Đường Chuyên

Chương 78: Đó là hoàng hậu nương nương

Phòng Huyền Linh cười vỗ vai Vân Diệp:

- Đúng là thằng bé thông minh, văn võ toàn triều bị ngươi làm một mẻ lưới bắt sạch, lão phu cũng ăn theo được chút thu hoạch, đợi tới ngày hưu mộc ( nghỉ), tới nhà lão phu chơi. Ngươi nên cùng đám Di Trực, Di Ái thân cận nhiều hơn, đám trẻ ở với nhau hợp ý, không giống lão phu, chỉ biết cằn nhằn.

Lý Cương lão tiên sinh là người chính trực, giọng khô khốc nói:

- Ngươi thông tuệ, đa trí, vốn là chuyện mừng, nhưng thủ đoạn không hợp với tác phong quân tử, lão phu biết ngươi không phải hạng tham tài, chỉ vì kiến lập Khác vật viện mà thế. Nếu ngươi muốn khai sáng hướng đi mới thì phải lập thân cho chính, đừng có đi sai bước nhầm, làm việc phải có chừng mực, thà lấy trong ngay thẳng còn hơn cầu trong méo mó, nếu không chỉ có thể vinh quang nhất thời, lập thân bất chính khó lâu dài.

Vân Diệp thất kinh, đây mới là kiến thức đại gia, vội vàng chỉnh y phục cung kính thi lễ sát đất:

- Tiểu tử xin nhận.

Khổng Dĩnh Đạt vỗ tay vui vẻ nói:

- Trẻ nhỏ dễ dạy, trẻ nhỏ dễ dạy.

Tảo triều kết thúc, Lý Nhị về tới hậu cung, ngồi trên giường thấp sắc mặt biến đổi vô chừng, lúc thì nhếch miệng cười, lát thì lại nghiến răng ken két, Trường Tôn hoàng hậu bên một bát canh hạt sen vào ông cũng không phát hiện ra. Hoàng hậu đặt khay lên bàn, tới bên cạnh Lý Nhị, khẽ xoa bóp vai cho hắn, Lý Nhi nắm lấy tay hoàng hậu ngăn lại, kéo tới trước mặt mình:

- Quan âm tỷ tỷ, nói chút chuyện nhà cho ta đổi tâm tư đi, triều đường hôm nay đúng là loạn.

Trường Tôn hoàng hậu không hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ cần là triều chính, Lý Nhị không nói, bà tuyệt đối không hỏi.

- Thiếp thân hôm nay đặc biệt chuẩn bị 500 quan tiền, định cho Thành Càn, nó và Vân Diệp lập Khác vật viện, e không có tiền không được, thiếp thân chỉ giúp được chúng chừng đó thôi, còn lại chúng phải tự dựa vào bản thân rồi. Nhị ca, Vân Diệp e là người bạn đầu tiên của Thành Càn, mấy ngày trước chúng ta ở Đông cung nhìn thấy ba bọn chúng nhịch ngợm, thiếp thân bỗng dưng cảm khái, Thành Càn từ nhỏ chưa bao giờ vui vẻ như thế, thiếp thân có thể cảm nhận được.

Lý Nhị có chút ảo não, tựa hồ chỉ cần nghe tới cái tên Vân Diệp là đau đầu. Cầm bát canh sen nhiệt độ vừa vặn lên, húp hai hơi đã cạn.

- Này, có phải thiếp thân nói cái gì không đúng lúc không?

Trường Tôn hoàng hậu lau miệng cho Lý Nhị, cười hỏi:

Bực bội kéo tay hoàng hậu sang bên:

- Hiện giờ ta nghe thấy cái tên tiểu tử đó là đau đầu, nàng không cần chuẩn bị tiền cho Thành Càn nữa, bọn chúng tự giải quyết rồi.

- Tự giải quyết, chàng phê tiền cho bọn chúng ở triều đường à?

- Đúng, phê rồi, phê tới hơn 2 vạn quan.

Lý Nhị chỉ nghĩ thôi đã xót đứt ruột, 4 cái móng sắt cướp của ông ta tới 4000 quan, còn chưa tính đánh cược với đám đại thần, không ai quịt nợ cả, tối đa tới ngày mai là trong tay Vân Diệp sẽ có hai vạn sáu ngàn quan. Đây là cái lý gì chứ, cung điện trong hoàng cung của trẫm không có tiền sửa, phải để đó rách nát nửa năm rồi, tên tiểu tử đó sửa cái viện tử năm mẫu mà dùng hơn hai vạn quan tiền?

- Á, bệ hạ sao lại cho Khác vật viện nhiều như thế, thần thiếp tính toán chỉ 1000 quan là đủ.

Trường Tôn hoàng hậu mặt biến sắc:

- Nàng tưởng ta muốn à?

Lý Nhị đem chuyện xảy ra trên triều hôm nay kể hết cho hoàng hậu, Trường Tôn hoàng hậu ôm ngực thở phào, tức giận nói:

- Bừa bãi quá, những hai vạn sáu nghìn quan, có thể làm bao việc cho triều đình, sao có thể để một tên tiểu tử vị thành niên tiêu phí lung tung. Thiếp thân phải tuyên Vân Diệp tiến cung ngay, cho y để lại 6000 quan, còn lại nạp vào phủ khố làm việc khác, ít nhất cũng phải tu sửa hoàng cung mới được, y còn vị thành niên, chính là lúc thần thiếp phải trông nom.

Nhìn theo bóng lưng tha thướt của hoàng hậu, tâm tình Lý Nhị đột nhiên tốt hơn rất nhiều, bất kể là ai bỗng dưng có thêm hai vạn quan vào túi, còn giải quyết được một rắc rối lớn thì tâm tình cũng tốt lên, hoàng đế cũng không phải ngoại lệ.

Vân Diệp, Lý Thừa Càn, Trình Xử Mặc, Trường Tôn Xung, Lý Hoải Nhân đang nâng chén chúc mừng. Trương Tôn Vô Kỵ là người thống khoái, bảo nhi tử kéo hai xe tiền lớn tới, nói là chấp nhận thua cuộc, Lý Hiểu Cung cũng không hàm hồ, cũng hai xe lớn, đã đổ thành núi ở trong sân rồi.

Lòng kính phục của người Khác vật viện với hầu gia như Hoàng Hà vỡ đê, không thể cản nổi, lão gia gia tóc trắng ôm mười quan tiền đã chuyển vào khố phòng, chân bị vấp cũng chẳng ngã, nặng tới 60 cân đấy, xem ra câu tiền có thể xui khiến ma quỷ là thật. Vị nhân huynh Cùng lý tận tâm giọng lớn tới không thể lớn hơn được nữa, làm quan viên nhàn tản hai tỉnh bên cạnh thò dài cổ sang nhìn. Người biết thì hiểu đây là Khác vật viện, người không biết còn tưởng đổi thành kho tiền rồi.

Phúc Thuận lâu, hầu gia đã lên tiếng rồi, hôm nay dọn dẹp xong nghỉ sớm một canh giờ, toàn thể tới Phúc Thuận lâu, hầu gia bao. Ai cũng biết Phúc Thuận lâu là chốn thế nào, đó không phải là nơi bách tính phổ thông tới được, cũng không phải là nơi hạ cấp tiểu lại có thể tới. Nó tọa lạc ở chợ đông, chiếm dải hoàng kim ở cửa chọ đông, nghe nói bên trong không thua kém hoàng cung là bao, toàn phục vụ quyền quý cao cấp, nếu không phải hầu gia bao, đám người chúng ta cả đời đừng mơ đi vào nhìn một cái. Hưởng sái lớn của hầu gia, nửa đời sau có cái khoe khoang với hàng xóm rồi.

Tiễn đám Trình Xử Mặc đi, Vân Diệp đợi một người ở trong sân, Lý Thừa Càn không biết y đang đợi ai, hỏi mà y không đáp, đành đứng đợi cùng.

Ánh mặt trời buổi chiều mùa đông chiếu lên người, làm người ta sinh lười biếng, lúc này khí hậu Trường An ẩm ướt, không khô lạnh như Tây An đời sau, trúc vẫn xanh, tùng vẫn mướt, trừ cây ngô đồng trụi lá, gần như không cảm thấy đang ở mùa đông.

Mùa đông không lạnh với Vân Diệp mà nói không phải là một tin tức tốt, trứng châu chấu trong đất sẽ không bị lạnh chết, có nghĩa là nạn châu chấu cực lớn vào tháng 6 sẽ tới đúng hẹn, triều đình chuẩn bị rồi, nhìn ra bệ hạ có chuẩn bị chịu đựng tổn thất, chỉ không biết bách tính Quan Trung có chuẩn bị tâm lý này chưa? truyện được lấy tại TruyenFull.com

Nhặt một cái cành cây, vô thức đào một cái hố nhỏ trong hoa viên, không tìm thấy trứng châu chấu, chỉ mong sử sách ghi chép sai lầm, Vân Diệp thà bị người ta cười nhào còn hơn là bản thân đúng.

Trường Tôn hoàng hậu phải tới rồi chứ, Lý Nhị bệ hạ có lòng dạ của thiên cổ nhất đế, không mưu đồ với hơn hai vạn quan tiền của mình. Hoàng hậu nương nương mà bỏ qua mới là lạ, qua mấy ngày tiếp xúc vừa rồi mà xét, vị hoàng hậu thông minh hiền huệ trên lịch sử chính là một bà địa chủ đích thực, còn là loại địa chủ có tri thức. Có cơ hội chia sẻ ưu lo với trượng phu thì bà ta nhất định sẽ không bỏ qua, hai vạn quan tiền mua được bao nhiêu lương thực!

Vân Diệp tựa hồ nghe được tiếng tim hoàng hậu nương nương đang đập, bản năng của bà ta là nhìn tiền tài thành đống lương thực, không suy nghĩ xem nếu hai vạn quan tiền này thao tác trong tay Vân Diệp qua một năm sẽ thu lợi bao nhiêu.

Đây là thời đại hoang mạc kinh tế, bọn họ vẫn còn ở giai đoạn kinh tế sơ cấp lấy vật đổi vật, chuyện không tìm được một đồng tiền trong nhà bách tính không phải là chuyện đùa, nhưng gia cảnh rất dư dả, có dê, có bò, có gà, có lương thực, hôm nay thiếu muối lấy một con gà đi đổi, mai cần vải cho bọn nhỏ, dễ thôi, nhà còn có một con dê...

Nếu như Vân Diệp làm thương nhân, chẳng cần bao lâu đệ nhất phú thương trước kia của Đại Đường sẽ thành trò cười.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất