Đường Chuyên

Chương 18: Truyền máu

Trình Xử Mặc ủ rủ quay về, khuôn mặt chất phác lúc này đầy phẫn nộ và bi thương, đám binh sĩ muốn an ủi, thấy hai mắt đỏ dừ của hắn thì lui xuống. Vân Diệp đang đứng bên cạnh cái chum trồng khoai tây, cầm xẻng nhỏ xới đất, với y mà nói, đây không phải là xốp đất cho khoai tây, mà là đang hầu hạ cái chum đầy đồng tệ của mình, mỗi lần xúc đất cứ như nghe thấy tiếng tiền kêu loảng xoảng, chìm vào trong ảo tưởng mỹ hảo.

Năm ngày trước mầm khoai tây cuối cùng đã vươn lên khỏi mặt đất, hai cái lá non đính bên trên, phiến lá xanh mướt chứng minh cây có dinh dưỡng rất tốt, Vân Diệp liên yên tâm, còn đặt biệt cùng Trình Giảo Kim cạn liền ba chén ăn mừng.

Xới đất xong, đang chuẩn bị rửa tay vào lều thì thấy Trình Xử Mặc đứng trước lều, toàn thân đầy bùn đất, vết máu loang lổ áo giáp, tay trái như còn có máu đang chảy. Vân Diệp thất kinh, đi tới nắm lấy cánh tay hắn, lấy dao nhỏ cắt ống tay áo, vết thương dài hai tấc đang chảy máu ồng ộc, vội vào chạy vào lều, lật túi cứu thương, bảo Trình Xử Mặc ngồi xuống, chuẩn bị xử lý vết thương cho hắn. Nhưng Trình Xử Mặc ngăn Vân Diệp lại, miệng há ra hồi lâu mói nói được vài chứ:

- Ta không sao, cứu huynh đệ của ta.

Rồi kéo Vân Diệp tới trước doanh.

Huynh đệ của Trình Xử Mực rất thảm, người trúng đao, là hảo hán nhiều lần lăn lộn chiến trường, lúc trúng đao tránh chỗ yếu hại, nếu không đã chết rồi, dù thế cũng mất máu quá nhiều, đã rơi vào hôn mê, quân y sư đi cùng cũng lắc đầu, nói đã không còn cứu được nữa.

Vân Diệp không hiểu, chẳng qua chỉ là mất máu quá nhiều thôi mà, bổ xung máu, chỉ cần không sốt là có thể khỏe phây phây rồi, sao lại không cứu được? Vả lại trong tay y có thuốc kháng sinh, trước kia vì tới khu loạn thạch cứu người, mang cả đống thuốc hầm bà lằng, vì tên đội trưởng khốn kiếp đó nên không mang mấy thức ăn, nếu không mình cũng chẳng vì thiếu nước mà phải đi xa như thế, khiến tới triều Đường ngay cả nhà cũng chẳng thể về.

Trong lòng có chủ ý, liền không hoảng nữa, ấn Trình Xử Mặc xuống ghế đợi, lấy kim khâu ngâm vào rượu khử trùng, lấy bông rửa vết thương. Trình Xử Mặc miệng cứ lẩm bẩm:

- Hắn đỡ đao cho ta, mấy vết thương đó vốn là của ta, là ta vô dụng.

Vân Diệp mặc hắn nói, rửa vết thương xong, xuyên chỉ vào khâu vết thương. Trình Xử Mặc cứ như thịt không phải của mình, kệ Vân Diệp làm gì thì làm. Y sư bên cạnh thì kinh hãi, có phải là quần áo đâu mà lấy kim ra khâu, đang định ngăn cản thì Vân Diệp nói:

- Nhìn cho kỹ, lần sau có vết thương như thế này, khử trùng xong dùng kim khâu lại, như thế tốt cho vết thương khép miệng. Nhớ kỹ, dùng chỉ ruột hươu, là lấy ruột hươu ra, sấy khô, ngâm với rượu mạnh, sau đó có thể dùng rồi.

Nói tới đó thì tay cũng làm xong, lấy rượu trắng ra rưới lên vết thương, dùng băng quấn lại hết sức thuần thục.

Y sư kia thấy vậy hơi tin y là người làm nghề y rồi.

Trình Xử Mặc lúc này mới như sống lại, vừa rồi vô thức kéo Vân Diệp tới, chẳng qua là kiếm người gần gũi an ủi chia sẻ đau khổ với bản thân thôi. Lúc này thấy Vân Diệp hết sức thuần thục xử lý vết thương cho mình, đó là phương pháp hắn chưa từng thấy, điều này khiến hắn nhen lên hi vọng.

- A Diệp, cứu huynh đệ ta đi, ngươi có cách mà, ngươi nhất định có cách phải không?

- Ta có cách, nếu không có gì bất ngờ, huynh đệ ngươi không chết nổi đâu, hai tháng sau lại là một hảo hán.

Y sư kia trố mắt, nếu không phải vừa rồi thấy Vân Diệp xử lý vết thương gọn ghẽ thì đã chửi toáng lên rồi, vết thương mất máu quá nhiều, lúc này hơi thở thoi thóp, có thể đứt hơi bất kỳ lúc nào còn dám lên tiếng ngông cuồng, may mắn sống được chỉ có thể nắm trên giường thôi. Để xem y cứu ra sao, dù sao thì cũng chết chín phần rồi, mặc cho y làm bừa.

- Huynh đệ của ta sẽ không sao?

Trình Xử Mặc tưởng mình nghe lầm, truy hỏi:

- Ta đã bao giờ lừa ngươi chưa, nói hắn không chết được là không chết được, tránh ra, đừng cản trở ta cứu người.

Nghe câu này Trình Xử Mặc chạy ù ra sau lưng Vân Diệp, mắt mở thao láo xem y cứu người ra sao. Vân Diệp dùng công năng đèn pin của di động chiếu vào con ngươi của người bị thương, con ngươi còn chưa co lại, lòng cảm thán, cái tên này sức sống thật mạnh mẽ.

- Giờ ta muốn dùng máu, máu người, lấy máu các ngươi cứu người này, ai sẵn lòng hiến máu?

Xung quanh tức thì im phăng phắc, ai nấy đưa mặt nhìn nhau, do dự một lúc, Trình Xử Mặc cắn răng bước lên:

- A Diệp, dùng máu của ta đi, dù sao mạng của ta do Tam Đình cứu, coi như trả cho hắn là được.

Vân Diệp tán thưởng ra mặt, lòng kêu một tiếng "háo hản", đang định giải thích truyền máu không chế được thì thấy một bàn tay lớn bợp gáy Trình Xử Mặc:

- Lão tử còn chưa chết thì khi nào tới lượt ngươi, Vân tiểu tử, cứ máu người là được à?

Không một ai phát hiện Lão Trình đứng ở cửa từ bao giờ, thân mang chiến giáp, đao trong tay còn đầm dìa máu, xem ra vừa mới giết người, sát khí khiến Vân Diệp không dám nhìn thẳng.

- Bá bá, chỉ cần xem loại máu có thích hợp không là được. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.com - www.TruyệnFULL.com

- Vậy ngươi xem mấy tên kia có được không?

Lão Trình lấy đao chỉ bảy tám người Khương bị thừng trói chặt ngoài cửa.

- Để tiểu chất thử máu đã.

Vân Diệp lấy ra hai tấm kính và một tờ giấy thử bên chia có chia ra ô tổng cộng năm màu, đem hai thứ này đặt lên khay, dùng mũi kim đâm vào ngón tay thương binh, lấy máu, cho vào năm ô của giấy thử, lại lấy ít máu bôi lên tấm kính, dùng tăm xỉa răng đâm ngón tay mình, lấy một giọt máu hòa vào máu thương binh, kẹp hai tấm kính lại, quan sát kỹ một lúc liền có kết quả, thương binh khác máu mình, lại xem giấy thử, chỉ có ô màu xanh lam nhóm máu A đổi máu, các ô khác không đổi.

Sau khi xác định nhóm máu, Vân Diệp tới trước mấy người Khương, người Khương không hiểu bọn họ nói gì, nhưng bằng vào trực giác nhận ra chẳng phải chuyện tốt lành, ra sức lùi lại sau. Mấy đại hán vạm vỡ tóm lấy lôi tới trước mặt Vân Diệp, Vân Diệp thử máu từ tay bọn họ phát hiện có hai người cùng nhóm máu với thương binh, bảo các thân vệ rửa sạch cánh tay hai người đó, y không muốn thương bi lại chết vì nhiễm trùng. Người Khương bị bịt mắt sống chết vùng vẫy, nhưng dưới sự nỗ lực của thân vệ vẫn bị Vân Diệp dùng ống dẫn máu cắm vào, nhìn máu hơi đen từ từ chảy vào trong cơ thể thương binh, hơi thở thương binh cũng ngày càng dài, môi đã có chút sắc máu, y sư bắt mạch thương binh, mắt sáng lên, mồm há hốc. Đám người trong lều trừ cha con Lão Trình thì thì ai nấy đều vui mừng, ánh mắt nhìn Vân Diệp ngày càng kính sợ.

Trang Tam Đình sống rồi, chỉ là vết thương vừa ngừng chảy máu lại chảy máu. Vân Diệp dùng kẹp bông cẩn thẩn rửa vết thương, y không muốn khó khăn lắm mới cứu được người lại để lại di chứng. Quân y hoàn toàn thành trợ thủ của y, lấy một cái kim khâu vết thương, dù tay run bần bật, khâu cái sâu cái nông, cái vẹo cái lệch, dù gì cũng kiên trì xong được. Vả lại Trang Tam Đình có dựa vào cái mặt kiếm sống đâu, khâu xấu hay đẹp cũng chả anh hưởng mấy, đại nạn không chết còn dám kén cá chọn canh à?

Người Khương chết rồi, không phải bị lấy máu mà chết mà sợ quá mà chết. Vân Diệp không dùng cồn rửa vết thương nữa, dù sao y mang theo rất ít, vết thương Trang Tam Đinh quá lớn, dùng vài lần là hết ngay, quân y sư dùng kim sang dược bôi lên vết thương, Vân Diệp cầm lấy ngửi ngửi, vôi sống, con mẹ chứ, té ra là vôi sống, bên trong trộn thêm một số dược liệu.

Vân Diệp không hiểu, không biết thứ dược liệu nào còn có công hiệu sau phản ứng vôi sống? Với y, vôi dùng để quét tường, dùng để khử trùng, chứ chưa bao giờ nghĩ tới dùng để bôi vết thương. Vân Diệp lấy thuốc giao Trình Xử Mặc, dặn mỗi lần hai viên, một ngày ba viên, còn Trang Tam Đinh có vượt qua được nhiễm trùng không thì phải xem tạo hóa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất