Đường Nhân Đích Xan Trác

Chương Q1 - 062: Quốc tử giám thất học.

Chương Q1 - 062: Quốc tử giám thất học.


Thống kê giá cả hàng hóa, lừa ngựa, lạc đà là công việc thường nhật của nha môn đại quan lệnh, ba người còn sót lại đều là hảo thủ ở phương diện này.
Vân Sơ dùng sáu ngày chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn đợi hộ tào tới kiểm nghiệm, sau đó luận công ban thưởng.
Trong khi Vân Sơ bận rộn chuyện của nha môn thì thi thể thối rữa ngoài thành được quân Đường tới dọn sạch. Kênh bị người Đột Quyết chặn lại cũng được đả thông, khiến cả tòa thành đổ nát rốt cuộc có điểm sáng chảy uốn lượn chảy qua.
Không còn xác thối, số lượng ruồi nhặng giảm đi trông thấy, Vân Sơ thảo rèm che mặt, cảm giác nhẹ nhõm hơn không ít.
Hộ tào Bùi Đông Phong mà Vân Sơ đợi không thấy đâu, người tới là Phương Chính què một chân, vị tỷ phu kia đúng là thực sự vô cùng chiếu cố tiểu cữu tử, đưa về lấy công đây mà.
Gặp lại Vân Sơ, Phương Chính không còn thái độ bề trên trước kia, ôm chặt lấy y hồi lâu mới buông, sau đó vuốt ve túi tro cốt của Hà Viễn Sơn, Lưu Hùng và năm vị chưởng cố khóc một trận lớn. Sau đó hết sức thiếu tự nhiên tuyên bố ban thưởng của triều đình đối với anh linh của nha môn.
Hà Viễn Sơn, quân công nhị chuyển, chính bát phẩm tuyết tiết phó úy, ấm một nhi tử làm trong cửu phầm bồi nhung phó úy, lụa trắng hai thếp, tiền một nghìn.
Lưu Hùng, quân công nhị chuyển, phòng bát phẩm ngự vũ giáo úy, ấm một nhi tử làm trong cửu phẩm quy đức chấp kích, lụa trắng một thếp, tiền năm trăm.
Năm chưởng cố chiến tử, quân công một chuyển, bồi nhung phó úy, thưởng, tiền năm trăm.
Những người còn lại trong nha môn cũng được thưởng, chỉ cần người có tên trong danh sách Vân Sơ báo lên là đều có cả không thiếu một ai. Ban thưởng đều trong quy củ, không phá cách cũng không cố ý đánh trượt, thưởng tiền tài còn tăng thêm.
Phương Chính tuyên bố xong thì trông càng thêm không ổn, cứ cúi đầu ấp a ấp úng hồi lâu, đấm mạnh lên bàn.
Vân Sơ đoán ra được chuyện gì rồi:" Ban thưởng của ta thế nào?"
"Xác thực chức vị tòng bát phẩm ti y."
"Rất tốt, mười ba tuổi thành quan viên tòng bát phẩm không phải nhiều."
Phương Chính thấy Vân Sơ không giận, liên tục gật đầu nói:" Phải tốn rất nhiều công sức đấy, thêm vào ngươi dũng mãnh truy kích người Đột Quyết được Vũ hầu tận mắt nhìn thấy mới xác thực được quan chức. Chỉ là công việc ở nha môn bị đoạt mất rồi, đều là do tuổi tác của ngươi."
"Ta cầu xin tỷ phu rất nhiều lần, muốn giữ ngươi lại làm hồ chính, bị hắn mắng, nói quan chức chính thức trong nha môn sao có thể giao cho một thiếu niên, dù có công huân trác tuyệt đi chăng nữa."
Nói tới đó hắn lại len lén nhìn Vân Sơ, phát hiện ra sắc mặt y vẫn rất bình tĩnh, cảnh giác nhìn xung quanh, lấy trong lòng ra một văn thư đè dưới tay, từ từ đẩy về phía Vân Sơ, tựa như nặng ngàn cân.
Vân Sơ cứ nghĩ là quan bằng ti y thái y thự, mở ra xem một cái gập vội vào, cả kinh nhìn Phương Chính:" Sao có thể được chứ?"
Phương Chính thấy Vân Sơ đứng ngồi không yên thì đắc ý, lấy bầu rượu ở hông y, uống một ngụm:" Vốn đây là cơ hội của ca ca ta, ta cầu xin tỷ phu thêm tên người vào. Thực ra ngươi thiệt thòi rồi, thân phận của ngươi không đủ, không vào được thái học, đành vào Tứ môn học lỏng lẻo hơn. "
"Như thế đợi ngươi từ Tứ môn học đi ra, quan chức thấp nhất sẽ là tòng thất phẩm. Ngươi nên biết, có không biết bao người bị két ở cấp thất phẩm cả đời không tiến lên được một bước. Ngươi năm nay mới mười ba, cầu học tám năm mới hai mốt, tuổi đó đã có thể thành huyện lệnh một trung huyện. Thế nào, ca ca dù lâm trận bỏ chạy, nhưng không làm lòng huynh đệ nguội lạnh chứ?"
Vân Sơ đứng dậy vái thật sâu:" Đa tạ huynh trưởng nâng đỡ, chỉ là thứ này thực sự quá quý trọng, tiểu đệ thẹn không dám nhận."
Phương Chính duỗi chân phải ra, uống từng ngụm rượu một, uống đủ rồi mới đặt bầu rượu xuống:" Trong tứ môn học, học đại kinh ba năm, trung kinh hai năm, tiểu kinh một năm rưỡi, bàng kinh một năm."
"Như thế bảy năm rưỡi mới ra được. Nói thật, ca ca không phải mầm đọc sách, người thường học bảy năm rưỡi chưa nhất định ra được, ca ca ta không chừng một hai chục năm còn chưa ra được."
"Ca ca năm nay đã ba một, nếu học thêm cả chục năm thì gần chết mẹ rồi, còn làm quan cái rắm."
"Ta nói cho ngươi biết, không chỉ Quy Tư bị hủy, thành Vu Điền cũng chẳng khác là bao. Tỷ phu ta quyết định đem đại quan lệnh hai nơi này gộp làm một, thành ra ca ca ta giờ đã là một truân giám đô hộ phủ tòng thất phẩm. Ha ha ha, không phải vào quốc tử giám, không phải dùi mài kinh sử, không phải học toán học, luật học, thư học, lão tử cũng dễ dàng làm quan."
"Con chó già Chử Toại Lương bằng tuổi ta chỉ là thất phẩm bác sĩ của tứ môn học thôi."
Vân Sơ cười khen ngợi Phương Chính chốc lát rồi yên tâm đem thông báo nhập học cho vào lòng.
Từ trong đống văn thư mà Vân Sơ ngốn ngấu thời gian qua, y biết tầm quan trọng của thứ này, quan viên Đại Đường có bốn xuất thân. Một là như Đinh Đại Hữu, từng đao từng thương kiếm cái phong hầu trên ngựa, con đường này trải đầy xương trắng. Vân Sơ tham dự một lần đã không còn dũng khí tham dự lần hai nữa.
Thứ hai là tham gia khoa cử triều đình mỗi năm mở một lần, phải vươn lên từ mấy nghìn tinh anh hàn môn toàn quốc tập trung ở Trường An, thành kẻ thắng lợi. Mỗi năm nhiều nhất chỉ có mười hai người, ít thì chỉ có vài người. Vân Sơ không cho rằng thành tích học tập ưu tú của mình ngày xưa có thể thành kẻ may mắn đó.
Thứ ba chính là tiến cử, ví như Trình Giảo Kim thấy nhi tử của Vưu Tuấn Đạt là người đọc sách hiểu lý, có thể làm quan liền nói với hoàng đế, thế là nhi tử của Vưu Tuấn Đạt thành quan viên.
Sau đó Vưu Tuấn Đạt thấy nhi tử của Trình Giảo Kim mặt mày thanh tú thích hợp làm quan ... Vân Sơ thì chắc không ai tiến cử rồi.
Cho nên con đường nhập sĩ thích hợp với Vân Sơ nhất là vào Quốc tử giám thất học, y thấy mình có thể vươn lên trong đám con cháu quan viên, thành người giỏi nhất.
(*) Quốc tử giám thất học là bảy loại trường học thuộc quốc tử giám thời Đường: Quốc tử học, thái học, quảng văn học, tứ môn học, luật học, thư học, toán học.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất