Chương Q1 - 071: Dấu chân của Phật.
Lão Dương Bì từ sau khi thua da cừu cho Vân Na thì không mặc áo choàng da cừu nữa, đương nhiên cũng do thời tiết nóng bức, ông ta mà còn tiếp tục mặc cái áo ấy thì đảm bảo không sống mà tới được Trường An.
Từ lúc xuất hiện ở nơi này, ông ta tất tích cực hoạt động, suốt ngày lượn lờ trong doanh trại, thậm chí còn vài lần tiếp xúc với mấy người bất lương, bộ dạng cực kỳ khả nghi, không biết địch làm chuyện gì xấu hay là lừa người ta làm chuyện gì xấu.
Có một lần Vân Sơ nghe thấy người bất lương hỏi chuyện con khỉ già vị Hồ thương kết giao rộng rãi chuyện về Lão Dương Bì.
Con khỉ già tất nhiên là biết rất rõ chuyện về Lão Dương Bì, đồng thời thái độ rất tốt, biết sao nói vậy, cung cấp cả đống thông tin làm đám người bất lương mừng lắm.
Vân Sơ vẻn vẹn cùng Vân Na đi qua một chút liền nghe thấy Con khỉ già đem tung tích của Thanh Lang nói cho người bất lương.
Ngày lên đường đã tới.
Binh mã chiết trùng phủ đã chuẩn bị xong, Tắc Lai Mã chưa tới.
Đinh Đại Hữu đã phái thám báo xuất phát mở đường, Tắc Lai Mã vẫn chưa tới.
Khi xe của Vân Sơ lăn bánh, đàn lạc đà đứng lên, Tắc Lai Mã cũng vẫn chưa tới.
Thậm chí ngay cả con hạn thát Đại Phì cũng không thấy bóng dáng đâu.
"Mẹ không cần muội nữa đúng không?" Vân Na mắt mở to nhìn chằm chằm phía sau đội ngũ, nhưng nó không khóc:
"Đúng thế, mẹ không cần muội nữa, bảo ta nuôi muội." Vân Sơ không tô vẽ cho hành vi của Tắc Lai Mã:
"Vì muội ăn nhiều quá à, muội có thể ăn ít đi mà." Vân Na giọng rất tủi thân:
"Không phải, vì mẹ sắp sinh con rồi, hai chúng ta liền thừa thãi, lại còn vô dụng." Vân Sơ cười buồn muốn an ủi muội muội mà chẳng được:
Vân Na ôm tay ca ca khẳng định:" Sao lại vô dụng, ca ca nướng hạn thát ngon lắm mà."
"Sau này ca ca chỉ làm đồ ngon cho muội ăn thôi."
"Ừ, muội lấy được đồ tốt chỗ Con khỉ già cũng sẽ chỉ cho ca ca."
"Đúng thế, hai huynh muội chúng ta phải nỗ lực, Con khỉ già nhiều đồ tốt lắm, chúng ta lại không có nhiều thời gian." Lời nói ngây thơ của muội muội làm tâm tình Vân Sơ tốt hơn không ít, phấn chấn tinh thần nói:
Vân Na gật mạnh đầu:" Yên tâm, con khỉ già ngốc lắm, để cho muội."
"Khi muội tới thì con khỉ già đang làm gì?"
"Chép kinh sách, dùng máu của ông ta viết, huynh nói ông ta có phải là bị ngốc không, làm ngón tay chảy máu rồi bôi linh tinh."
Phải nói thiên phú ngôn ngữ của trẻ con rất mạnh, Vân Na mới chỉ ở cùng Con khỉ già có hơn một tháng mà Vân Sơ đã gần như không nghe ra khẩu âm Tây Vực trong tiếng Đường của nó nữa.
Hiện giờ đứa bé này trừ vẫn không thích tắm ra thì cái gì cũng tốt.
"Con khỉ già còn nói, nếu muội theo ông ta chơi gậy, ông ta sẽ cho muội sáu viên lam bảo thạch như nước biển. Muội muốn theo ông ta học múa gậy."
Vân Sơ không phản đối chuyện này, bản lĩnh của Con khỉ già rất cao cường, nếu Vân Na có thể học chút thủ đoạn phòng thân cũng rất hữu ích, kể cả tới Đại Đường cũng vậy.
Mới rời Lao Sơn, chuyện Con khỉ già lấy máu viết kinh Phật đã truyền khắp đội xe, mọi người đều bàn tán chuyện này, ánh mắt nhìn ông ta cũng thay đổi, thậm chí Vân Sơ thấy còn có phủ binh thi lễ với ông ta, có người chủ động tới gần hỏi ông ta cái gì đó, lúc rời đi mặt mày có vẻ nhẹ nhõm hơn. Đinh Đại Hữu vốn chẳng để ý tới Con khỉ già, sau khi nghe chuyện này buổi tối uống rượu chuyên môn mời ông ta tới.
Con khỉ già kiến thức rộng rãi, tới nơi nào đều có thể đem nhân thổ phong tình bản địa kể một cách sinh động, làm người ta say mê.
"Từ đây đi về phía bắc hơn 40 dặm, tiếp sơn a cách nhất hà thủy, có nhị Gia Lam, cũng tên Chiêu Hỗ Ly, mà đông tây tương xưng. Phật tượng trang sức, đãi việt nhân công ... "
Đinh Đại Hữu đặt chén rượu xuống, hắn không hiểu nổi mấy lời văn vẻ như thơ của Con khỉ già, lại cảm giác nghe được cái gì ghê gớm lắm, đem ánh mắt nhìn sang Vân Sơ.
Vân Sơ đặt chân cừu xuống, lấy khăn tay lau tay, nhíu mày lau mặt cho Vân Na ăn tới nhoe nhoét, mới trả lời:" Thạch tiên sinh nói, bốn mươi dặm về phía bắc có hai tòa miếu, tên là Chiêu Hỗ Ly, nằm đối diện ở hai bên sông, trong đó tòa miếu phía đông có tảng ngọc thạch cực lớn trong trắng có vàng, rộng tới hai thước, trông giống trai biển."
"Trên ngọc thạch còn có dấu chân Phật tổ để lại, dài một thước tám, rộng sáu tấc, mỗi khi tới ngày Phật đản sẽ tỏa sáng."
"Là châu báu hiếm có."
Đinh Đại Hữu quay ngoắt sang Con khỉ già:" Có chuyện này sao?"
Con khỉ già gật đầu:" Thứ này là báu vật Tây Vực, chỉ còn có nó, Phật pháp Tây Vực hưng thịnh là trong tầm tay. Nghe nói quốc chủ Đại Đường xây dựng chùa Đại Từ Ân để cầu chúc cho mẹ, đáng tiếc không có một khối ngọc thạch như thế, chùa xây tốt tới mấy, cũng không đủ để lòng nhớ mẹ của quốc chủ lên được tới trời."
Đinh Đại Hữu uống ực hết chén rượu:" Thứ tốt nhất, đẹp nhất, vinh diệu nhất đều thuộc về ngô hoàng."
Vân Sơ chuyển hóa thân phận rất nhanh, hết sức tán đồng:" Lời này không sai, chúng ta thân là thần tử của bệ hạ, tất nhiên phải dốc sức vì bệ hạ."
"Ngươi đi hay ta đi, hay là phái một lữ soái đi?" Đinh Đại Hữu hỏi:
"Chiết trùng phủ là ưng khuyển của bệ hạ, không thể làm chuyện xấu xa, tất nhiên cần người bẩn thỉu làm."
"Người bẩn thỉu sao?"
"Đúng, trong đội ngũ của chúng ta không phải có người bất lương chuyên đi làm những chuyện bẩn thỉu à? Con mẹ nó đã tự xưng là người bất lương rồi, chuyện này chúng không làm thì ai làm?"
"Kỳ thực cũng không cần che đậy như vậy, bệ hạ thiên vị lắm, chỉ cần chúng ta một lòng vì bệ hạ, làm chút chuyện xấu ở biên ải hoang dã, bệ hạ sẽ che giấu giúp chúng ta."
Vân Sơ lắc đầu:" Vậy cũng không thể để bệ hạ lần nào cũng che giấu cho thần tử chứ?"
"Vậy để người bất lương đi làm." Đinh Đại Hữu nghe theo, hỏi lại Con khỉ già:" Ngôi chùa phía đông phải không?"
Con khỉ già gật đầu:" Ở trong điện Già Lam chính giữa, đáy có tòa sen trắng, thứ đó cũng không tệ, cần mang về."
Đinh Đại Hữu cười to:" Ta thích người Hồ như ông, nếu người Hồ khắp thiên hạ đều giống ông sẽ không có nhiều kinh quan như thế."
Vân Sơ hết sức tán đồng, Vân Na không hiểu gì vừa ăn vừa gật, còn Con khỉ già thì thản nhiên chẳng có chút xấu hổ.