Chương Q1 - 041: Bánh bao nhân thị trâu. (1)
Vân Sơ nhận lệnh, dẫn một đội phủ binh xua một đám người Hồ ra ngoài thành cắt thanh khoa hơn một tháng nữa là có thể thu hoạch.
Do thanh khoa có thể dùng nuôi cừu, trâu, lạc đà, nên người Hồ rất tích cực, chẳng cảm thấy tiếc nuối khi phải hủy đi thành quả sắp tới tay, với họ gia súc luôn là quan trọng nhất, thứ khác chỉ là phụ thôi.
Chỉ dùng ba ngày, vốn ngoài thành Quy Tư xanh mướt từng mảng ruộng lúa mạch giờ thành trụi lủi.
Xử lý xong chuyện này, Vân Sơ tới Bạch Dương bộ tìm Tắc Lai Mã và Na Cáp, Hà Viễn Sơn đã cho phép y, không thể quang minh chính đại đưa họ đi, chỉ có thể lén lút để không làm ảnh hưởng tới tinh thần lạc quan của Bạch Dương bộ.
Tinh thần người trong thành lúc này vẫn khá tốt, đường phố trừ ít người đi lại hơn thì không có chuyện gì, thậm chí một số Hồ cơ lại ra đường nhảy rồi, chẳng hề giống nơi sắp xảy ra chiến tranh
Khi Vân Sơ tìm được Tắc Lai Mã và Na Cáp, bọn họ đang đứng ngoài xem tộc nhân trêu ghẹo hai tên người Đột Quyết bị chặt chân tay, vẫn ngoan cường sống.
Vân Sơ chẳng còn ngạc nhiên với hành vi tự tìm cái chết của người Bạch Dương bộ nữa.
Người đầu tiên phát hiện ra Vân Sơ không phải là Tắc Lai Mã tự xưng thị lực cực tốt có thể nhìn thấy chim ưng bay trên trời, càng không phải là Na Cáp có thể ngửi mùi biết Vân Sơ ở đâu, mà là một con hạn thát béo múp hèn mọn.
Cổ con hạn thát buộc một sợi dây xích nhỏ, thứ này ít thấy ở bộ tộc người Tắc, một đầu dây xích trong tay Na Cáp, nhìn là biết Yết Tư Cát thực sự yêu thương Na Cáp.
Vân Sơ phát ra tiếng động nhỏ, gọi con hạn thát chạy về phía mình, tay Na Cáp bị con hạn thát kéo đi, nó vừa quay đầu nhìn thấy người phía sau liền như quả đạn pháo nhào vào lòng Vân Sơ, gào khóc thảm thiết:" Ca ca!"
Tắc Lai Mã nghe thấy quay sang, dùng tay bịt ngay miệng lại, nước mắt trào ra như suối, nàng muốn chạy tới, chỉ là nhìn quan phục người Đường chỉnh tề trên người Vân Sơ, liền dừng bước.
"Suỵt!" Vân Sơ cảm xúc nhộn nhạo, cứ nghĩ đời này không biết còn gặp lại nữa không, cũng không ngờ gặp nhau ở hoàn cảnh này, nhưng y cố dằn lòng xuống, không nói gì cả ra bế Na Cáp, ra hiểu Tắc Lai Mã theo mình.
Lúc này Mễ Mãn đang cho một nắm đại mạch vào trong quần người Đột Quyết, làm vô số tộc nhân cười đùa, trừ Yết Tư Cát cưỡi ngựa đứng đằng xa, không ai chú ý Tắc Lai Mã, Na Cáp và con hạn thát béo đi theo một thiếu niên người Đường.
Na Cáp theo thói quen bò từ lòng Vân Sơ lên, cưỡi lên cổ y, tiểu nha đầu vô tâm, chẳng hỏi ca ca biến đi đâu mất bao lâu, hai tay nắm lấy phốc đầu mới của y, lớn tiếng la:" Vắt vắt vắt."
Vân Sơ thảo sợi xích trên cổ Đại Phì ra, Đại Phì được tự do, ngay lập tức nhảy tưng tưng lao vào bụi cỏ đằng xa.
"Muội muốn nuôi nó béo thêm một chút, đợi ca ca về sẽ nướng ăn." Thấy Đại Phì chạy mất, Na Cáp tiếc lắm:
"Đợi về rồi ta làm bánh bao thịt trâu cho muội, thứ này còn ngon hơn cả hạn thát nướng." Vân Sơ ứng phó qua loa với Na Cáp, bảo Tắc Lai Mã:" Thời gian tới mẹ ở chỗ con đi."
Tắc Lai Mã dừng bước, dứt khoát lắc đầu:" Không được! Bọn họ sẽ chế giễu Yết Tư Cát."
Lúc này Yết Tư Cát đã thúc ngựa đuổi tới, nhìn Na Cáp phóng túng cưỡi trên cổ Vân Sơ, hắn rất vui vẻ, nhưng nghiêng người ôm eo Tắc Lai Mã kéo lên ngựa của mình, nói với Vân Sơ:" Đưa Na Cáp đi đi."
Nói xong xoay đầu ngựa quay lại đám đông đang xem náo nhiệt.
Na Cáp vô tư chẳng để ý chuyện cha mẹ rời đi, còn làm mặt quỷ với họ, tiếp tục tóm phốc đầu của Vân Sơ làm ngựa cưỡi.
Vân Sơ tuy không cam lòng, nhưng lại không thể tranh giành với Yết Tư Cát khiến người khác chú ý, đành cõng Na Cáp về tới nơi ở trong rừng dâu, Na Cáp thấy cái gì cũng hứng thú, nhất là nghiên mực trên bàn thấp cùng đống văn thư.
Vân Sơ đun nước nóng, mới rời khỏi Na Cáp hai tháng thôi, đứa bé này đã bẩn tới không chấp nhận nổi.
Tới khi Na Cáp bị Vân Sơ lột sạch ném vào nồi lớn, nó mới bừng tỉnh khóc toáng lên, Na Cáp không thích tắm chút nào.
Nồi hành quân trong nha môn đã không còn tác dụng gì nữa, mấy người Hà Viễn Sơn, Lưu Hùng thời gian qua chưa từng trở về.
Phương Chính khi đi để lại cho Vân Sơ ít bột tắm, thứ này thực ra là bột đậu xanh và thuốc trộn với nhau.
Thứ này quý lắm, do lão thần tiên Tôn Tư Mạc đích thân nghiên cứu chế ra, vừa có thể rửa vết bẩn lại bảo vệ da, nghe nói dùng nó rửa mặt, mười ngày da như tuyết, ba mươi ngày như mỡ đông.
Thứ này dùng nước hòa tan có mùi thảo dược thoang thoảng, Na Cáp ngửi mùi này liền không kêu khóc nữa, còn bảo Vân Sơ bôi cho nó một ít.
Mất nửa canh giờ, ba nồi nước, cuối cùng mới tắm xong đứa bé bẩn này, mặc vào yếm đỏ Lão Dương Bì chuẩn bị cho Vân Sơ. Na Cáp liền quay lại thành môi hồng răng trắng mủm mĩm đáng yêu.
Lúc chuẩn bị làm cơm cho Na Cáp, Vân Sơ nhớ tới Hầu Tam, không cần biết ông ta có phải kẻ phản bội không, nhưng thực sự dễ dùng, giờ thì cái gì phải tự làm rồi.
Đám Trương An đang giết trâu, chuẩn bị làm thịt trâu khô, dùng làm quân lương, sai mã phu câm đi lấy một miếng thịt trâu tươi về, Vân Sơ dẫn Na Cáp chỉ mặc mỗi cái yếm đỏ đi nhổ không ít hành về. Vân Sơ bảo Na Cáp chọn từng cọng hành một, y thì pha nước nhào bột mì, băm thịt trâu làm nhân.
Phần quan trọng nhất của bánh bao thịt trâu là loại bỏ mùi gây tự nhiên của thịt trâu, vị gây này tới từ máu trâu sót lại trong thịt, nên phải ngâm thịt trâu trong nước lạnh, tốt nhất cho thêm ít than củi.
Ngâm được hai tiếng, đổ nước đi, thuận theo thớ thịt thái thành từng miếng mỏng, tiếp đó thái sợi, cuối cùng biến thành từng miếng thịt nhỏ cỡ hạt đậu.
Trên hoang mạc, thứ hợp với thịt trâu nhất chính là hành hoa, thứ rau dại mang theo mùi thơm này sau khi trộn với thịt trâu, làm thịt trâu sẽ thấm mùi tươi của cỏ xanh.
Để thịt trâu ngọt một chút, Vân Sơ băm ít nho khô trộn vào, tới đây nhân thịt băm đã làm xong.
Để các vị trong nhân hòa vào nhau, Vân Sơ lấy bột ủ trong hủ ra nhào, bột lúc này có mùi chua phải dùng nước kiềm hòa bớt, mới thực sự hấp ra một nồi bánh bao ngon.