- Cái này là tự nhiên, Vân gia làm việc trước giờ đều quang minh lỗi lạc, bất luận việc gì cũng rõ ràng, vì sao không thể nói cho người biết
Vân Diệp cố nén cảm giác buồn nôn, mẹ nó, không chỉ muốn lão tử im miệng, còn muốn lấy lão tử làm mồi, đúng là mặt dầy vô địch Sự thực chứng minh, Vân Diệp vẫn còn đánh giá thấp sự vô sỉ của Viên Thiên Cương
Sau khi uống một ngụm trà, Viên Thiên Cương thần bí nói với Vân Diệp:
- Không biết Hầu gia có nghe qua một lời đồn đãi hay không
- Thần tiên nơi nào lại hiển linh nữa sao Nếu như thần tiên toàn thế giới đều hiển linh liệu có loạn hay không Bạn đang xem tại
TruyệnFULL.com - www.TruyệnFULL.com
Vân Diệp bất mãn nói, vì bộ hạ chết trận nói khoác cũng được, nhưng nói khoác vì người khác thì vô nghĩa quá
Viên Thiên Cương ung dung nói:
- Ngài còn không biết, Tôn tiên sinh trị bệnh cho Kính Hà long vương trong mộng, còn được long vương tặng cho 20 viên mình châu to như trứng bồ câu Ngài cũng biết, Tôn tiên sinh rất không thích những tục vật này, đã mang minh châu giao cho Lão đạo ta, chuẩn bị hiến cho bệ hạ, chúc bệ hạ vạn thọ vô cương
Nói xong thì móc từ trong lòng ra một hộp dẹp, sau khi mở ra quả thực có 24 hạt châu bên trong Thế nhưng Vân Diệp trông quen quen, giống như bộ hạt châu Tôn Tư Mạc lấy từ bảo khố nhà mình đi ngày trước Trên hộp vẫn còn dán tiêu hào (số hiệu), Vân gia bí mật giấu bốn chữ ấn giám hồng, vẫn còn đang trên mặt Viên Thiên Cương ngươi mặt dày thì cũng phải gỡ mấy chữ này đi chứ, lão tử khi nào lại biến thành Kính Hà long vương xúi quẩy rồi
Móc tiểu đao trong lòng ra cẩn thận cạo tiêu hào, lại nhổ bọt lau sạch ấn giám xong mới trả lại hộp cho Viên Thiên Cương, nói:
- Tôn đạo trưởng đức hạnh sáng rõ, y thuật quán tuyệt thiên hạ, chữa bệnh cho long vương cũng là bình thường, ngân châm đến ắt bách bệnh tiêu Chuyện của ngài còn chưa là gì, ta còn nghe một chuyện sốc hơn nhiều Số là có một lần Tôn tiên sinh vào núi hái thuốc, cảm thấy hơi mệt định tìm thôn nhỏ dưới nủi nghỉ ngơi Lúc này trong sơn thôn có một phụ nhân khó sinh đã chết, vừa mới hạ quan tài vùi vào đất Tôn tiên sinh bấm ngón tay tính toán thì cảm thấy không đúng, phụ nhân này 40 năm dương thọ nữa, hơn nữa con cháu đầy đàn không bệnh mà chết, thế nào lại chết lúc này Vì vậy bèn bảo người đào phụ nhân kia lên, mới chỉ một châm hạ xuống đã nghe thấy tiếng trẻ con khóc từ dưới thân phụ nhân truyền ra, hơn nữa phụ nhân lúc này cũng mở mắt
Viên Thiên Cương nuốt ực một ngụm nước bọt, sau đó thi lễ nói:
- Việc này lão đạo cũng nghe được chút ít
Viên Thiên Cương đi rồi Vân Diệp ra roi thúc ngựa đến dược lư Vượng Tài không dám vào chỗ Tôn Tư Mạc, bên trong đủ các loại mùi khiến nó chùn bước Vân Diệp cũng không ép, thả cương mặc nó chạy lung tung
Mấy phó dịch bào chế dược liệu lo lắng nhìn cửa phòng đóng chặt, Tôn tiên sinh tự nhốt mình đã hai ngày không ăn không uống Vân Diệp thấy buồn cười, cả đời tiên sinh tự hạn chế, là lão đạo sĩ nghiêm cẩn, bây giờ lại bị đại thế bức bách bất đắc dĩ phải tuyên truyền đạo môn, trong lòng nhất định khó chịu không thể nói cùng ai, chỉ có thể tự hành hạ mình mới thấy dễ chịu chút Đã mặc đạo bào lên thân, là không còn cách rũ bỏ phiền nhiễu thế tục
Vân Diệp chậm rãi đi tới phòng bếp, rất nhanh đã phi hành, băm chút dưa cho vào nồi, thấy có rau mới cũng làm thêm một đĩa Đám phó dịch thì nấu cháo rồi đựng vào bát lớn, đặt vào mâm gỗ chuẩn bị đi vào, những thứ này đều là đồ ăn lão đạo thích nhất
Trong phòng tối om, Vân Diệp kéo màn che ra, ánh sáng bên ngoài theo đó ùa vào Tôn Tư Mạc ngồi trên bồ đoàn trúc, mặt không chút biểu tình đang niệm kinh văn
Vân Diệp lấy đồ ăn ra khỏi mâm, cười với Tôn Tư Mạc:
- Thần tiên ngài nên đến tìm ta, tìm Viên Thiên Cương đần ấy làm gì Từ một chuyện tốt mà bị biến thành chuyện không đâu Cứ vậy sẽ tạo ra ảnh hưởng rất xấu tới danh dự của tiên sinh
- Ngươi tới để chọc ngoáy lão đạo ta sao
Tôn Tư Mạc mở mắt, giọng nói không có chút biểu tình
- Đâu đâu, ta dù có gan chọc người nào cũng sao dám chọc ngoáy ngài Việc này tiên sinh ngài cũng đâu còn cách nào khác, tất cả mọi người trên thế gian đều không thoát khỏi cái gọi là tập thể, muốn ở lại tập thể nhất định phải thiểu số phục tùng đa số, đấy là nguyên tắc làm người Ngài hồ đồ theo bọn Viên Thiên Cương chẳng phải là vì vậy sao Đã như vậy vì sao còn phải tự ngược Không đáng, không đáng Ngài cứ trực tiếp tìm ta là được rồi, tìm bọn họ nói lảm nhảm làm gì, chuyện tốt cũng thành chuyện xấu Tân y học của ngài cần được phát triển, [Thiên kim phương] phải để cho tất cả thiên hạ biết
Chuyện ngài làm vốn là chuyện tốt, nhưng lại bị đám Viên Thiên Cương ngu xuẩn gắn với việc chữa bệnh cho Long vương, lập tức biến thành một chuyện vô cùng tầm thường May là ta biết sớm, vẫn còn có cách vãn hồi
Tôn Tư Mạc nghe vậy liền sáng hết cả mắt lên, phát triển tân y học và [Thiên kim phương] là tâm nguyện cả đời lão, nếu qua lần này có tiếng vang lớn, có thể khiến cho người trong thiên hạ đều biết thì dù danh dự có tổn thất cũng đáng
Vân Diệp nói tiếp:
- Ta làm cho ngài hai cái bánh bột ngô, ngài mau ăn cho nóng, rồi chúng ta nghiên cứu kế hoạch
Tôn Tư Mạc đứng lên lau tay rồi ăn phần của mình, Vân Diệp ngồi đối diện móc ra mấy hạt đào đã đập, vừa ăn vừa nói với nói với Tôn Tư Mạc:
- Sau này có người hỏi chuyện chữa bệnh cho Long vương, ngài hãy nói đó chỉ là lời vô căn cứ, chẳng qua chỉ là một giấc mộng, kể cho bằng hữu nghe coi như chuyện vui, nào ai biết lại thành thật Sau này bất cứ ai hỏi ngài cứ nói đấy là hiểu lầm, nhất định phải kiên quyết
Y học của ngài chính là thứ chân thật nhất thế giới này, là một môn học vấn có lợi, không hề có chút hư huyễn nào Thuốc ra ba phần thì chính là ba phần, không thể là hai phần, cũng không thể là bốn phần Đám thần côn Viên Thiên Cương muốn tạo dư luận, lại không ngờ tạo ra tiếng xấu cho tân y học của ngài
Tôn Tư Mạc gật đầu một cái nói:
- Có lý, thế nhưng đạo môn cần tên tuổi lão đạo ta, bằng không không thể nào hạ thấp uy phong của phật môn Ưu thế vừa đạt được sẽ hóa thành công cốc Ta là đệ tử đạo môn, phải xuất lực, nếu cứ từ chối như vậy thì liệu có được hay không
- Vừa hay ngược lại, việc này sẽ càng làm danh vọng của tiên sinh tăng thêm chứ không phải tổn hại Chân lý thế gian thường thường nằm trong tay một số ít người, mọi người đều nói tiên sinh xem bệnh cho Long vương rồi, tự nhiên không thể rút lại được Giải thích của tiên sinh kì thật là nói cho kẻ sĩ có kiến thức ở Trường An nghe, cũng không ngăn được bách tính tin tưởng Chuyện xem bệnh trong mộng này thực ra là chuyện nhìn thấy tương lai, lại càng khiến người tin tưởng Tiên sinh xem, cứ như vậy sẽ không tổn hại uy vọng của tiên sinh trong lòng bách tính, cũng cho kẻ sĩ Trường An một giải thích hợp lý, hai bên đều không bị ảnh hưởng Tựa thật mà giả mới là thủ đoạn bịa đặt cao minh nhất
Nghe Vân Diệp nói xong, khuôn mặt Tôn Tư Mạc đen như nhọ nồi, buông bánh bột ngô trong tay xuống thở dài nói:
- Dù có thể giấu diếm lòng người trong thiên hạ, nhưng sao có thể lừa gạt được bản thân Vì lợi ích đạo môn lẽ nào thực sự không còn cách nào vẹn toàn sao Ngươi mau mau động não, nghĩ cho ta nên làm thế nào mới tốt Ta có cảm giác không còn mặt mũi nào đi gặp lão hữu rồi
Mấy năm nay ở chung với Vân Diệp, Tôn Tư Mạc cũng trở nên linh hoạt hơn nhiều Nếu như là Tôn Tư Mạc trước đây, thì ý kiến của Viên Thiên Cương sẽ bị lão thẳng thừng từ chối