Đường Chuyên

Chương 91: Chốn cũ

Rời xa hết thảy, Trường An, người yêu, trưởng bối tàn ác, Lý Nhị kinh khủng, Trưởng Tôn hiền lành mà xảo trá...

Trong nháy mắt ngựa qua cầu, tâm tình Vân Diệp liền tốt hơn hẳn, thế nhưng vì có nhiều trưởng bối ở đây nên y cũng không dám lộ ra mặt, chỉ có thể ra vẻ bi thương.

Y làm bộ, nhưng bên cạnh y lại có người thống khổ, hai mắt đẫm lệ.

- Hoài Nhân, tiểu đệ thấy thân hữu tiễn đưa, lòng sinh buồn bã cũng là thường tình thế nhân, nhưng vì sao huynh bi thương như vậy? Huynh đệ ta ly biệt cũng chỉ có một hai năm, cớ gì phải thống thiết như vậy?

Lý Hoài Nhân oán giận liếc Vân Diệp:

- Tám trăm năm không thấy ngươi, ta đảm bảo cũng không chút khổ sở, chỉ là tối qua cha nói cho ta biết, lần này theo ngươi mà không học được gì, thì hai chân ta khó giữ nổi. Nhưng nhìn ngươi thế này lòng ta không cầm nổi, không khóc thì đợi đến khi nào?

- Ngươi muốn theo ta đến điền trang?

Vân Diệp giật mình, bọn họ đi làm gì?

- Bất Khí huynh, còn có ta.

Trưởng Tôn Xung hờ hững nói.

- Hừ! Tướng lĩnh chỉ cần là người có hai nhi tử thì đều phải có một người vào đây, sao kẻ xúi quẩy đó lại là ta cơ chứ.

Mạnh Bất Đồng là con em đệ tử của một vị cao lương Trường An, bản tính phóng khoáng không theo khuôn phép, nghĩa khí phi thường, lão tử nhậm chức Thiên ngưu vệ.

- Mạnh huynh, chúng ta là chỗ huynh đệ, ngày ngày gặp mặt, giờ lại không phải chịu quản thúc của nhà, chính là lúc khoái hoạt, cớ sao lại mày ủ mặt ê như vậy?

Lại một tên hoàn khố nhảy ra.

Vân Diệp không rõ là xảy ra chuyện gì, không biết vì sao lại có nhiều người thế này, lẽ nào đây lại là học sinh lão Trình lão Ngưu tìm cho ta? Vân Diệp cảm thấy trước mắt hoa lên, thiếu chút nữa là không xuống được ngựa.

Tên hoàn khố này đang đánh tên vừa nói, quyền cước loạn xạ, tay còn cầm cả roi thép. Tên gia hỏa bị đánh cũng cứng cổ, từ trong đám người chui ra hô:

- Tiểu đệ dù có nói bậy, thì các vị ca ca cũng phải cho đệ một cái chết minh bạch.

- Tên hỗn đản này, vui lắm hay sao? Nếu như không phải có Ngưu lão gia tử bên kia, thì ca ca ta sao phải khổ sở như vậy? Nếu như chỉ có tiểu Diệp, ca ca ta dù có chạy tới chân trời góc biển cũng không quan hệ.

Lý Hoài Nhân vẫn oán hận nói.

- Ngưu lão gia cũng tới rồi?

Vân Diệp tinh thần chấn động, trong lòng thành kính cảm tạ đến từng vị thần linh. Có Ngưu lão gia tọa trấn, để xem các ngươi còn dám giở trò nữa không.

Lão Ngưu lúc này đang nện từng cước vào người một tên, mỗi cước đá ra phát tiếng ầm ầm, đám hoàn khố đứng xung quanh ai nấy hai mặt nhìn nhau. Tên hoàn khố vừa bị đánh sợ hãi nói với người bên cạnh:

- Tiểu đệ vừa rồi bị đánh quả đúng là đáng đời.

Uất Trì đại ngốc lúc này như tìm được đường sống trong chỗ chết, bèn tiến lên nghênh đón lão Ngưu, trước khi đi còn nhìn Vân Diệp với ánh mắt cảm kích.

Không riêng gì lão Ngưu, còn có thái tử thiếu sư Lý Cương, lão nhân gia gần đây thân thể không tốt, định trí sĩ về quê, Trưởng Tôn hoàng hậu lại phỉnh lão phong cảnh Ngọc Sơn tuyệt hảo, là địa phương cực tốt để tu tâm dưỡng tính, huống chi còn có hai vị Vân Diệp, Tôn Tư Mạc, không sợ không trị được bệnh. Bên cạnh tĩnh dưỡng thân thể, thì tiện thể giáo dục đám hoàn khố suốt ngày náo loạn Trường An này, coi như cũng là ra sức vì triều đình rồi.

Người Lý Cương lão tiên sinh dạy cho tới bây giờ đều là hạng hữu giáo vô loại. Trước là lão sư của Tùy thái tử Dương Dũng, kết quả Dương Dũng chết, làm lão sư của Lý Kiến Thành, Lý Kiến Thành cũng chết. Hiện tại lão nhân gia hắn làm lão sư của Lý Thừa Càn...

Y còn đang lo lắng cho Lý Thừa Càn thì đã thấy hắn từ xa phi tới, theo sau là một đoàn thị vệ, trùng trùng điệp điệp thế kia không lẽ cũng theo tới Ngọc Sơn?

- Bất Khí huynh, tiểu đệ đến chậm, xin chớ trách.

Người này kỵ thuật không tệ, ngựa chưa dừng hẳn đã tung người nhảy xuống.

Vân Diệp mặc kệ hắn, chỉ thở dài một tiếng, nhìn chân của Lý Thừa Càn nói:

- Dùng không được bao lâu, ta lại phải làm một cái chân giả khác rồi.

- Tốt, tốt, ngươi rủa ta.

Hắn cho rằng Vân Diệp đang giỡn hắn.

- Ngươi thấy ta đang đùa?

Một câu nói khiến cho lời của Lý Thừa Càn nghẹn ứ trong cổ.

- Ngươi không hài lòng với cách ta xuống ngựa? Chỉ cần nói rõ, lần sau ta chú ý là được, sao phải nói làm lại chân giả?

Hắn có chút lo sợ bất an, Vân Diệp rất ít khi nặng lời, nhưng hắn biết, chỉ cần là sự việc mà Vân Diệp trịnh trọng nói cho hắn, thì sự việc đó ắt hẳn rất quan trọng.

- Ngươi cũng đi Ngọc Sơn?

Nếu hắn đã nhận thức được độ nghiêm trọng của, Vân Diệp cũng không nói lại chuyện này nữa.

- Không đi, ta phải thính chính, mấy ngày nay phụ hoàng đối với tiểu đệ rất nghiêm, có điều lão tam, lão tứ sẽ đi.

(thính chính: nghe báo cáo và quyết định sự việc)

Nói rồi phía sau đi ra hai thiếu niên, một béo một gầy, người béo là Lý Thái, người gầy là Lý Khác.

- Mẫu hậu nói nam tử hán không thể quanh quẩn mãi chốn thâm cung, bằng không tính tình sẽ trở nên âm nhu. Trên Ngọc Sơn văn có Lý sư phó, võ có Ngưu tướng quân, còn có ngươi tên dối trá này, nói không chừng sẽ có tiến bộ, cho nên phụ hoàng đã đồng ý.

Vân Diệp nhìn Lý Tiểu Tam, Lý Tiểu Tứ nói:

- A Khác, A Thái, không biết lần này xuất cung học tập, hai ngươi thấy cao hứng hay là bi ai?

- Vân hầu cho rằng hai huynh đệ ta không đáng để dạy?

Lý Thái vẫn là tên gia hỏa khiến người khác khó chịu. Lý Khác có khá hơn, chỉ là liếc mắt nhìn Vân Diệp không nói lời nào.

- Có Ngưu đại tướng quân hướng dẫn, học tập không phải là chuyện dễ dàn. A Thái ngươi vốn rất thích đọc sách, lại có thiên phú, đọc sách đối với ngươi mà nói là chuyện đơn giản mà lại thú vị, thậm chí đó còn là lạc thú lớn nhất của ngươi. Thế nhưng ngoài toán học, các chuyện khác sẽ không thú vị như vậy, huống chi phương pháp quản lý của Ngưu đại tướng quân, đại ca ngươi rất rõ ràng.

Lý Thừa Càn thấy Ngưu đại tướng quân đang răn dạy Trường Tôn Xung, thì hạ giọng nói với hai đệ đệ:

- Thời gian làm thủ hạ của Ngưu ma vương thảm không nói thành lời, vi huynh thời còn trong Lũng Hữu quân chết đi sống lại biết bao lần, nhận ra rằng nghìn vạn lần đừng để bị giam, thà rằng bị đánh chết cũng đừng để bị giam lại, đây là điều duy nhất vi huynh có thể cảnh cáo các ngươi.

Lý Thừa Càn lúc nói trừng trừng hai mắt, điệu bộ vô cùng kinh khủng, vừa nói vừa run, dường như đang hồi tưởng lại quãng thời gian đó.

Sau khi phát quang bờ sông, đại đội nhân mã bắt đầu xuất phát về hướng Ngọc Sơn. Nữ quyến Vân gia hôm qua đã tới đất phong trước, một đoàn người ngựa mang theo đám bụi cuồn cuộn tiến về phía Vân gia.

Lão Ngưu lần đầu tiên không cưỡi ngựa, cùng ngồi với Lý Cương trên xe Vân Diệp uống rượu. Quan lộ bằng phẳng, lại thêm xe ngựa của Vân gia giảm xóc cực tốt. Hai lão hán vừa uống vừa trò chuyện, thỉnh thoảng lại gắp chút đồ ăn nhấm nháp. Lý Cương nhắm mắt nhai, gật đầu tán thưởng không ngớt.

- Mỹ thực của Vân phủ quả nhiên danh bất hư truyền, đồ ăn này được diệu thủ chế biến, đã trở thành vô thượng mỹ vị, Ngưu hầu quả không gạt ta.

- Lão Lý, về việc học tự nhiên là do ngươi định đoạt, dạy dỗ thế nào đều tùy ý lão huynh ngươi, lão phu sẽ không hỏi tới. Chỉ là bệ hạ dồn tất cả tai họa của Trường An vào Ngọc Sơn, định làm thế nào cứ nói cho tiểu đệ này một câu.

- Đám cao lương đệ tử này trong phủ cũng không phải là trưởng tử đích tôn, trước giờ cũng không được coi trọng, hầu hết là mặc cho tự sinh tự diệt. Tấu chương của Vân hầu lão phu cũng có nghe thấy, việc đầu tiên là hỏi địa vị nho gia trong lòng bệ hạ có vững chắc hay không? Hai là hỏi vì sao lại coi rẻ bách gia độc tôn nho gia học thuật? Ba lại hỏi nho gia thì dùng đầu óc, có kẻ nào mà dùng tay chân? Đây là tiểu tử thông minh, thấy không thể lay động nho gia, bèn tìm sinh cơ trong đó. Lão phu nghe được việc này liền uống liền 3 ly rượu, trong tấu chương lộn xộn không ngờ lại ẩn dấu tâm tư, khiến bệ hạ cũng bất giác rơi vào bẫy. Thiếu niên có thể có tâm kế thế này không nhiều lắm. Hành trình tới Ngọc Sơn lần này, chúng ta nếu đã phụng hoàng mệnh thì tự nhiên không được chểnh mảng. Mặc kệ bọn chúng là lương tài hay phế vật, vào trong tay chúng ta, có là củi khô lão phu cũng bắt chúng nở hoa.

Lão Ngưu gật đầu nói phải, lại hỏi:

- Còn hai vị hoàng tử thì tính sao?

- Lão phu đã làm lão sư của ba thái tử, bệ hạ rất rõ con người lão phu, nếu đã đưa tới chẳng lẽ còn bắt lão phu phải biệt đãi? Ở Quốc Tử Giám, lão phu mời ba vị, vị nào không phải là bậc túc nho danh dương thiên hạ? Lão phu không tin không giáo dục ra được mấy tên hài tử đức hạnh. Đám hài tử này trong mắt gia chủ chỉ là phế vật, không tin bọn chúng có thể làm nên trò trống gì. Đề cao trưởng tử, chèn ép thứ tử, cách làm vô liêm sỉ trong đại trạch môn lão phu sớm đã nhìn không thuận mắt rồi.

Sắc mặt Ngưu Tiến Đạt chợt vui mừng, nâng ly mời rượu, hai người lại chìm trong thuần tửu mỹ thực của Vân gia.

Xa xa Ngọc Sơn đen nhánh đứng sừng sững, được xưng kỳ phong chót vót. Hậu thế mỗi lần về nhà Vân Diệp đều phải qua đó, quái thạch lởm chởm, câu cốc thăm thẳm, thanh đầm điểm điểm, là nơi phong cảnh mê đắm mắt người.

Ngọc Sơn được xem là "Chỗ xung yếu của Tần Sở, là lá chắn của Tam Phụ", xưa nay là vùng giao tranh của binh gia. Các triều đại đều có dấu tích hào hùng, văn nhân mặc khách, thiên khách tao nhân, ngắm cảnh sinh tình, để lại hơn 300 bài thơ. Hàn Dũ tại đây viết nên danh ngôn "Mây ngang Tần lĩnh nhà không thấy, tuyết đóng Lam quan ngựa đứng nhìn". Có người nói thần tiên Hàn Tương Tử chính là ở nơi đây tu luyện thành tiên, Vân Diệp quyết định lúc rảnh rỗi sẽ thăm thú kỹ ngọn núi này, thế nào cũng phải tìm được bí tịch của Hàn Tương Tử để lại trước lúc thành tiên.

Lam Điền Linh rất thành thật, từ lúc Vân Diệp hồi Trường An thì đã giao hết điền thổ bị xâm chiếm bao năm qua lại cho Vân gia. Nhất là từ khi nghe Vân hầu ở Trường An khiến cho một tên hoàn khố dám đắc tội với Vân gia thành thái giám, thì đối với mọi việc của Vân gia hết sức tích cực.

Bên bờ Đông Dương có cường hào thành lập trang viên, tường cao hào sâu để tránh chiến hỏa, huyện lệnh chỉ hạ một đạo mệnh lệnh, tức thì cường hào ngoan ngoãn dọn nhà. Cũng không biết đã cho cường hào đó bao nhiêu, nhưng sắc mặt của chủ cũ trang viên đang đứng chờ tân chủ nhân rất tiều tụy.

Vân Diệp có chút không thích, ta làm thư viện chứ không phải là thổ phỉ, vì tiền tài mà làm ảnh hưởng đến danh tiếng thư viện thì không đáng.

Lại nhìn huyện lệnh đang khom lưng bên cạnh, có người nói là hiền tài do Đỗ Như Hối tiến cử, không thể không nể mặt. Cảm tạ huyện lệnh xong, cũng đồng ý khi có thời gian nhất định sẽ du ngoạn Ngọc Sơn cùng hắn. Sau khi để lại mấy bài thiên cổ có một không hai, huyện lệnh mới mỉm cười rời đi. Trước khi đi còn uy hiếp chủ gia, phải hầu hạ cho tốt, nếu có mạo phạm thì vân vân...

- Trang viên này của ngươi là nơi phong cảnh tuyệt trần, lại nguy nga tráng lệ, ngươi nói cho ta biết giá trị chân chính của nó, chắc hẳn không phải chỉ 20 quan như lời huyện lệnh chứ?

Vân Diệp hỏi phòng chủ.

- Bẩm Hầu gia, quy mô tòa trang viên này là do hai đời tổ tiên nhân tài của tiểu nhân mất 60 năm mới tạo thành. Tuy có chút vượt quá quy định, nhưng quả thật nó đã được xây trước khi Đại Đường lập nước, huyện lệnh đại nhân lại nói tiểu nhân phạm vào điều luật. Cầu Hầu gia khai ân, toàn tộc tiểu nhân hơn 200 khẩu không còn nơi dung thân nữa rồi.

Phòng chủ khóc rống, liên tục dập đầu xuống đất.

- Một khi quan phủ đã hạ lệnh thì thay đổi cũng không đơn giản, cái gọi là nhất tự nhập công môn, cửu ngưu duệ bất hồi, hiện tại dù bản hầu có trả lại trang viên cho ngươi, ngươi cũng dám ở sao?

Vân Diệp rất cảm thông với phòng chủ.

Phòng chủ chỉ biết quỳ rạp trên mặt đất khóc lóc, Hầu gia đã nói rõ ràng như thế, sao lại không hiểu cho được?

- Ta định lấy giá bình thường mua lại tòa trang viên này, ngươi thấy thế nào? Đương nhiên, với bên ngoài ngươi chỉ có thể nói đây là Hầu gia cao hứng ban cho, hiểu chưa?

Nói xong thì không để ý tới phòng chủ đang còn ngây ngẩn nữa, phân phó quản sự trong nhà đi xử lý, bản hầu có chuyện quan trọng phải làm.

Lý Cương, lão Ngưu từ phía sau đi ra nhìn nhau cười.

Lão Lý cười nói:

- Đây mới là bộ dáng của thư viện, nếu như lừa gạt thì thư viện này không làm nữa cũng được.

**********

Vân Diệp có 63 tên học sinh, cộng thêm cả 11 tên bàng thính sinh.

Lý Cương không thương lượng với Vân Diệp đã tự lập làm sơn trưởng, còn lấy bút viết mấy chữ thật lớn "Ngọc Sơn thư viện" rồi đưa cho quản gia Vân phủ đi khắc thành biển treo lên trước cổng trang viên. Hành động chiếm quyền này hai người lão Ngưu và Vân Diệp cũng cười cho qua, thậm chí Vân Diệp còn cho rằng lão Lý thật là một người tốt, tận lực hướng dẫn người thiếu hiểu biết, nhận vào mình phần nặng nhọc, để công lao lại cho mọi người. Hậu thế mà có những lãnh đạo thế này thì y còn phải chạy tới Đường triều sao?

Vân Diệp còn nhỏ tuổi, dù y công cao cái thế cũng không thể thay đổi được sự thật y vẫn chỉ là một thiếu niên 16. Từ Lý Nhị y biết được sự cường đại của lực lượng học phái, đừng thấy hiện giờ từng lão đại càng ngày càng bảo vệ Vân Diệp, một khi chạm đến lợi ích căn bản, bọn họ sẽ xuống tay không chút lưu tình. Đấu tranh trong học phái cho tới bây giờ đều rất tàn khốc, nhất đại thánh nhân Khổng Tử cũng từng tru sát Thiếu Chính Mão, nói gì đến đồ tử đồ tôn. Môn phiệt Sơn Đông bởi vì nắm giữ đỉnh cao học thuật, mới có thể coi rẻ hoàng quyền, khiến cho Lý Nhị đau đầu không thôi, lại không có cách nào trấn áp. Phỏng chừng Lý Nhị thà rằng mặc kệ Sơn Đông, cũng không muốn đối mặt với cục diện hiện tại.

Không thể trêu vào, vậy thì lão tử trốn đi. Phía trước có Lý Cương chống đỡ, các ngươi chẳng lẽ không nể chút mặt mũi nào? Lão tử quyết làm con kiến trên đê, nay gặm một chút, mai gặm một chút, không tin đê của ngươi đúc bằng sắt thép. truyện được lấy tại TruyenFull.com

Lý Thái hiện tại cảm thấy lão Ngưu không thèm nể mặt hắn. Tử kim quan bị thu mất, cẩm bào cũng thu mất, lộc bì ngoa cũng thu mất, tiền cũng thu mất, đến cả người chuẩn bị đồ điểm tâm cũng bị điều đi. Một tiểu nam hài đang bưng một bộ quần áo màu xanh, một đôi giày vải tròn, đây là 11 tên bàng thính sinh, bọn chúng vẫn phải làm tạp dịch trong thư viện. Lý Thái được di truyền hoàng gia, cho nên với mệnh lệnh của Ngưu Tiến Đạt mặc dù không hài lòng nhưng cũng lộ ra mặt. Ngoài nội y thì tất cả đồ mang theo đều phải nộp lên.

Từ lúc hắn hiểu chuyện kia thì hắn đã hiểu được một quy củ quan trọng, nếu là của ngươi thì chắc chắn là của ngươi, còn không phải của ngươi thì không thể đoạt...

Sáng sớm ở Ngọc Sơn lạnh mà yên tĩnh, khi tiếng chuông vang lên, ở cửa thư viện cũng chỉ có rất ít người.

Trưởng Tôn Xung, Lý Hoài Nhân, Lý Thái, Lý Khác đều có mặt, 11 tiểu thiếu niên kia xếp thành hai hàng, hai tay để sau lưng, hình như đang chờ kiểm duyệt.

Vân Diệp thay bộ áo màu tối, tóc dài buộc thành đuôi ngựa sau người, trên mặt đầy tiếu ý, giống như một tên nhóc bướng bỉnh đang muốn chọc phá hàng xóm. Nói chung ngươi cho rằng y là thiếu niên quý tộc hoàn khố cũng phải, mà là tiểu tử vô lại quê mùa cũng đúng, nhưng chắc không thể nào ngờ rằng y lại là một Hầu gia.

- Hà, chim buổi sáng cũng cần đồ ăn, ta đây cũng phải có chút điểm tâm mới được.

Trưởng Tôn Xung liếc nhìn đồng bạn đang đi từ túc xá ra, túm Lý Thái, Lý Khác đi theo Vân Diệp.

Vân gia cách thư viện cũng không xa, kỵ mã chạy trong thời gian ăn một bữa cơm đã đến dưới bài phường cực kỳ xa hoa của Vân gia.

Trang Tam Đình và hộ viện sớm đã thủ tại chỗ này chờ gia chủ trở về, thấy đoàn người đến thì vội vàng nghênh đón, đỡ người dắt ngựa chu đáo.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất