Đường Chuyên

Chương 1500: Ngự Long Đăng Thiên

Vân Diệp và Lý Thái kinh khủng nhìn ngói trên nóc nhà rơi xuống rào rào, một lúc sau mặt đất mới yên tĩnh lại, Vân Diệp kêu to chạy vào nhà, Lý Thái chạy về phía hành cung Ngọc Sơn.

Vừa tới cổng vòm thì thấy Tiểu Miêu tay xách hai đứa bé xô cửa sổ từ trong nhà bay ra, Tân Nguyệt mặt trắng bệch đứng trong nhà.

- Mau ra ngoài!

Vân Diệp tức giận rống lên, tất cả mọi người gào khóc chạy ra, trừ mấy người bị ngói rơi làm bị thương nhẹ thì không ai làm sao cả, sai Tân Nguyệt an bài trong nhà, Vân Diệp và Vân Thọ chia làm hai, một tới Vân gia trang tử, một đi xem thành phòng.

Vượng Tài sợ chết khiếp, đôi mắt to chưa hết kinh hoàng làm Vân Diệp đau lòng, ôm đầu nó an ủi, mang nó lên tường thành Ngọc Sơn.

Sau ba hồi trống, các tướng tới đầy đủ, Vân Diệp lập tức lệnh họ tuần tra đoạn thành mình phụ trách, đóng cổng thành, ngăn cản đội chấp pháp tiến vào thành Ngọc Sơn, có kẻ cướp bóc của dân, giết! Không nghe hiệu lệnh, giết!

Các tướng vừa mới đi, mặt đất lại bắt đầu rung chuyển, lần này còn mạnh hơn lần đầu, Vân Diệp nhìn tường thành như con rồng đang cuộn mình, một đoạn tường gần núi sụp đổ, đá lớn lẫn với bụi mù che lấp cả ngọn núi.

Lấy kính viễn vọng nhìn về phía hành cung, chỉ thấy một góc hành cung sụp đổ, nhắm mắt lại, run rẩy leo lên lưng ngựa, để Vượng Tài ngậm góc áo mình, phóng tới hành cung, chỉ cầu lang yên đừng bốc lên, đó là dấu hiệu báo cho thiên hạ Lý Nhị đã tử vong.

Vân Diệp thúc ngựa chạy như gió, thời gian qua sức khỏe Lý Nhị đã kém lắm rồi, nếu bị chấn động, quá nửa không sống được nữa.

Đường rất ngắn, Vượng Tài chạy tới sùi bọt mép, đau lòng an ủi nó, vuội vàng chạy vào hành cung, điện Hàm Nguyên đã sập một nửa, Lý Nhị nằm trên giường gấm cười ha hả, thấy Vân Diệp vào, nói:

- Vừa rồi trẫm nằm mơ mình đánh trâu cày ruộng, ai ngờ lập tức có địa long trở mình, ha ha ha, tiểu tử, trẫm không sống được nữa, sắp đi đây, các ngươi sống cho tốt.

Lúc này cả đám người mặt mày bụi bặm khóc rống lên, Lý Nhị cầm hồ lô rượu tu một ngụm, nói với hoàng hậu:

- Thiên đế phái địa long tới đón trẫm rồi, đây là chuyện mừng, đừng buồn, nàng hết thọ lại tới tìm trẫm.

Lý Nhị vừa dứt lời mặt đất lại rung chuyển dữ dội, tảng đá lớn trên Ưng Chủy Nhai mang theo thế vạn quân rơi xuống, phát ra tiếng động kinh người.

Lý Nhị cười càng chói tai, không ngờ còn ngồi lên được, hướng về rặng núi rung chuyển:

- Chớ vội, chớ vội, trẫm tới đây.

Vân Diệp muốn đỡ Lý Nhị nằm xuống, cứ thế này người khỏe cũng chết.

Lý Nhị quay đầu lại nhìn Trường Tôn thị, Dương phi, âm phi, vươn tay xoa đầu Lý Thái đã sắp ngất đi, thở mạnh một hơi, như muốn thở hết toàn bộ khí trong lồng ngực ra vậy.

Vân Diệp nghe rất lâu, chỉ thấy thở ra, không thấy hít vào, định làm cấp cứu, Trường Tôn thị ngăn cản:

- Bệ hạ rất vui, để bệ hạ ngự long thăng thiên đi, bệ hạ không muốn suốt ngày nằm trên giường.

Khi Lý Nhị thở ra hơi cuối cùng, mặt đất yên tĩnh lại... Một cột khói lớn từ thành Ngọc Sơn bốc lên...

Ngày bảy tháng một năm Thái Hưng thứ sáu, thái thượng hoàng giá băng ở điện Hàm Nguyên hành cung Ngọc Sơn, địa long trở mình nghênh giá hại tới ba mươi vạn hộ... Tôn hiệu Văn vũ đại thánh đại quảng hiếu hoàng đế

Rồng hoặc lớn hoặc nhỏ, hoặc bay hoặc ẩn. Lớn thì nổi mây phun khói, nhỏ thì ẩn mình tàng hình. Bay thì lộn nhào giữa vũ trụ, ẩn thì giấu mình trong sóng cả. Giận thì khơi sóng ngàn trượng, tổn thương trăm vạn sinh linh...

Lý Nhị là con rồng cạn, ông ta chưa bao giờ biết bơi, cho nên gây ra địa chấn...

Tất cả mọi người đều cho rằng như vậy, một con quỳ long giương cánh bay lên trời mang theo mấy nghìn mạng người đã là nhân từ lắm rồi, không chỉ bách tính nghĩ thế, mà các tiên sinh của thư viện cũng nghĩ thế.

Vân Diệp không nghĩ như thế, vì trước khi Lý Thừa Càn khóc ngất xỉu hạ chỉ Vân Diệp toàn lực ứng phó với tai nạn, khi Vân Diệp đi trong đống đổ nát, lòng bi phẫn khó nói lên lời.

Bi thương là thứ có hạn, nếu như không biết gì, đột nhiên nghe tin dữ sẽ bị đả kích cực lớn, nếu như một người bệnh triền miên, mình chăm sóc hai năm, ngươi sẽ phát hiện khi người đó thực sự rời đi, bản thân sẽ không thấy quá nhiều bi thương, dù cả thiên hạ khóc lóc, ngươi vẫn không cảm thấy bi thương.

Núi sập, nhà đổ, cầu gãy, đường học, trận động đất này gay tổn hại nghiêm trọng nhất lại là hoàng lăng, mộ xuất hiện vô số vết nứt, có thể sập xuống bất kỳ lúc nào. Hứa Kính Tông hiện giờ như con lừa bị hoàng sợ, ngày đêm tu sửa lăng mộ.

Lăng mộ của Lý Thế Dân là động do tạc núi mà thành, dưới đáy ngọn núi xây dựng cung điện dưới lòng đất, kéo dài mười dặm, cực kỳ tráng lệ, đục núi xây lăng, lấy núi làm mộ, Lý Nhị đúng là đi đầu.

Thành Ngọc Sơn giải trừ vũ trang, đại quân từng đội rời thành, đợi đổi người, Vân Diệp vốn tưởng Lý Thừa Càn sẽ vội vàng thay quân, không ngờ hắn không để ý, hạ lệnh xuống, quân tốt vẫn ai ở vị trí người nấy.

Kiến trúc tổn hại rất nghiêm trọng, trạch viện Vân gia đều xuất hiện vết nứt, nhà bách tính càng thảm, may là động đất xảy ra vào ban ngày, mọi người lại chuẩn bị xuân canh, đang mang phân bón ra đồng, nếu động đất vào ban đêm không dám tưởng tượng hậu quả thế nào.

Lý Thừa Càn thẳng thắn thừa nhận đó là hậu di chứng do phụ thân mình ngự long đăng thiên, lệnh nội phủ mở kho cho Vân Diệp lấy bồi thường bách tính.

Chỉ có điều lần này bồi thường hơi nhiều, nhìn kim tệ chảy đi như nước, đến Vân Diệp cũng xót ruột, nhưng Lý Thừa Càn không quan tâm, cứ như sẵn lòng trả nợ cho phụ thân vậy.

Ban ngày hắn cưỡi ngựa đi khắp nơi tuần thị, an bài quan viên cứu giúp người may mắn sống sót trong đống đổ nát, một mặt xin lỗi hoàng gia, tiên đế tính tình dữ dội, đi vội vàng, ngộ thương bách tính, tất cả tổn thật do hoàng gia thừa nhận.

Đó chính là hiệu quả Lý Thừa Càn muốn, nộ long thăng thiên, thế nào cũng liên lụy tới tôm cá, hắn muốn bách tính tự thừa nhận mình là tôm cá, còn về Vân gia, cùng lắm chỉ là con rùa lớn.

Tới tối còn phải thủ linh cho thái thượng hoàng, vất vả vô kể. Trường Tôn Xung là quan điển lễ, Độc Cô Mưu là quan hộ linh, một hô suốt ngày, một mặc giáp trụ suốt ngày, khi Vân Diệp tới thì hai bọn họ mới kiệt lực từ linh đường ra.

Cơm nước chỉ có cơm trắng, một bát canh, Vân Diệp thà lấy nước trà trộn với cơm chứ không đụng vào thứ canh không có tí gia vị nào kia.

- Người trên thảo nguyên có giết không?

Độc Cô Mưu ăn cơm xong hỏi:

- Ngươi định chôn sống họ hay là cạo sạch lông bày lên bàn thờ như đám lợn dê kia?

Vân Diệp tức mình nói:

- Ta thấy có thể, A Sử Na Tư Ma, Khế Bật, A Sử Na Đỗ nhi rạch mặt yêu cầu tuẫn táng thủ vệ tiên hoàng, chúng ta cho họ toại nguyện đi.

Trường Tôn Xung mặt đầy ác độc nói:

- Không thấy hổ thẹn với lương tâm ả, Khế Bật cả đời trung dũng, trận chiến nào cũng đi đầu, tộc nhân đổ cạn máu vì Đại Đường mà các ngươi cũng ra tay được sao? Người ta chỉ nói khách khí bày tỏ lòng trung thành. Còn về A Sử Na Đỗ Nhĩ cũng là một viên mãnh tướng, người ta bị các ngươi chèn ép sắp về nhà chăn dê rồi, không cần chặt đầu người ta. Có điều tên A Sử Na Tư Ma thì ta đồng ý cho lên bàn thờ, dám yêu cầu chuyển đất phong lên Bắc Hải, lòng mưu phản đã rõ ràng, luộc chín cho Độc Cô Mưu ăn cũng không tệ.

Độc Cô Mưu nhe hàm răng trắng ởn:

- Ta ăn uống chưa bao giờ kén chọn, chỉ cần no là được, thịt người hay thịt lợn cho vào bụng thành thịt hết.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất