Đường Chuyên

Chương 1398: Dạy Con

Vân Diệp ngẩng đầu nhìn mặt trời nhợt nhạt, một con dao từ ống tay áo nhô ra, do dự hồi lâu không đâm được.

- Ngươi lúc nào cũng nhu nhược, đâm ta như thế trăm phát cũng chẳng chết, ta cầm tay ngươi, chuyện này ta rất có kinh nghiệm.

Lý Hoài Nhân nắm chặt tay Vân Diệp, đâm vào sườn mình, máu tuôn ồng ộc, đầu lâu hắn gục lên gối Vân Diệp, một miếng vải màu lam xuất hiện bên tay y, đó là mảnh vải mình cắt từ áo ra, Lý Hoài Nhân rất muốn Vân Diệp thu lại, nhưng lời này không thể nói ra khi còn sống.

Kẻ phản loạn, giết! Dù đầu hàng cũng không còn đường sống, chính ở mảnh đất này Tần Quỳnh và Đoàn Chí Huyền dẫn Huyền Giáp Quân chém giết thái tử lục soái của Lý Kiến Thành, cuối cùng lấy ít đánh nhiều giành được thắng lợi, cỏ hoang nơi này tươi tốt như thế, vì thi thể chôn phía dưới rất nhiều, thực vật thực ra là thứ ăn thịt.

Vân Diệp giang chân ra ngồi xuống, đầu Lý Hoài Nhân gối lên đầu y, giống như rất lâu trước kia cả đám chơi mệt nằm trên bãi cỏ nghỉ ngơi...

Hoàng đế luôn luôn nóng nảy, hiện giờ cũng nổi trận lôi đình, lời ông ta nói Vân Diệp không nghe được chữ nào, cái gì mà mình đã cho Lý Trì vô số cơ hội?

Lên triều như tượng gỗ, hạ triều như tượng gỗ, thấy Trường Tôn Xung liền né tránh, thấy Lý Thừa Càn thì cúi đầu đi qua, nếu chẳng phải có Trình Xử Mặc dắt đi thì đã đâm đầu vào cột.

Rất nhiều người tới nhà, người trong cung, người trên triều, người thư viện, còn cả người ở đâu đâu, tóm lại là nhiều lắm, trong nhà rất loạn, Vân Diệp chẳng đi ý.

Tới tận một ngày Vân Thọ gầy gò rất nhiều xuất hiện trước mặt, Vân Diệp mới nhận ra đã mùa hè rồi, lấy khăn lau mồ hôi trên trán nhi tử, ôm hắn vỗ lưng hỏi:

- Sống ở bắc hải có quen không?

- Được ạ, con quản một nghìn bốn trăm người, coi như là quân đội mạnh nhất ở đó, có một mã trường, con suốt ngày dẫn người chăn ngựa, phát hiện mấy dã nhân trộm ngựa, vốn định xử tử, về sau thấy thảm cảnh của bộ tộc họ, con không ra tay được, tự bỏ tiền mua ít bò dê tặng, hiện người đó rất thích con, có chuyện gì cũng báo, ngựa của mã trường bị mất, họ cũng tìm mang về.

- Cha, con quen uống trà bơ rồi, thực ra uống quen rồi thì vị không tệ.

Vân Thọ cởi khôi giáp, xấu hổ nhìn cha một cái, rồi bê đĩa bánh trên bàn ra sức nhét vào mồm, Vân Diệp rót nước cho Vân Thọ, bảo con ăn chậm thôi, thấy con bị nghẹn còn giúp vuốt lưng.

Tân Nguyệt đứng ngoài cửa không ngừng lấy khăn tay lau khóe mắt, nhỏ giọng bảo hạ nhân tránh đi, một mình nhìn hai cha con nói chuyện.

Hai cha con vui vẻ nói chuyện cả buổi chiều, chủ yếu là Vân Thọ nói, Vân Diệp nghe, bất kể là Vân Thọ nói cái gì, đều làm Vân Diệp cười ha hả, nghe mãi không chán, nghe Vân Thọ kể bị lão binh trêu ghẹo, nối giận chỉnh đốn quân kỷ, nghe hắn kể buồn chán khi chăn cừu, còn có mục dương nữ xấu xí...

Khi ăn tối Vân Diệp hỏi Vân Thọ:

- Còn định đi nữa không? Theo hiệp nghị của cha con ta, con còn có một năm nữa, nếu con muốn đi thì cứ đi đi, kệ cha, gần đây tâm tình cha không tốt, con trở về, tốt hơn nhiều rồi. Đại ca con mấy ngày nữa cũng về, nếu muốn đi đợi vài ngày nữa bái kiến đại tẩu con xong hẵng đi.

- Không đi nữa ạ, nơi đó hoang vắng khiến người ta phát cuồng, trời xanh biển biếc nhìn đủ rồi, con thích Trường An hơn, nhớ nhất vẫn là sườn rán của cha, nằm mơ cũng nhớ.

Vân Thọ ăn một bát cơm đầy, thỏa mãn đặt đũa xuống:

- Muốn ăn sườn rán à? Dễ! Mai cho con ăn đủ.

- Nhưng mai là đại triều hội, cha phải lên triều mà.

Chỗ Vân Diệp không muốn đi nhất là triều đường, hiện y không bận tâm tới thứ gì nữa, hoàng đế nói y còn chẳng nghe, ai cản được y nữa..

Ngày tháng sống trong núi không tệ, từ khi Lý Dung về, ba cha con liền vào núi, bổ củi, lấy nước, cắt cỏ nuôi ngựa, cuộc sống yên tĩnh thanh bình.

Trong thời gian này, Vân Diệp nói với hai đứa con hình dáng đại khái của thế giới, phân bố sản vật và quốc gia, chỉ bản đồ đơn giản nói với Lý Dung:

- Nữ quỷ kia nấp ở đây, chỗ đó tên là Hồng Hải, cách không xa là Địa Trung Hải, nếu có người đào thông được hai vùng biển này, là có thể đi sang phía tây.

- Dung Nhi, đừng coi thường nữ nhân này, ả thoát được cảm bẫy tử vong của cha, chứng tỏ ý chí của ả vô cùng kiên cường, cha đoán chừng Cầu Nhiệm Khách chết trong tay ả.

- Biết hai đứa có nghi vấn, muốn biết mình có huynh đệ tên Vân Hải không chứ gì?

Nói tới đó Vân Diệp mỉm cười:

- Không có, nữ nhân đó muốn chuẩn bị cho con mình một đường sống thôi. Cho nên con đừng nghi ngại, cha chỉ có ba huynh đệ các con.

Lý Dung có hơi xấu hổ, tuy Lưu chưởng quầy sớm đã phán định, hắn vẫn muốn xác nhận xem đó có phải là một bố trí khác của cha hay không.

Vân Diệp lấy chân xóa bản đồ đi, chỉ vào đầu, muốn hai đứa con nhớ vào não không được viết ra, cả hai đều hiểu ý gật đầu.

Trong sơn cốc truyền ra tiếng ba cha con chặt củi, bỏ đi toàn bộ sự phồn hoa, trở về cuộc sống thuần phác nhất, con người cũng sẽ trở nên đơn giản.

Một cuộc binh biến đã xé nát tấm khăn che ôn tình bề ngoài của Đại Đường, toàn bộ thứ xấu xa phơi bày giữa ban ngày, Vân Diệp chẳng muốn nhìn Trường An thêm một cái.

Ba cha con từ đầu mùa hè sống ở trong núi, cho tới tận mùa thu, xem dáng vẻ Vân Diệp vẫn không chuẩn bị rời núi, Tân Nguyệt báo cáo với triều đình trượng phu sau khi hộc ra máu, thân thể hư nhược, cần tĩnh dưỡng, không ngờ triều đình lại phê duyệt, nhưng không cho Vân Diệp rời Trường An.

Ba cha con gánh củi đi vào mấy gian nhà cỏ, Tân Nguyệt, Tiểu Miêu cười hì hì đi ra đón, sau lưng còn có hai tiểu tức phụ, một là Phùng Viện, một là Lý Yên Dung. Sau khi Lý Dung về nhà, Vân Diệp cố chấp tổ chức lại hôn lễ lại cho họ, sau đó hôn lễ của Vân Thọ đũng cử hành đúng ngày.

Lần này Vân gia chỉ mời có vài người, cả nhà đóng cửa lại vui vẻ với nhau, sau đó chuyển vào mấy gian nhà cỏ trong núi.

Sống ở trong núi mấy tháng trời, không một ai muốn về Vân gia trang, các phụ nhân đều biết, đây là thời khắc tối quan trọng phụ thân truyền thụ gọc thuyết gia tộc cho nhi tử, bất kể bao lâu, bọn họ cũng kiên nhẫn chờ đợi.

Cho nên trên bàn ăn nghe thấy cha chồng nói những lời kỳ quái, mà phu quân mình lại trầm tư hoặc gật đầu, Phùng Viện liền vô cùng vui mừng. Lý Dung rất muốn hiểu lời cha chồng, nhưng nghe chẳng hiểu chữ nào.

Văn tự bọn họ giao lưu cực kỳ cổ quái, dù bảy trước mặt Phùng Viện và Lý Yên Dung, hai nàng cũng không hiểu, khi cả hai lộ vẻ nghiên cứu, Tân Nguyệt lấy đũa gõ bàn, ý bảo đây không phải thứ cả hai nên nghe.

- Thế giới này kỳ thực là một quả cầu, nó không nổi trên mặt nước, không có bốn cái chân rùa khổng lồ chống đỡ, nó nổi ở hư vô bất tận, chuyển động xoay quanh mặt trời, mỗi vòng là một năm.

- Thọ Nhi, con ở thư viện học được rất nhiều học vấn mới, trong đó có một thứ rất thích hợp giải thích vấn đề các con thấy trừu tượng này, đó là trọng lực, có lẽ các con nghĩ, nếu chúng ta sống trên quả cầu, khi quả cầu xoay lại, chúng ta sẽ rơi vào hư không, thực ra không phải như thế...

- Thọ Nhi, đừng chỉ biết nghe cha lảm nhảm, cá căn câu rồi... Khá lắm, rất béo, tối nay ăn cá sốt chua ngọt..

Bên ao nước ba cha con đội nón câu cá, không ngừng có tiếng cười vui vẻ truyền ra, Tân Nguyệt đứng canh cho ba cha con họ càng thêm vui vẻ.

Thế này mới đúng, có thời gian thì dạy con, việc gì phải dùng tâm tư vào triều đường, tốn công còn bị người ta ghét, lần này hoàng đế có chuẩn bị, thái tử có chuẩn bị, chỉ có phu quân đáng thương chẳng hay biết gì, giận tới thổ huyết.

Lý Trì sở dĩ tạo phản, kỳ thực là do hoàng đế ngầm xúi giục, tuy nói thế không thông, hoàng đế muốn giết nhi tử không cần làm thế chứ?

Có điều đừng nghĩ, người hoàng gia là một lũ biến thái, ở cùng họ lâu cũng thành kẻ khốn kiếp, người tốt như Lý Hoài Nhân, thường ngày qua lại vui vẻ, tới lúc này thành kẻ lòng dạ đen tối, Tiểu Miêu suýt nữa bị hắn giết chết. Nghĩ tới Lão Giang và Lão Hạ, Tân Nguyệt càng giận hoàng gia.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất