Đường Nhân Đích Xan Trác

Chương Q1 - 004: Con hạn thát phản bội giống loài.

Chương Q1 - 004: Con hạn thát phản bội giống loài.


"Ca ca, nướng hạn thát cho muội ăn." Không có sói, Na Cáp lần nữa trở nên hoạt bát, cái mồm nhỏ của nó lúc nào cũng thèm ăn:
"Ăn hạn thát cái gì, thứ đó không sạch sẽ!"
"Muội muốn ăn hạn thát ... hu hu hu!"
Vân Sơ thô bạo ném Na Cáp lên lưng, vỗ vỗ con cừu đực Hốc Mắt Đen bên cạnh.
"Be be ..." Hốc Mắt Đen gọi mấy tiếng, đàn cừu của nhà Vân Sơ hết sức tự nhiên vây quanh nó:
Hôm nay chăn cừu rất tốt, bụng mỗi con cừu đều tròn xoe, phải về nhà rồi.
"Hây hây hây ~~"
Những tiếng hò hét vang dội từ phía bên kia Thảo Mãnh Hồ truyền tới, tiếp đó một thớt chiến mã xuất hiện ở đường chân trời, rồi hai thớt, ba thớt, vô số đầu ngựa như sóng đổ xuống.
Khung cảnh vạn mã bôn đằng Vân Sơ nhìn thế nào cũng không biết chán, nhất là dưới ánh chiều tà, đàn ngựa khoác lên lớp ánh sáng vàng, con ngựa hùng tráng bốn vó tung bay, tựa như trên đời này không có bất kỳ thứ gì cản được đó, mang đầy vẻ đạp mạnh mẽ.
Kỵ binh Hồ Hột dũng mãnh vậy đấy.
Chiến mã chạy trên cùng cổ lủng lẳng mấy cái đầu người, chẳng rõ là tai trái có còn không.
Tiếng hô của bọn họ tràn ngập kiêu ngạo và niềm vui.
Những kỵ binh đó chạy ba vòng quanh nơi cắm trại của Bạch Dương Bộ, đem đầu người cắm lên cọc gỗ, vừa cưỡi ngựa vừa bắn tên vào đầu người, khoe khoang vũ lực cường đại của Bạch Dương Bộ.
Đặt đầu người bên trên của bộ tộc đợi nó thối rữa, để mùi thối bao phủ cả bộ lạc, rồi từ từ đợi ruồi nhặng sinh giỏi trên đó, lan truyền ôn dịch.
Đây gần như là truyện đương nhiên, vậy mà trong mười ba năm dài Vân Lang không thấy ôn dịch quá mạnh.
Nghĩ tới người Hồi Hột hùng mạnh mấy trăm năm sau, Vân Sơ phải thừa nhận, ông trời đúng là chiếu cố bọn ngốc.
"Mẹ năn nỉ Yết Tư Cát thúc thúc cho huynh ngựa, sau này huynh không cần cưỡi con cừu già truy sát đám Mễ Mãn nữa rồi."
Hơi thở nóng hổi của Na Cáp làm lỗ tai Vân Sơ ngứa ngáy, y trở tay vỗ mông nó, gắt:" Muội học ai cách nói đó hả?"
"Học mẹ, mẹ nói chuyện với Yết Tư Cát thúc thúc như thế, mặt thúc ấy đỏ bừng, cục sữa rơi cũng không biết."
"Sau này không cho phép nói chuyện với người khác như thế." Vân Sơ thấy trách nhiệm giáo dục của mình tựa hồ càng thêm nặng nề rồi:
"Mẹ nói nam nhân đều thích nữ nhân nói chuyện với họ như thế, còn bảo muội phải học."
"Ta nói rồi ... Không cho học!"
"Cứ học!" Na Cáp giận rồi, hai tay nắm mái tóc dài của Vân Sơ ra sức lắc:
Mỗi ngày đành Na Cáp một trận, đó là quy củ Vân Sơ tự đặt ra cho bản thân, nếu không Na Cáp hay nghịch ngợm phạm lỗi sẽ bị đánh suốt ngày.
Rõ ràng là Na Cáp cũng biết quy củ của ca ca, đồng thời nắm được sơ hở, sau khi bị ca ca đánh một trận, nó sẽ càng trở nên ngang ngược không biết kiêng dè gì.
Vân Sơ tức giận vỗ đầu Hốc Mắt Đen, Hốc Mắt Đen tức thì tung vó chạy trên cùng đội ngũ, hướng về phía lều.
"Hú hú ..." Thêm nhiều tiếng hò hét vang lên, thêm nhiều người chăn cừu xua đàn cừu từ khe núi đi ra, dưới chân Thiên Sơn tức thì trở nên náo nhiệt.
Vân Sơ cõng Na Cáp quay đầu nhìn Thiên Sơn tuyết trắng phau phau, y đã nhìn cảnh này mười ba năm, dù cảnh sắc đẹp tới mấy cũng hơi ngán rồi.
Nếu như, nếu như Tắc Lai Mã thực sự muốn vào lều của Yết Tư Cát, Vân Sơ sẽ rời khỏi đây, tới Trường An luôn khao khát xem thế nào.
Xem xem Trường An trong sách biến thành sự thực có phồn vinh như tưởng tượng không?
Bản thân vốn chẳng phải người Hồi Hột, chẳng thể bưng tai trộm chuông coi mình là người Hồi Hột.
Thêm vào cách sống của người Hồi Hột thực sự không hợp với Vân Sơ, y từng cố gắng rồi, nhưng dấu ấn trong người quá sâu, không sao hòa nhập được.
Vân Sơ cũng có một nỗi sợ mơ hồ, thi thoảng làm y nửa đêm bật dậy, y sợ mình ở lại nơi này thời gian dài, chút văn minh trong đầu y sẽ trôi đi cùng thời gian, cuối cùng quên hết mọi thứ.
Một con hạn thát béo múp cuống uồng từ trên triền dốc chạy xuống, Na Cáp tức thì hưng phấn nhảy khỏi lưng Vân Sơ.
Hai thứ đều béo như nhau va chạm mạnh, Na Cáp rõ ràng lấy ưu thế chiều cao giành phần thắng, hai tay siết cổ con hạn thát, nóng lòng gọi Vân Sơ:" Ca ca, mau đốt lửa."
Con hạn thát bị Na Cáp bóp cổ vùng vẫy mấy cái rồi không động đậy nữa, thân thể bép múp buông thõng, trông gầy gò.
Vân Sơ giải cứu con hạn thát Đại Phì khỏi ma chưởng của Na Cáp, nó liền lập tức sống dậy, ngồi bên cạnh y kêu "rích rích", một cái móng còn chỉ về phía Na Cáp phát tiết bất mãn.
Lấy ra hai cục sữa đút cho Đại Phì, Đại Phì liền quên nhục nhã uất ức vừa rồi.
Con này là gian tế trong bầy hạn thát, nó chẳng hề có vinh dự hay tâm tư đồng sinh cộng tử với chủng tộc.
Từ lúc còn bé được Vân Sơ cứu khỏi móng của kim điêu, lại thường gặp nhau trên thảo nguyên, tình cảm của nó với Vân Sơ còn sâu hơn với đàn.
Chỉ cần Vân Sơ đi chăn cừu là nó liền xuất hiện ở xung quanh, còn dụ con hạn thát khác tới cho vân Sơ bắt nướng ăn.
Hạn thát là một loài động vật rất lạ, chúng gần như tin tưởng đồng bọn vô điều kiện. Đương nhiên là phải trừ Đại Phì ra, nó là thứ suy đồi trong chủng tộc.
Chỉ cần có Đại Phì dẫn đầu, bọn chúng sẽ kết bầy kết đội kéo tới ... Lúc đó Vân Sơ chỉ cần dùng túi da chụp một con, cho những con hạn thát khác ít thức ăn, cả đàn sẽ hài lòng rời đi. Về phần thiếu mất một hai đồng bọn thì chúng hình như chẳng bận tâm, khả năng là do chúng đếch biết đếm.
Chỉ cần Vân Sơ muốn chúng vẫn tới xin cục sữa thứ thức ăn giàu năng lượng, về phần thiếu vài đứa đồng bọn là chuyện vặt không đáng nhắc tới.
Chỗ nào có hạn thát là kim điêu nhất định sẽ kéo tới, giống như chỉ cần thấy hạn thát là Na Cáp chảy nước dãi ròng ròng vậy.
Kim điêu lặng lẽ bay trên không, Đại Phì phát ra tiếng cảnh báo, đàn hạn thát tức thì chui vào bụi cỏ, men theo đường tới bỏ chạy.
Vân Sơ xách cái túi da không ngừng lay động cáo biệt với Đại Phì, Đại Phì đứng ở chỗ cao kêu to với Vân Sơ, có chút quyến luyến.
Bọn chúng về động có lẽ sẽ tính món nợ thiếu một hai đồng bọn lên đầu kim điêu.
Na Cáp lúc này đã quên mất cách bắt hạn thát cổ quái của ca ca, nó chỉ muốn về nhà thật nhanh, để ca ca nướng con hạn thát cho nó ăn.
Cái móng sắc bén của hạn thát đã cào rách túi, Vân Sơ lấy cái gậy trên người Hốc Mắt Đen, đánh một phát con hạn thát trong túi chết ngay.
Hốc Mắt Đen tự dẫn đàn cừu về chuồng, Vân Sơ xách con hạn thát tới bên máng nước, chuẩn bị xử lý.
Không làm người Hồi Hột thì không cách nào hiểu được sự yêu thích nồng nhiệt của người Hồi Hột với thịt hạn thát.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất