Đường Nhân Đích Xan Trác

Chương Q1 - 075: Con khỉ già lòng dạ rộng rãi.

Chương Q1 - 075: Con khỉ già lòng dạ rộng rãi.


Đinh Đại Hữu im lặng thời gian dài, chỉ chăm chú ăn, tựa hồ chẳng để ý lắm tới chuyện sắp rời sa mạc.
Vì thế Con khỉ già nhìn đống lửa bị gió thổi lay động không ngừng, nói:" Theo quy củ cũ, hai thành hàng hoa thuốc về người bảo vệ."
Đôi mắt to như trâu của Đinh Đại Hữu nhìn Con khỉ già một cái, vẫn không nói, nhưng hắn gặm thịt mạnh hơn.
Đây chắc là cách đàm phán rất cao minh rồi, đương nhiên, cũng có khả năng là Đinh Đại Hữu không muốn đàm phán, chuẩn bị ăn sạch cả nồi, không để cho người ta chút canh nào.
Con khỉ già cũng không giận, hình như biết rất rõ hiện mình ở thế yếu:" Ba thành, không thể nhiều hơn nữa, nếu không ta thà mang đội ngũ đi ngay bây giờ."
Đinh Đại Hữu nhìn người Hồ đã rút vũ khí chuẩn bị cùng phủ binh toàn lực đề phòng, rốt cuộc nói:" Bốn thành, coi như nể mặt ông cung cấp tin về dấu chân Phật."
Con khỉ gia gật đầu, đám phủ binh vốn đã rút đao ra cũng quay về cương vị của mình.
Người Hồ thấy Con khỉ già có vẻ đã thương lượng xong với người Đường liền buông lỏng, doanh trại liền trở nên náo nhiệt.
Đinh Đại Hữu lại nói:" Những kẻ bám theo sau chúng ta, nếu sau khi rời sa mạc còn không đi, ta giết ngươi, rồi giết chúng."
Con khỉ già lắc đầu:" Đó không phải là người của ta, mục đích của bọn chúng là ngươi, nói chính xác là dấu chân Phật. Tác chiến trong sa mạc rất bất lợi cho người Đường các ngươi, ở đây chiến mã mà các ngươi dựa dẫm không có sức chiến đấu, đám sa đạo quen thuộc từng hạt cát ở đây, tướng quân nhất định phải cẩn thận.
Đinh Đại Hữu cười nhạt:" Các ngươi lập tức cút khỏi doanh trại cho lão tử, trước sáng mai nếu còn chưa chết, chúng ta nói chuyện về Ngọc Môn Quan."
Con khỉ già tựa hồ đã đoán được kết quả này, không tranh cãi, dẫn người Hồ tới mặt đầu gió ở một cồn cát khác cắm trại.
Vân Sơ nhìn trái nhìn phải ước chừng sức mạnh đôi bên, quyết đoán chọn vào doanh của Đinh Đại Hữu, tuy theo Con khỉ già có vẻ tốt hơn, nhưng vào thời khác quan trọng, y chọn Đinh Đại Hữu tàn nhẫn máu lạnh.
Trên bầu trời xuất hiện gió rít, loại gió này thuộc về tầng cao, gió dưới mặt đất vẫn không lớn, song loại gió này rất tệ, đó là nó mang tới rất nhiều cát bụi.
Vân Sơ dùng hai cái thuẫn tròn bọc Vân Na lại, đặt giữa ba con lạc đà, không cần phải dặn dò gì, nó quen cuộc sống như vậy rồi, khó nói đó là đáng mừng hay bi ai. Nhìn muội muội ngoan ngoãn nấp thật thấp sau người lạc đà, Vân Sơ thoáng cay mắt, đưa tay xoa đầu trấn an rồi bước ra ngoài. Bản thân y mặc giáp da, cầm cung tiễn đợi lệnh Đinh Đại Hữu.
"Nghe tiếng gió, ngươi bắn chuẩn không?" Một lữ soái râu hoa râm hỏi Vân Sơ, hiển nhiên Vân Sơ đã được phân phối dưới quyền ông ta:
"Mười trúng bốn năm."
"Khá đấy, có thể dùng tạm, tối nay khu vực phòng ngự của ngươi quanh hai con lạc đà này, không cần biết ngươi dùng cách nào, dù dùng răng cắn cũng không được cho địch xông qua."
Vân Sơ đám giáp ngực, đáp to:" Vâng!"
Lữ soái cười ha hả:" Ta nghe kể, ngươi bị người Hồ bắn cho như nhím vẫn chiến đấu, coi như một hán tử. Còn nghe nói lần này ngươi tiến kinh là để vào Tứ môn học đọc sách."
"Nếu tiền đồ rộng lớn như vậy thì chiều cố cho tốt mạng của mình, đừng lãng phí trong tay sa đạo, cả quân công cũng chẳng kiếm được."
Nói rồi lữ soái đó đưa Vân Sơ một tấm vải trắng, để y buộc lên đầu, trong đêm tối còn phân biệt địch ta.
Vân Sơ buộc khăn xong khoanh chân ngồi trên cát lạnh, đợi cát bụi bao phủ, y vén tấm áo choàng lông cừu đen trên người Vân Na, ôm lấy Vân Na bị bọc như rùa, ngáp một cái chuẩn bị ngủ.
Lão lữ soái đó ức hiếp Vân Sơ còn nhỏ không có kiến thức, cho rằng làm như thế khiến Vân Sơ vốn được hưởng đãi ngộ rất cao trong đội ngũ phải nơm nớp lo sợ cả đêm.
Ông ta nào biết y đã lên chiến trường, lại nắm rõ thói quen tác chiến của Đinh Đại Hữu như lòng bàn tay, sao có thể bị ông ta bỡn cợt.
Nếu người nói câu vừa rồi là một đội chính, Vân Sơ nhất định trợn to mắt kiên thủ cả đêm, bất kể thế nào cũng không cho địch vượt qua khu vực mình bảo vệ.
Nếu một tên lữ soái nhàn tới đau bi tới an bài, chứng tỏ căn bản chẳng cần y lên chiến trường.
Một vầng trăng lờ mờ treo trên bầu trời, vô tình bị Vân Sơ nhìn thấy, y liền cởi thuẫn bài trên người Vân Na, dùng áo choàng bọc lấy đứa bé đã ngủ tới bất tỉnh nhân sự.
Trăng ra chứng tỏ gió rít trên sa mạc sắp dừng, gió dừng thì cát bụi sẽ rơi xuống, lúc như thế, sa mạc sẽ bị trăng chiếu sáng trưng, bất kỳ vật thể di động nào sẽ bị phát hiện dễ dàng, chỉ làm bia tập bắn.
Vân Sơ khôi phục cách ngủ ở Bạch Dương bộ, đó là người ngủ, hai tai đứng gác.
Đêm hôm đó y nghe thấy tên lông chim xẹt qua không khí, hơn nữa không được lâu, do không trung chẳng có chút gió nào, y nghe thấy tiếng ngáy nối tiếp nhau của đám phủ binh.
Trời sáng, khi Vân Sơ và Vân Na mặt mũi bụi bặm từ dưới cái áo choàng chui ra thì phát hiện trừ Đinh Đại Hữu và một đám người như từ đất chui ra thì tinh thần ao cũng rất tốt.
Nhìn Đinh Đại Hữu ngồi đường hoàng trên cái rương gỗ, đầu tóc tán loạn, trên khải giáp còn dính mảng đất đỏ lớn, Vân Sơ thấy không đành lòng, đem nước ngâm vụn trà và mật đường cho hắn.
Trà mật quả nhiên giúp tỉnh táo, Đinh Đại Hữu uống một ngụm nhỏ, dừng lại một chút, sau đó uống hết luôn.
"Hôm qua đột kích có ai bị thương không?"
"Không bị thương nhưng chết hai, một bị cứa cổ, một bị bắn xuyên ngực, ngươi cứu được không?"
"Không."
"Không thì làm chút việc có thể đi, đi bảo với lão người Hồ, lần này ta muốn một nửa số hàng hóa của ông ta."
Tình hình chỗ Con khỉ già cực tệ, chết cả một đám, Vân Sơ nói với ông ta yêu cầu của Đinh Đại Hữu, ông ta thống khoái đồng ý.
"Đêm qua chết quá nhiều, nửa số hàng thành vật vô chủ, Đinh Đại Hữu yêu cầu một nửa hợp lý, giúp người còn sống bọn ta bớt không ít tiền."
"Hôm nay đi theo Đinh Đại Hữu à?"
"Theo chứ, không đi theo hắn thì làm sao vào được Ngọc Môn Quan? Ngươi đừng nghĩ hôm qua Đinh Đại Hữu đuổi bọn ta đi là hành vi bội tín bạc nghĩa. Đó là một lựa chọn, thậm chí là lựa chọn tốt nhất. Sau này ngươi phải nhớ, hổ và sói không cách nào liên hợp tác chiến."
Con khỉ già trở thành người lòng dạ rộng rãi biết cảm thông, đôi khi Vân Sơ không cách nào đưa ra được đánh giá chuẩn xác cho tính cách của con khỉ già.
Ông ta giống như hợp thể của sói và hổ. Nếu muốn hình dung chuẩn xác chút, hẳn là còn chút âm hiểm của cá sấu, cuồng bạo của cá mập.
Đây là loại người nguy hiểm nhất mà Vân Sơ từng gặp, lại còn có sức hút nhân cách mạnh mẽ, làm người ta bất giác tin ông ta, dựa vào ông ta.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất