Chương Q1 - 023: Thiếu niên người Đường. (3)
Tên béo quan sát Vân Sơ một lượt định nói thì nhìn thấy một hàng bút lông tự chế vô tình lộ ra trong ba lô của Vân Sơ, hắn ta bất ngờ:" Đã vỡ lòng, từng đọc sách à?"
Vẻ mặt Vân Sơ trở nên đau đớn, cứ như gặp ác mộng giữa ban ngày.
Tên béo thấy xung quanh tụ lại thành vòng xem náo nhiệt, liền nói với hai hộ vệ mặc giáp da sau lưng:" Đưa về nha môn!"
Nói rồi đi thẳng tới cuối con đường, ở đó có một tòa quan nha rách nát.
Hai hộ về thấy Vân Sơ như chìm vào ác mộng không thoát ra được, một người khoác cánh tay y kéo đi, hộ vệ kia thì dắt ngựa theo sau.
Đám thương cổ nhón chân đưa mắt nhìn Vân Sơ rời đi, thực sự là bọn họ cũng rất muốn biết thiếu niên đẹp đẽ ấy vì sao lại một mình xuất hiện ở nơi này.
Nhà cửa ở Quy Tư đều bằng đất nện, phía sau cao, phía trước thấp, tiện gom nước.
Quan nha của người Đường tất nhiên cũng làm bằng đất, vào trong mới phát hiện loại nhà hẹp dài này thực ra có cái lợi, đó là dưới ánh nắng chói chang, tương đối mát mẻ.
Mùa hè mát, vậy mùa đông nhất định là rất ấm áp, có điều cũng chỉ có cái lợi đó thôi, trừ đi cư trú ra thì không còn công năng phụ trợ nào khác.
Đi vào phòng, trung niên béo liền cởi ngay quan phục, để lộ áo cộc bên dưới, thân dưới mặc cái quần đũng rộng, dang chân ra ngồi trên thảo lông cừu, lười nhác nhìn Vân Sơ ngồi quỳ trên thảm.
"Lưu, manh, thứ, đạo, phỉ, tặc, hành thương cự cổ, ngươi thuộc loại nào?"
Vân Sơ lắc đầu, vẫn rất mờ mịt.
"Lại viên, quân hộ, tượng hộ, hàn môn, quan viên, huân quý, hoàng thân thì sao?"
Trung niên béo thấy Vân Sơ phản ứng chậm chạp, uống ngụm nước mắt, lại thăm dò:
Vân Sơ chỉ đầu mình:" Nơi này bị thương, không nhớ nữa."
Trung niên béo tên Phương Chính xua tay, hai tùy tùng lập tức mang tất cả hành lý của Vân Sơ vào phòng, đổ hết đồ bên trong ra.
Đồ đạc trong ba lô đeo và túi ngựa của Vân Sơ chủng loại phong phú, làm trung niên béo Phương Chính hứng thú nhất là từng gói thảo dược với từng gói nhỏ bột đá.
Dược liệu thì hắn ta nhận ra tuyết liên, cam thảo, hoàng kỳ, bột đá thì hắn ta nhận ra tiểu thăng đan ( thủy ngân ô xi hóa), bột hùng hoàng, những thứ màu xanh lam, hồng sậm hoặc đen thẫm thì hắn ta không nhận ra.
Có điều không ảnh hưởng tới việc hắn ta quy hết nó vào phân loại thuốc.
Vân Sơ thấy tùy tùng lấy trong ba lô ra hai cái yếm thêu hoa văn ngũ độc thì đỏ mặt cướp lấy, cất vào ba lô.
Đám người Phương Chính cười ha hả.
Bút lông trong ba lô Vân Sơ mòn lắm rồi, nghiên mực đá khô cong chẳng có chút mực nào, một tờ giấy bị gấp thành vết cất trong ống da trâu nho nhỏ, mở ra xem, bên trên chép lời của Khổng Tử.
Khổng tử nói: Học thì phải luyện tập, chẳng vui lắm sao ? Có bạn hữu nơi xa đến thăm, chẳng mừng lắm sao? Người chẳng hiểu ta mà ta không buồn giận họ, thế chẳng phải người quân tử ư ?
Tằng Tử nói: Mỗi ngày ta nhất định dùng ba việc để xét bản thân mình: trù tính công việc cho người có hết lòng hay không? Giao thiệp với bằng hữu có thành tín không? Có chuyên tâm học tập hay không?
Khổng Tử nói: Ôn lại cái cũ, có thể lĩnh hội cái mới, thì có thể làm thầy rồi.
Phương Chính xem một lượt, đây rõ ràng là châm ngôn khuyên bảo vãn bối chăm chỉ học hành do trưởng bối viết, cuối cùng chỉ phần ký tên đề tặng hỏi:" Ai là Thạch Sanh tiên sinh?"
Vân Sơ mặt mày thống khổ, hồi lâu vẫn lắc đầu.
Dưới tình huống không thể chứng minh mình là người Đường, Vân Sơ chuẩn bị đem tinh thần có khó khăn tìm quan phủ phát huy tới mức cao nhất, để quan phủ dùng điều kiện trong tay chứng minh: Y là một người Đường chính tống tới không thể chính tông hơn.
Phương Chính gỡ búi tóc của Vân Sơ ra, nhìn thấy vết thương đáng sợ bên trái, hít sâu một hơi:" Thằng nhóc ngươi sống được đúng là mạng lớn."
Vết sẹo dù đã cũ, với người nửa đời lăn lộn quân ngũ như Phương Chính, làm sao không nhìn ra, thời gian hình thành vết thương này dài nhất không quá ba năm.
Đối diện với Vân Sơ giữ im lặng, Phương Chính nói với hai tùy tùng:" Mời hai vị binh tào và hồ chính tới đây."
Tùy tùng đi ra, trong phòng tức thì yên tĩnh, Phương Chính đi qua đi lại, xem ra hắn ta thấy vấn đề Vân Sơ ném cho mình rất khó nhằn.
Chốc lát sau từ ngoài đi vào hai tráng hán vạm vỡ hung hãn, chỉ là không béo ú như Phương Chính.
Tích tắc hai người đó vào phòng, Vân Sơ thấy nhiệt độ trong phòng như giảm đi mấy độ.
Hai người này đi vào chẳng nói gì cả, quan sát thật kỹ đồ của Vân Sơ được tùy tùng đặt trên mặt đất. Xem đồ xong nhìn Vân Sơ đang ngồi quỳ khắp một lượt.
Phương Chính uống một ngụm nước lạnh, hỏi:" Kế hoạch thế nào, nói đi."
Tráng hán bên trái có một vết thương lớn trên mặt cười lạnh:" Giao cho ti chức đi, bỏ vào binh doanh, rèn luyện hai năm thành một binh tốt, tới khi đó chết trên chiến trường là xong."
Tráng hán bên phải mặt đen râu dài nói:" Nhìn cho kỹ đi, đây là thằng nhóc Quan Trung, không phải là tội tù cho ngươi thoải mái chà đạp."
Binh tào bên trái nói:" Không có quá sở, đột nhiên xuất hiện ở trấn Quy Tư ta, không phải tội tù cũng là tội tù."
Nói rồi hướng về phía Phương Chính chắp tay:" Đại quan lệnh, xin cứ xử lý theo tội tù là được, như thế không có hậu họa."
Phương Chính cười hỏi:" Lưu huynh, nói thế là ngươi không hoài nghi thân phận người Đường của y sao?"
Binh tào Lưu Hùng tới trước Vân Sơ, thô bạo kéo tóc của y, bóp miệng y, cuối cùng lột giày trên chân y, đấm mạnh vào gan bàn chân, làm Vân Sơ đau thiếu chút nữa kêu thành tiếng.
Lưu Hùng ném chân Vân Sơ đi, nói với Phương Chính:" Hai xoáy, răng trắng, chân bằng, chắc chắn là người Trường An."
Hồ chính Hà Viễn Sơn râu dài cười:" Phương Chính nói y miệng toàn lời Quan Trung, mà Quan Trung lại rộng như thế, sao khẳng định y là người Trường An?"
"Trừ hai huyện Trường An, Vạn Niên ra thì người đa phần răng đen."