Ăn no rồi tất nhiên là phải tản bộ tiêu thức ăn, nếu không chẳng ai chống nổi, túm năm tụm ba bước đi, bất tri bất giác tới nới trú quân của phụ binh.
Sài Thiệu lấy làm lạ, doanh phụ binh thường ngày huyên náo hôm nay lại im phăng phắc, phòng ốc gọn gàng sạch sẽ hơn nhiều, đi vào xem phát hiện phụ binh đang huấn luyện ở giáo trường, kỳ quái, bọn họ không huấn luyện cách giết địch, chỉ thấy có một hán tử đóng giả bị thương kêu gào trên mặt đất, lập tức có hai người cầm hai cây gậy xông lên, trải miếng vải ra mặt đất, khiêng hán tử vờ bị thương lên, dùng gậy xuyên qua hai bên cuộn vải, khiêng lên bỏ chạy.
Còn dạy đỡ thương binh bị gãy chân ra sao, làm sao cầm máu, có người ấn hùng hục lên ngực thương binh, không ngờ còn dùng miệng thổi khí vào miệng, Sài Thiệu đang định đi ra quát hành động bất nhã đó, nhưng Tôn Tư Mạc nói:
- Đại soái đừng kinh ngạc, đó đều là thuật trị thương trên chiến trường, theo lão đạo tính, có những phụ binh biết cứu chưa đồng bạn này, tỉ lệ tử vong của thương binh ít nhất giảm ba phần.
Binh sĩ thấy máu trên chiến trường mới là binh sĩ thực sự, Sài Thiệu chinh chiến bao năm há không hiểu lý này?
Ông ta chụp ngay tay Tôn Tư Mạc hỏi:
- Đạo trưởng nói lời này là thật chứ, tổn thất quân ta có thểm giảm đi ba thành thật sao?
Chỉ cần là tướng quân có ai không muốn thủ hạ mình ít chết đi vài người, đều vây quanh Tôn Tư Mạc hỏi không ngớt.
- Lão đạo và Vân hầu nghiên cứu mấy ngày mới định ra phương pháp cứu chữa này, nếu không có hiệu quả như vậy lão đạo cũng không mặt dày mà lấy ra, Vân hầu thiện tâm không nỡ nhìn phụ binh cùng khổ, nên dạy cho bọn họ một nghề mưu sinh, cải thiện hoàn cảnh của bọn họ, không ngờ chỉ mấy ngày bọn họ đã nắm được không ít phương thức cấp cứu. Tiếp theo phải dạy bọn họ làm sao phòng ngừa và chữa trị tổn thương do lạnh. Đại quân chẳng may tác chiến trong mùa đông thì nhất định phải biết điều này, nếu không làm sĩ tốt mà không chết trên chiến trường, lại bị lạnh chết thì không đáng.
Ở trong phụ binh doanh suốt cả một buổi chiều, Sài Thiệu hưng phấn xem mỗi một loại phương pháp cứu chưa mà không hề biết chán, cách buộc tam giác khiến hắn rất thích, còn tự mình làm thực nghiệp, buộc xong còn yêu cầu binh sĩ bị hắn buộc như cái bánh tét kêu gào la hét, cuối cùng cho hắn một thanh đao, bảo hắn chém vài cái xem xem cách băng bó kiểu xác ướp Ai Cập của mình có tung ra không, tiểu binh kia càng thích, nói là ấm lắm, lạnh nữa cũng chẳng sợ.
Sài Thiệu thích cả cách dùng tơ khâu vết thương, một người có vết thương dài cả xích, máu ồng ộc tuôn ra ngoài, thấy sắp không còn ở lâu trên cõi đời được nữa, một phụ binh chạy tới, lấy kim khâu ra, khâu khâu vá vá trên người tên kia, khâu xong bôi thuốc, dùng vải băng bó, tên sắp chết lúc nãy lại xách đao lên, tiếp tục chém giết.
Đương nhiên cảnh đó chỉ là ảo tưởng của Sài Thiệu thôi, có điều không ngăn được ông ta muốn so sánh, không có thương binh, làm người ta đau đầu, lập tức có thằng dở người nhảy ra chuẩn bị đao chọc mình một phát, để đại soái đỡ cơn nghiện.
Lưu luyến rời khỏi giáo trường, Tôn Tư Mặc đẫn đám quan quân vào phòng, một gian phòng lớn hơi nước mù mịt, toàn những cái chum to, bên trong là nước nóng, Vân Diệp sai người khống chế nhiệt độ chừng bốn mươi mấy độ, trong mỗi cái chum ngâm hai người, đều là binh sĩ đi tuần thành trở về, tuy nói bị lạnh là chuyện thường, nhưng theo Vân Diệp thấy bị lạnh cấp hai đã là chuyện vô cùng nghiêm trọng, bị tổn thương tới tầng da, còn có mấy người bị mất nhiệt rõ ràng, chỉ có cách dùng nước ấm dần dần đề cao nhiệt độ, sau đó quấn mình trong chăn, đặt lên giường ấm từ từ khôi phục.
Nhìn thấy thủ tục phức tạp này, lập tức có một kẻ nói cách này quá phiền toái, không tiện, trên chiến trường đâu ra nhiều nước nóng như thế, tự hắn có pháp bảo, đơn giản dễ làm, vật liệu cứ vươn tay ra là có, trị lạnh phải nói là thần tốc.
Điều này phải thỉnh giáo kỹ rồi. Có câu cao thủ ở nhân gian mà, Tôn Tư Mặc và Vân Diệp lập tức đi tới thỉnh giáo, lễ số rất đầy đủ.
- Năm ngoái trong doanh của ta có mười mấy người bị lạnh, mất hết cả tri giác, còn may lão tử nhớ một cổ phương, cứu mạng được.
Vị này nói rất vênh váo, coi mình như Biển Thước phục sinh, Hoa Đà tái thế, khiến mọi người có mặt sinh kinh trọng.
Hứa hẹn vô số lợi ích, trong đó Vân Diệp đồng ý làm cho ông ta một bữa thật ngon, ông ta mới xị mặt nói ra bí phương độc gia đó, một chữ "xoa", ba chữ " dùng tuyết xoa", xoa cho toàn thân đỏ lên sẽ sống, nếu hôm nay không phải nể mặt mỳ thịt bò của Vân hầu thì ông ta không nói ra.
Nghe xong bí phương này, Vân Diệp ôm đầu ngồi xuống đất,Tôn Tư Mạc toàn thân run rẩy.
Vân Diệp cố dằn lòng hỏi:
- Lần trước ngài dùng bí phương tổ truyền này cứu được mấy người?
- Mười hai người chỉ cứu được ba người, còn lại bị lạnh quá độ đã không sống nổi, ba tên tiểu tử kia tốt số gặp phải lão tử chứ, nếu không chết sạch cả rồi. Đại doanh lõ tử chúc mừng ba ngày, đám Vương Bát đó chuốc say lão tử ba ngày.
Lão khốn kiếp này tựa hồ vẫn chìm đắm trong vinh quang năm nào:
- Đánh chết cái tên khốn kiếp nhà ngươi.
Tôn Tư Mặc nổi khủng, một phát đá bay tên khốn kiếp, không ngờ rằng sức lực của Lão Tôn rất cao, võ tướng chinh chiến quanh năm mà bị ông ta đá bay cái vèo, Vân Diệp cũng mặc kệ, sắn tay áo lên đấm túi bụi, không vì cái gì khác, mà vì chín mạng người kia.
Text được lấy tại TruyệnFULL.comLòng lạnh ngắt, giết người tới mức được người ta cảm kích, loại yêu nghiệt này này phải đánh chết từng kẻ một, nếu không năm vạn mạng người ở Sóc Phương không đủ cho hắn trà đạp.
Các vị tướng khác đưa mặt nhìn nhau, người ta vừa mới dạy các ngươi bí phương, vậy mà đã muốn giết người bịt miệng rồi à? Đang định đi tới ngăn cản thì bị Lão Ngưu cười thảm ngăn lại, Sài Thiệu ở bên mặt tím lại, gân xanh chằng chịt trên đầu, hai người bọn họ tỉnh lại trước tiên, luận y thuật Tôn Tư Mạc là đệ nhất Đại Đường, luận kỹ xảo, Vân Diệp là đệ nhất Đại Đường, giờ hai người này cùng nổi giận, chứng minh tên khốn kia không cứu người mà là con mẹ nó giết người.
Đánh xong Lão Tôn mặc kệ tóc tai tán loạn trên mặt, hai mắt đỏ rực như ác quỷ, rống lên với các tướng:
- Các ngươi còn ai có loại bí phương giết người nữa? Giao ra đây, còn kẻ nào?
Giọng ông ta kéo dài, uy mãnh vô song, danh y một đời không ngờ có khí chất lão đại xã hội đen.
Đều là kẻ sống trên chiến trường, biết đạo lý địch tiến thì ta lui, né tránh nhuệ khí của Lão Tôn.
- Các vị tướng quân, y học là một môn khoa học nghiêm túc thận trọng, Ngọc Sơn thư viện của ta vì y khoa đã phải vắt hết óc thu giữ các loại bí phương thiên hạ, có thể nói đủ các loại, thế nhưng tuyệt đại đa số không có chút tác dụng gì. Ví dụ dùng tuyết xoa người chẳng những không có tác dụng, còn làm bệnh tình nặng thêm, nếu nhưu mọi người biết sẽ không có cái chuyện ý tốt làm chuyện xấu, mười hai quân sĩ chỉ sống được ba là bài học thảm thương, nếu như dùng nước ấm ngâm mình, sau đó lấy chăn cuốn chặt, cho vào nơi ấm áp ngủ một giấc thì cả mười hai người đều sống cả. Xin chư vị đừng tùy tiện dùng phương thức chữa trị chưa được chứng minh, nếu không sẽ chết người đấy.
- Ngươi nói thật chứ?
Tên bị đánh thành người không ra người, quỷ chẳng ra quỷ hỏi:
- Chính xác trăm phần, ngươi tốt bụng song lại làm hỏng việc, mười hai binh sĩ đó nếu không dùng tuyết xoa, chỉ cần cho ở nơi ấm áp, ta đảm bảo ít nhất có mười người sống, nếu ta sai thì ngươi cứ đánh ta, ta tuyệt đối không đánh lại.
Vân Diệp vốn định nói, nếu ta sai thì ngươi cứ chém ta, chỉ là nghĩ tới IQ của tên này liền thay đổi, chẳng may có tên dở hơi nào đó dùng cách mới cứu được người xách đao tới chém thì ngươi có tránh không?
Từ lúc gặp loại người như Hi Đồng, đánh chết Vân Diệp cũng không dám nói gì quá chắc chắn, mỗi lần vấp ngã là một lần đau, cổ nhân không lừa ta