- Thiên hạ thái bình?
Lý Nhị bệ hạ đứng dưới một cái cây rụng sạch lá, miệng nhẩm lại câu nói này của Tả Khuê. Bách Kỵ ti theo dõi bất kỳ chút gió lay cỏ động nào phát sinh trong thành Trường An, chuyện Vân Diệp đánh Hạ lão nhị tất nhiên được bẩm báo lên. Năm ngón tay phải nát hết, gốc tử tôn trong quần cũng thành thịt nát, không có chút hi vọng phục hồi nào, đó là chẩn đoán thương thế của Hạ gia lão nhị. Vân Diệp ra tay tàn độc làm Lý Nhị bệ hạ thầm nhíu mày, mặc dù phẩm hạnh tên hoàn khố kia chẳng ra sao, nhưng gặp phải trọng thương như thế đúng là tai bay vạ gió, tên tiểu tử kia đang lập uy đây mà!
Nạn châu chấu trong lời tiên đoán tháng bảy năm sau sắp tới, có chính xác hay không là thước đo hiệm nghiệm nhất cho thấy vị cao nhân trong truyền thuyết kia có tồn tại hay không? Vân Diệp có thể xác định chắc chắn là người Vân tộc, nhưng 15 năm bỏ trống kia y ở đâu? Người sống để lại danh, chim bay để lại tiếng, Lý Nhị không tin có cao nhân ẩn cư triệt để như thế, Tiểu Dao Tử rốt cuộc là con người như thế nào? Ông ta còn thần bí hơn cả Vân Diệp, mặc cho Bách Kỵ ti điều tra thế nào cũng không có chút manh mối gì. Cứ như trên đời đột nhiên thêm ra hai người, không gốc gác, không quá khứ.
Lý Nhị phát hiện vị Lam Điền hầu này của mình toàn thân đầy bí mật, làm ông ta rất hiếu kỳ, khoai tây xuất hiện, thuật rèn luyện thần kỳ, thuận tay đưa ra cách rèn sắt tuyệt diệu, tuổi còn nhỏ mà dễ dàng đánh bại Hoàng Chí Ân tài học năm xe ở lĩnh vực toán học khô khan vô vị, ngay cả Lưu Hoài cũng phải kinh ngạc vì hai tấm đồ giải toán học kia, đồ giải toán học đó đã vượt qua cả Lưu Hoài đại tông sư một đời.
Học vấn là thứ không thể làm giả được, trộm không được, cướp không xong, điều này tựa hồ có thể xác định sự tồn tại của Tiêu Dao Tử, không có truyền thừa mạnh mẽ, ông ta không cho rằng dựa vào một mình Vân Diệp có thể tính ra đồ giải toán học phức tạp như thế. Học vấn phải dựa vào năm tháng tích lũy chứ không phải có được trong một sớm một chiều, thậm chí cả đời cũng không có hiệu quả rõ rệt. Bản thân ông ta chính là học vấn đại gia, đạo lý này không cần phải hỏi người khác, cái khổ cầu học, Lý Nhị cảm thụ rất rõ.
Đại triều hội ngày mai Vân Diệp sẽ xuất hiện để tạ ơn triều đình, để trẫm xem xem tiểu tử ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào? Tại sao làm loạn được tâm tư của trẫm.
***
Vượng Tài ngậm lấy góc áo của Vân Diệp bịn rị mãi, nó rất không quen với tình trạng hiện giờ, lông trên đầu được bện cao tít, đên lông ở cổ cũng kết thành từng búi nhỏ, yếm phòng lạnh trên người cũng thay thành gấm thêu hoa, hai ngày không thấy Vân Diệp rất là nhớ. Huống hồ mấy người nho nhỏ trong nhà suốt ngày quấn lấy mình, lên lên bò xuống người mình, nếu chẳng phải hôm qua cắn một tên áo xanh bị lão đại trách phạt thì đã chẳng chịu nổi sự quấy nhiễu của mấy người kia.
Đem mặt áp sát vào cái mặt dài ngoằng của Vượng Tài thân mật một lúc, bảo hạ nhân rót một bát rượu gạo cho nó uống, quả nhiên nhất túy giải thiên sầu, phiền não của Vương Tài tan biến sạch, mũi phun phì phì đi liêu xiêu trở về lán ngựa của mình.
Vân Diệp muốn đem bàn ăn chữ nhật trong nhà thay thành bàn tròn thật lớn, thuận tiện làm ra một số ghế, vừa mới nghĩ tới tính cách của Lão Trình, Lão Ngưu liền bảo thợ làm thêm hai bộ, tránh cho bọn họ mò tới nhà cướp. Y thực sự chịu đủ cái khốc hình ngồi quỳ rồi, cho nên vẽ hình đưa cho thợ mộc, yêu cầu càng nhanh càng tốt, thợ mộc nhìn hình vẽ không hiểu, giải thích nửa ngày trời mới mơ mơ hồ hồ hiểu được một nửa, thấy vẻ mặt mất kiên nhẫn của Vân Diệp, không dám hỏi nữa, quỳ trên mặt đất thề độc tuyệt đối không truyền ra ngoài.
Lão phu nhân đứng ở đằng sau không hiểu y đang làm gì, mãi mới nghe ra được, mặt tức thì biến sắc cướp lấy bản vẽ trong tay thợ mộc, ngón tay xỉa vào trán Vân Diệp, mặt đầy cái vẻ nhìn một đứa bại gia tử.
- Muốn đồ gia dụng thì tổ mẫu bảo thợ mộc làm, sau này không cho phép vẽ tùy tiện, vẽ rồi cũng phải giao cho tổ mẫu thu lại, thử đưa cho ngươi không liên quan thử xem.
Nói xong để nha hoàn dìu, đưa thở mộc sang sảnh bên.
Đây mới là phong thái nữ chủ nhân Vân gia, chỉ cần Vân Diệp chưa thành thân, trong phủ do lão thái thái quyết định.
- Sau này phải cẩn thận, hầu gia khó tính lắm.
- Làm gì có, hầu gia hiền lắm mà, hôm qua ta dâng trà cho hầu gia, người còn cười với ta.
- Đó là lúc không nổi giận, không thấy tên thiếu gia nội phủ nhà kia bị hầu gia đánh tàn phế à?
Nguồn tại http://TruyệnFULL.com- Đó là vì hắn chọc vào hầu gia, hầu gia là người trong quân ngũ, nóng lên làm gì còn hiền lành được?
- Hầu gia nhà chúng ta còn nén giận đấy, nên mới làm nát thứ kia của hắn, không không ấy à, hừ.
Nha hoàn A với na hoàn Ba trò chuyện với nhau bị Vân Diệp nằm trên giường thấp gần cửa sổ nghe thấy hết, khóe miệng nhếch lên rõ cao, xem ra cái thanh danh không tốt của mình đã truyền đi rồi. Thật sự y rất hâm mộ Trình Giảo Kim, ông ta ngang ngược làm càn trên triều đường quen rồi, người ta cũng chỉ cho rằng ông ta chỉ biết cầm quân đánh trận, chỉ cần không chọc vào ông ta thì không hại gì tới mình, không cần đi đụng vào cái tổ ong vò vẽ đó. Nhàn nhã tự tại sống trăm tổi, chết rồi được phong Trường Thọ Lỗ vương, cả đời phú quý, cả đời trường thọ, trải qua bốn vị đế vương mà không sụp đổ, có thể nói là hiếm có trong quan trường.
Quay đầu nhìn lại kết cục của đám người Trường Tôn Vô Kỵ, Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Ngụy Chinh hăng hái đấu tranh trong quan trường xem, người thì tự sát, người thị soát nhà, người bị diệt tộc, người bị quật xác. Những nhân vật cấp đại thần đều khó tránh khỏi kết cục bi thương, tên chíp hôi trong quan trường như mình cứ nên ngoan ngoãn rụt đầu lại làm rùa, ngậm miệng phát tài là hơn. Đại triều hội ngày mai có thể không ra mặt là tốt nhất, kiếm một cái chức nhàn phẩm cấp cao, trách nhiệm ít, sống cho qua cái kiếp này là được rồi.
Thức ăn không vừa miệng, trong là làm cơm không ngon bằng trong quân, trừ thịt chỉ có rau khô, nếu không thì là đậu hũ, một chút rau xanh cũng chẳng thấy đâu, canh thì đặt đầy cả một bàn, tiểu nha đầu húp canh ngon lành, rất là vui vẻ. Vân Diệp thì thật đáng thương, gắp cơm từng hạt từng hạt, thức ăn thì không đụng vào chút nào.
Bữa tiệc buổi tối hôm trước là vì mới về nhà trong lòng cao hứng nên ăn gỗ cũng thấy ngon. Nhìn con gà béo mà lão phu nhân đặc biệt hầm cho mình, Vân Diệp gắng gượng húp một bát canh rồi đặt đũa xuống. Lão phu nhân lo lắng nhìn y xé đùi gà đặt vào bát Đại Nha Tiểu Nha, lại xé cánh gà chia cho Tiểu Nam Tiểu Bắc, chỗ thịt gà còn lại để dành mấy muội muội nhỏ tuổi, bản thân dùng dưa muối trộn với cơm, bới vài ba miệng vào bụng lấy đũa lau miệng coi như xong bữa.
- Diệp Nhi, cháu không quen cơm ăn trong nhà à?
Lão phu nhân quan sát y hai ngày rồi, thấy y chỉ căn cơm, ngay chút bánh cũng không ăn, cứ thế này thì sức khỏe làm sao chịu nổi.
Thấy cả nhà đều đặt đũa xuống. Đại Nha cầm cái đùi gà cho vào bát Vân Diệp:
- Ca ca, Đại Nha không ăn đùi gà, ca ca ăn đi.
Vân Diệp thơm lên khuôn mặt nhỏ dính đầy hạt cơm của Đại Nha, lại bỏ cái đùi gà vào bát cô bé đang chảy nước miếng.
- Ca ca nhiều tất xấu, Đại Nha phải ăn nhiều vào mới lớn được, đồ ăn ngon của ca ca nhiều lắm, thành cái thói xấu, không được học ca ca, nếu không là không ngoan đâu.
Đại Nha lúc này mới cầm đùi gà cắn xé.
Đường đường hầu phủ chỉ vì một con gà thiếu muối mà đùn đi đẩy lại, ít nhiều khiến Vân Diệp chua xót.