Vân Diệp bị thương không cưỡi ngựa được, bốn người chen chúc lên xe ngựa của Trường Tôn Xùng, vừa mắng vừa đá thúc giục mã phu đi cho mau, xe ngựa phi như điên trên đường Chu Tước, người đi đường hoảng hồn né tránh, quan sai tuần đêm ngay cả hỏi cũng chẳng giám, xe ngựa của nhà Trường Tôn, tránh còn chả kịp ai có gan đi hỏi chứ?
Tên hay lắm, Yến Lai lâu, lầu gác bốn tầng kết cấu bằng gỗ đèn hoa rực rỡ, người đông nghìn nghịt, người còn chưa đến mùi son phấn đã theo gió ra nghênh khách, đám tiểu đồng hò hét tránh đường. Bốn vị đại gia nghênh ngang đi vào Yến Lai lâu, tuy nói có một vị hai tay treo lên trông khó coi, nhưng ai quy định người tàn phế không được dạo chơi thanh lâu? Vả lại, chơi thanh lâu cần dùng tới tay à?
Từ cổ chí kim chỉ cần là thanh lâu nhất định sẽ có một vị lão bảo tử ( chú chứa) hiểu tình thú, quả nhiên còn chưa bước qua ngưỡng cửa thì một giọng nói êm ái truyền tới.
- Cha cha cha, nô gia nói sao hôm nay chim khách lại kêu không ngừng mà, Đình Phương cô nương thế nào cũng không chịu xuống lầu tiếp khách, thì ra Trường Tôn công tử tới, công tử lâu rời chưa đến đấy, nữ nhi của nô gia ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt.
Trường Tôn Xung cười rất phô trương, đưa tay ôm lấy một phụ nhân lướt tới, tuổi không nhiều, cũng chỉ hai mươi mấy thôi, mặt mũi có thể xem là thanh tú, ngăn bàn tay lợn của Trường Tôn Xung lại, mắt đảo trên người ba người còn lại.
- Đừng hỏi, người đi cùng bản thiếu gia thì không phải là người thường, kiếm mấy hoàng hoa khuê nữ, gọi cả Đình Phương cho lão tử, rượu thịt chu đáo, cái khác không cần ngươi lo.
Nói xong thì một viên chân trâu to như long nhãn biến mất hút giữa khe vú của phụ nhân kia.
Lý Hoài Nhân chảy cả nước dãi rồi, từ khi tiến vào lầu thì mắt không chớp cái nào, tên chết tiệt này là loại động vật ăn thịt thuần túy, nhìn nữ nhân căn bản không nhìn mặt, chỉ nhìn ngực. Lão bào tử cố ý ưỡn ngực lên, đôi hung khí ký càng trở nên hùng vĩ. Thấy Lý Hoài Nhân sắp nhào tới, Trình Xử Mặc vội giữ hắn lại, đừng có làm mất mặt bốn huynh đệ, chưa thấy mỹ nữ đã hết vốn trong tay lão bảo tử.
- Kha kha, người xấu, nhớ lại năm xưa thân đồng tử của ca ca đã giao cho Yểu Nương, ba năm sau ngươi cũng không chống đỡ nổi.
Trình Xử Mặc nói với bộ mặt tang thương, nhưng tay lại thừa cơ vươn ra muốn sờ bầu ngực cao vút của Yển Nương.
Text được lấy tại TruyệnFULL.comLão bào tử uốn người tránh đi, động tác cực kỳ thuần thục, hiển nhiên là rèn luyện thường xuyên.
- Bốn vị công tử xin theo nô gia tới nhã phòng trên lầu.
Cái váy dài kéo trên mặt đất, không nhìn thấy chân, cảm giác như ả lướt trên mặt đất. Đợi tới cầu thang, mông uốn éo rất có quy luật, giống như múa vậy, Trường Tôn Xung đưa tay ra ra bóp, nhưng không sao bóp trúng. Lý Hoài Nhân nhìn hau háu hai cái bờ mông tròn vành vạnh đó, Trình Xử Mặc tựa hồ không có hứng thú với phụ nhân có tuổi, vừa đi vừa tán gẫu với Vân Diệp.
Còn với Vân Diệp à, đối với y mà nói thực sự chỉ là trò trẻ con, chẳng qua chỉ là nữ nhân có vài phần tư sắc, người xấu có cân si mê đến thế không?
Tâm tư trung niên, cái vỏ của thiếu niên, nay đột nhiên vào chốn hoa cỏ song đã chẳng còn cái hứng thú ngồi ở đầu đường huýt sáo với mỹ nữ nữa. Vân Diệp đâu phải là hòa thượng chưa bao giờ được nếm đồ mặn chứ? Nếu chút sức kiềm chế không có, ở đời sau ra đường ngươi nhìn thấy các cô em mặc áo hai giây mỏng tang, váy ngắn cũn cỡn khoe cả mông ra thì thành chó đực rồi à? Bởi thế với y mà nói thanh lâu thế này đúng là trò trẻ con, đi cho thỏa lòng hiếu kỳ thôi.
Nhã phòng rộng bốn năm chục mét vuông trải thảm Tây Vực, trên tường treo tranh thêu hoa, ở giữa có một cái lò than đồng làm trong phòng ấm như xuân, dẫm lên lớp đệm dày nhì không thấy mắt cá, êm như là trên mây. Hộp bánh trái tinh xảo, làm người ta chìm vào chốn ôn nhu chẳng còn muốn tỉnh lại nữa.
Sau khi ngồi xuống bàn, nhìn mấy món bánh tinh tế trên bàn, Vân Diệp thấy mình không thể làm ra được. Dưa Cáp Mật ngọt lịm chẳng biết sao có thể giữ được tới hiện giờ, tức thì sinh tâm tư muốn chén cho sạch.
Yểu Nương duyên dáng thi lễ:
- Bốn vị công tử thân phận cao quý nô gia không dám hỏi danh tính, hôm nay nữ nhi Cửu Y của nô gia mới vào nghề, mong bốn vị công tử hưởng ứng, nô gia cảm kích bất tận.
Trường Tôn Xung cười nói:
- Nàng nhận ra ta rồi, hắn là Lý Thất Lang, đây là Trình Tam, còn người bị thương thì nàng cứ gọi hắn một chữ Vân là đủ.
Sau khi thi lễ lại lần nữa Yểu Nương nửa quỳ trên thảm, cầm lấy chày vàng trên bàn gõ vài tiếng chuông, cùng với tiếng chuông vang vang, mấy bức tranh nữ sĩ đồ trong phòng vén lên, mấy nhạc nương ôm nhạc khí nối nhau đi ra, vừa đi vừa khẽ tấu nhạc. Tới trước bàn liền xếp thành đội múa trước ba sau bốn, tỳ bà tinh một tiếng, âm nhạc réo rắt, các vũ nương biến hóa động tác, hoặc nhảy múa hoặc đứng một chân, bàn chân trần đeo chuông bạc, mỗi bước di chuyển vang lên tiếng chuông trong trẻo, không ngờ lại xuyên qua tiếng tình tang của tỳ bà, trống vang lên, vũ nương xoay tròn, tiếng chuông ngày càng rộn ràng, xem vào tiếng ngân dài của tỳ bà, cảm giác như gió thổi qua mái nhà, khiến chuông reo leng keng, lại như tâm tư hỗn độn của oán phụ đợi người quay về.
Bốn tên sắc lang dường như quên mất mục đích tới nơi này, trong mắt chỉ còn thấy mép váy dài tung bay, áo màu bay múa, cánh tay như ngó xen khua các loại nhạc khí. Vân Diệp nhìn tới mắt hoa mày choáng. Tiếng trống ngưng bặt, giống như mưa đi xa vạn vật quay lại yên tĩnh. Bảy vũ nương quỳ xuống dất, chỉ có bầu ngực phập phồng không ngừng cho thấy vừa rồi nhảy múa cực kỳ hao thể lực.
Vân Diệp tay không tiện, bảo ca cơ bên cạnh không biết vào từ lúc nào lấy ra một cái túi, bên trong có một ít bảo thạch, bảo ca cơ đổ ra một viên cho vào khay bạc Yển Nương đang cầm. Trình Xử Mặc, Lý Hoài Nhân cũng có thưởng, Yểu Nương mặt như hoa đào, một hồi vũ đạo đã thưởng mấy chục quan, hiếm khi gặp được khách như thế, thấy bọn họ còn trẻ mà tiêu tiền phóng khoáng, không hiểu là con cháu hào môn nhà nào.
Vũ nương bái tạ xong liền lui ra, một đồng tử môi hồng răng trắng tay dẫn một người mù vóc dáng cao lớn một tay chống gậy, lưng đeo túi đàn từ ngoài cửa đi vào, sau khi thi lễ xong được đồng tử giúp ngồi vào góc tường, bày đàn, một chiếc đàn cổ bề ngoài loang lổ được đặt trên bàn.
Tiếng đàn cổ xưa vang lên, không có sự náo nhiệt như vừa rồi, hồi lây mới gảy giây đàn, tiếng đàn ong ong mãi bên tai, một âm điệu ôn nhu thê lương từ sau bình phong truyền ra, tiếng ca du dương, như kể khổ như ai oán:
- Hữu hồ tuy tuy,
Tại bỉ Kỳ lương
Tâm chi ưu hĩ,
Chi tử vô thường.
Hữu hồ tuy tuy,
Tại bỉ kỳ lệ
Tâm chi ưu hĩ
Chi tử vô đái.
Hữu hồ tuy tuy
Tại bỉ kỳ trắc
Tâm chi ưu hĩ
Chi tử vô phục.
Tiếng hát càng ngày càng uyển chuyển dễ nghe, xen vào là tiếng chồn kêu lanh lảnh, dường như thực sự có một con chồn đang quanh quẩn bên bờ sông. Tiếng đàn càng lúc càng cao, tiếng hát cũng cao vút lên, hai tay cầm sư từ chậm tới nhanh, rồi dần dần chỉ nghe tiếng đàn như mưa rơi trên mặt đất, một con chồn trắng tựa như đang chạy trong mưa tìm kiếm chỗ ẩn thân ấm ấp.
***
Có con chồn bước lang thang,
Ở trên đập đá đắp ngang sông Kỳ.
Lòng thiếp luống những sầu bi.
Nỗi chàng quần thiếu ai thì may cho?
Lang thang chồn bước một mình.
Sông Kỳ đã thấy băng ghềnh chỗ sâu.
Lòng thiếp luống những bi sầu,
Nỗi chàng thiếu nịt, ai đâu may giùm?
Đại khái nói nước loạn, dân mất, tan cả đôi lứa. Có người đàn bà goá thấy người đàn ông goá thì muốn lấy nhau, cho nên mới mượn lời nói có con chồn đi một mình mà thương cho người ấy không có quần ( không vợ, không có ai may quần cho mặc)