu hơn bốn người bọn họ, tránh thiếp vừa chết, chàng liền quên thiếp.

- Người ta chỉ tâm đầu ý hợp, còn chúng ta tâm ý nhất thể, làm sao quên được, trên đời này nàng là ta, ta là nàng, quên nàng có khác gì quên bản thân.

- Chuyện trước kia chàng kể có thể kể lại cho thiếp lần nữa không? Trước kia chàng nói gì mà hôn nhân là mồ chôn ái tình, mỗi lần kể tới chuyện thành thân rồi thôi, hiện thiếp muốn nghe sau khi anh hùng cứu mỹ nữ bọn họ thành thân thế nào? Thiếp muốn biết, không biết công chúa ăn táo độc kia có sống tốt hơn chúng ta không?

- Không tốt bằng chúng ta, nàng ấy không cứng cỏi, không giỏi giang như nàng, không biết quản lý gia đình như nàng, cho nên kết cục rất thảm, tóm lại kết quả là bán diêm giữa tuyết bị chết lạnh.

Tân Nguyệt cười rúc rích, vùi đầu vào cánh tay Vân Diệp, một chăn vắt lên hông y, mơ màng nói:

- Bán sai thứ rồi, trời tuyết phải bán bánh bao nhân thịt mới đúng.

- Hôm đó là ngày tuyết lớn, cực lạnh, công chúa Bách Tuyết khoác một cái áo choàng cũ, túi trước ngực toàn diêm, tên lưu manh hôn tỉnh nàng đang run rẩy trong nhà kêu đói, còn công chúa Bạch Tuyết đi đôi dày rách bán diêm...

Hơi thở Tân Nguyệt dần biến thành nhỏ dài, giọng Vân Diệp cũng hạ thấp xuống, Tân Nguyệt đã ngủ rồi, miệng vẫn mỉm cười, Vân Diệp vừa mới dừng kể chuyện hơi thở của nàng lại mạnh lên, tựa hồ muốn tỉnh lại, thế là y tiếp tục bịa chuyện.

- Đốt que diêm đầu tiên, nàng giống như quay về thời thiếu nữa vô ưu vô lo, hoàng cung xinh đẹp khắp nơi treo ngan quay, nàng ăn hết con này tới con khác...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất