Đường Chuyên

Chương 617: Người Cao Ly

Vô Thiệt nhét bầu rượu cho Vân Diệp:

- Kế hoạch đã định, thành công hay không chỉ xem ý ông trời, lo lắng cũng vô ích, thả lỏng hưởng thủ từng canh giờ mới quan trọng nhất, lão phu già rồi, người ta sống tính bằng năm, lão phu sống tính bằng canh giờ, khoái hoạt một canh giờ là lãi thêm một canh giờ, hầu gia còn trẻ, tiền đồ còn rộng mở, đừng nhăn nhó.

- Có biết khi hầu gia đi, bệ hạ chẳng hi vọng ngài thành công, chỉ mong vũ khí trong tay ngài thấy máu là đủ, còn nhờ Đoàn Hồng mang thư cho lão phu, hi vọng lão phu giúp hầu gia một tay, chứ ngài nghĩ Ngọc Sơn tốt đẹp như thế không ở, lão phu thích đi hít gió biển sao? Ài đúng là thân ở trong phúc mà chẳng biết phúc.

Vô Thiệt cố ý kéo dài giọng nói:

- Người khác chiến bại không chặt đầu thì giáng chức, chỉ có hầu gia ngài chiến bại chẳng làm sao cả, những vị lão soái kia còn phải xin lỗi, ngài là người có học vấn, đã đọc sử thư, xem xem thánh sủng tới mức ấy có ai bì được không? Cùng lắm chỉ có Quan quân hầu so được, ai ngờ còn là ma chết sớm.

- Ha ha ha, con người ta luôn có phúc, chỉ cần tốt với ai là người ta tốt lại.

Nói tới chuyện này Vân Diệp đắc ý lắm, mình ở Đại Đường còn chưa có kẻ thù sinh tử, mãi mới có một tên Trương Lượng hiện giờ bị hoàng đế đưa tới Bác Châu rồi, đoán chừng hiện đang nhai rau mà sống. Còn lại cho dù kẻ có chút toan tính cũng là vì lợi ích gia tộc, chẳng còn cách nào, khi Lý Nhị có xung đột lợi ích với bọn họ, bọn họ cũng không tha, nói gì tới một tên quốc hầu nho nhỏ như mình.

- Lão phu khác hầu gia, cả đời là con sâu xui xẻo, chỉ vài năm qua theo ngài mới hưởng ít phúc, lưng càng ngày càng thẳng, không cần suốt ngày khom lưng uống gối nữa. Hầu gia, ngài không biết sướng thế nào đâu, cuộc sống này lão phu chẳng dám mơ tưởng, luôn cho rằng sẽ chết một mình trong cung điện lạnh lẽo, bị người ta dùng chiếu cuốn lại chôn bừa trong Loạn Phần cương, mặc chó hoang cắn xé.

- Nay ít nhất biết mình chết rồi còn có ngài đau lòng một chút, chuẩn bị cho cỗ quan tài không tệ, kiếm nơi phong thủy tốt để chôn, nói không chừng đến tết còn được ngài đốt cho ít tiền giấy, một thái giám có kết cục như vậy còn mong gì hơn?

Nghe Vô Thiệt nói bản thân thê thảm như vậy, Vân Diệp tiếp lời:

- Nếu sợ sau khi chết cô đơn, đợi ta về bảo Viên Thiên Cương kiếm nơi phong thủy tuyệt giai, làm bài vị cho các ngươi, Lý Cương tiên sinh nói không về mộ tổ nữa, mấy vị tiên sinh kia cũng thế, Ly Thạch, chính là lão cô phụ của ta ấy, thân thủ giỏi, thân thể cũng không có bệnh tật, đoán chừng cũng không muốn chôn ở đó, tới khi ấy mọi người cùng làm bạn vui nhường nào.

Nghe thấy Vân Diệp thoải mái nói chuyện hậu sự, Vô Thiệt cười lớn:

- Chủ ý hay, rất hay, lão phu muốn vị trí hướng về phía mặt trời, cả đời âm u rồi, chết rồi không thể thành âm quảy hại người, tắm nắng nhiều hơn mới được.

Bất tri bất giác trời đã tối đen, các thân vệ đốt một đống lửa, đó là do Vân Diệp dặn, có cảnh lửa mới chứng minh có người sống, chòi canh trên Đại Hắc Sơn mới không nghi ngờ.

Lưu Tiến Bảo mang cơm tới cho Vân Diệp, toàn là món ăn mà thường ngày y thích nhất, nhưng hôm nay cho vào miệng như nhai rơm, y luôn là người cho rằng trời to đất to nhưng ăn còn to hơn, nhưng hôm nay thực sự không ăn nổi. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.com

Vô Thiệt đột nhiên đặt khay cơm xuống, phất tay một cái, mọi người lập tức im lặng, nghe ngóng một lúc âm trầm nói với Vân Diệp:

- Có người tới, còn có tiếng chém giết.

Tim Vân Diệp vọt lên tới tận cổ họng, lúc này còn có tiếng chém giết, chẳng lẽ đại sự của mình có biến cố? Nhấc nỏ đã lên dây sẵn dưới chân lên, cùng Vô Thiệt đi về phía có tiếng động, Lưu Tiến Bảo ra hiệu, lập tức có một gia tướng chạy về chiến hạm, bảo bọn họ sẵn sàng tiếp ứng, những người khác đều đi theo Vân Diệp.

Xuyên qua rừng cây, Vân Diệp và Vô Thiệt đứng trong bóng tối, nhìn bãi cát không xa, dưới ánh sao lờ mờ thi thoảng có ánh hàn quang lóe lên, trong đó đan cài tiếng thét của nữ tử, nghe tiếng không giống người Đường.

- Hai nhóm người đều là người Cao Ly, một nhóm chỉ có năm người, trong đó có một nữ nhân, nhóm kia có tận ba mươi một người, đều là hảo thủ. Nhưng trong năm người kia có một cao thủ dùng đao, hàn quang mà hầu gia thấy là ánh đao của hắn, mỗi đao chém ra là có người chết, tên này còn mang trên lưng bốn thanh đao, nhất định là mãnh tướng dũng mãnh tuyệt luân.

Vân Diệp lúc này mới yên tâm, chỉ cần không phải kế hoạch của mình bị tiết lộ thì chẳng quan tâm, cho nên cùng Vô Thiệt đứng xem bóng người mơ hồ kia chém giết.

Đám Lưu Tiến Bảo hình thành vòng vây hình bán nguyệt, mỗi người đều vác đao sau lưng, tay cầm đoản mâu, hông đeo nỏ, chỉ cần Vân Diệp hạ lệnh, người Cao Ly trên bãi cái đừng hòng có ai sống sót.

Dù sao cũng là đốt thời gian, xem người Cao Ly đánh nau cũng không tệ.

Thấy thủ hạ của mình sắp chết sạch rồi, hán tử đeo bốn thanh đao trên lưng đột nhiên ném nữ nhân trên lưng ra xa, tay còn lại rảnh rang rút thêm một thanh đao nữa, hai thanh đao tạo thành vòng sáng, đánh vào trong quân địch, không ngừng có tiếng vũ khí va chạm và tiếng tiếng keo thảm truyền ra. Vân Diệp xem mà không ngừng xoa tay, xem tới mê luôn.

- Quả nhiên là cao thủ dùng song đao, nhưng võ học Cao Ly quá màu mè, lên trận đánh nhau mà dùng loại chiêu thức này sẽ chết rất khó coi.

Vô Thiệt lắc đầu giọng dè bỉu:

Vân Diệp không tán đồng:

- Nhưng hắn lợi hại thế mà, ngươi xem hắn sắp giết hết nhóm người kia rồi, oa, ngươi xem kia, đầu tên kia bay lên rồi.

- Nếu Tiểu Ưng và Cẩu Tử ở đây thì đám người kia chết sạch rồi, hiện giờ còn năm tên, đó là khác biệt giữa hắn và Tiểu Ưng, Cẩu Tử.

Khi kẻ địch cuối cùng bị phạt mất nửa cái đầu bãi cát cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh, nữ nhân kia lảo đảo chạy tới bên nam tử khóc thút thít.

Nam tử lấy đánh lửa, đốt một đống cành khô, nương ánh lửa kiểm tra năm thủ hạ của mình, bế một hán tử đang không ngừng rên la, nói một đống, Vân Diệp nhìn rất rõ, thanh đao trong tay hắn đâm vào sườn người bị thương, người kia lập tức không kêu nữa. Giết người xong tên này còn hát một bài, nữ tử bên cạnh và một hán tử bị thương khác nhẹ khác quỳ trên mặt đất hát, hát ba lượt mới thôi.

Hắn đặt hán tử đã chết xuống, xé vải trên người băng bó cho nam tử bị thương nhẹ, băng bó xong, nam tử bị thương lập tức tìm kiếm đống tử thi, tìm nửa ngày chẳng ra cái gì.

Hết đánh nhau Vân Diệp thấy vô vị, ngáp một cái rõ to, chảy cả nước mắt, đang chuẩn bị lau nước mắt thì Vô Thiệt lướt ra đứng chắn trước mặt y, vươn tay ra tóm lấy thanh trường đao sáng loáng.

Vân Diệp sợ tái mào, thằng chó đẻ, lão tử mới ngáp một cái mà ngươi lấy đao ném ta, muốn chết rồi, quay đầu lại nhìn Lưu Tiến Bảo. Lưu Tiến Bảo bất cần biết nghiến răng giơ nỏ bắn luôn, những gia tướng còn lại cũng đồng loạt bắn tên, chớp mắt tên như châu chấu, tên bị thương biến thành nhím, đại hán dùng đao không ngừng múa đao, song dù võ công hắn lợi hại tới đâu cũng không ngăn nổi nỏ cứng, bảo vệ được thân trên và nữ tử sau lưng, nhưng không cách nào bảo vệ hai chân, sau khi chân trúng năm sáu mũi tên, quỳ xuống đất còn cố đánh bay tên bắn tới.

Vân Diệp ngăn cản gia tướng chuẩn bị giết hắn, từ trong rừng đi ra, Vô Thiệt chắp tay sau lưng đi theo, hán tử quỳ trên mặt đất kéo nữ nhân ra sau, lớn tiếng nói gì đó.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất