Đường Nhân Đích Xan Trác

Chương Q1 - 077: Chính sách ngày và đêm khác nhau.

Chương Q1 - 077: Chính sách ngày và đêm khác nhau.


Vân Sơ không ngờ chỉ một tiểu lại thôi cũng nho nhã thế này, cảm giác tới gần Đại Đường đúng là khác biệt, khách khí vài câu rồi đưa bánh cho Vân Na:" Không sao, không sao, mỗ gia còn muốn hỏi tiên sinh, phải mua bao nhiêu tằng cao mới có thể để một đội lạc đà của ta vào Ngọc Môn Quan?"
Râu Sơn Dương vuốt râu, người lắc lư nói như đọc sách: "Tằng cao của ta dùng kê vàng trên Long Thủ Nguyên Trình thị Trường An trồng ra, lại dùng táo ở vườn táo của Lý thị trên Lạc Du Nguyên, trải qua lựa chọn kxy càng, thêm vào gạo nếp của Úy Trì gia, cùng nước từ tuyết sơn tan ra nấu thành. Lang quân muốn mua, giá không rẻ đâu."
Toàn là những đại gia tộc, Vân Sơ không nghi ngờ, muốn mượn danh mấy gia tộc đó đâu chuyện đùa, ai dám làm bừa: "Đồ tốt tất nhiên không lý nào bán rẻ, xin tiên sinh cứ báo số ra, xem xem tiểu đệ có gom đủ không?"
Râu Sơn Dương rất hài lòng với sự biết điều của Vân Sơ, dùng ngón tay gõ bàn:" Có bao nhiêu lạc đà?"
Vân Sơ nhẩm tính chốc lát:" Trừ một số đi theo chiết trùng phủ vào cửa chính, lạc đà đi qua cửa tiên sinh chưa tới 500 con."
Râu Sơn Dương giật nảy mình ngẩng đầu nhìn Vân Sơ:" Các ngươi mang theo cái gì mà nhiều thế?"
Vân Sơ buồn bã thở dài:" Thương Châu chiết trùng phủ khi xuất quan 1500 tướng sĩ không thiếu một ai, ở Quý Tư thúc ngựa huyết chiến một trận, trở về chưa tới 700. Đô úy nhà mỗ đang không biết về gặp hương thân phụ lão phải ăn nói thế nào, hết cách, thu gom ít đồ không đáng tiền ở Tây Vực, tới Trường An bán đi, bồi thường cô nhi quả mẫu."
"Tiên sinh cũng biết, tướng sĩ chết trận chẳng đáng một con lừa, xin tiên sinh nể tình cô nhi quả mẫu kia mà cho một con đường sống."
Râu Sơn Dương nhíu chặt mày, chốc lát sau nói "ta đi chút rồi về", nói rồi vội vàng vượt qua đội ngũ xếp hàng, đi thẳng vào Ngọc Môn Quan.
Vân Na đã ăn hết tằng cao trong tay rồi, tiếp tục nhìn miếng tằng cao lớn thèm thuồng. Vân Sơ cũng chẳng khách khí, dùng con dao Râu Sơn Dương để lại cắt một miếng thật lớn ở chỗ nhiều táo, dùng mành bọc lại, cho Vân Na ăn tiếp.
Vân Sơ cũng ăn một miếng, nhìn chung mà nói tằng cao do Râu Sơn Dương làm cũng khá được, bánh mềm ngọt xốp, quan trọng là trông rất sạch sẽ, đây là điều hiếm có.
Râu Sơn Dương mãi chưa về, Vân Na thì cứ muốn ăn mãi, Vân Sơ cũng thích ăn, thế là hai huynh muội vừa ngồi trên bàn thấp đợi vừa đánh chén nhiệt tình, chuốc lấy không ít ánh mắt quái dị của người khác. Ai chả biết, cái bánh đó không tùy tiện mà ăn được đâu.
Bất tri bất giác đôi huynh muội kỳ quái kia đã ăn sạch cả một chậu tầng cao của người ta rồi.
Khi Râu Sơn Dương quay lại thì đã là một tiếng sau rồi, chuyện huynh muội Vân Sơ ăn sạch bánh của ông ta chỉ làm ông ta ngạc nhiên một chút, phàm là người từ Tây Vực về, chẳng ai không thích ăn bánh nhà ông ta … Cơ mà ăn hết sạch thế này đúng là lần đầu.
"Nể mặt tướng sĩ chiến tử, 500 vàng."
Vân Sơ rất hài lòng với giá này, 500 lượng vàng có thể cho cả đội lạc đà vào Ngọc Môn Quan, né tránh thẩm tra, xem ra Ngọc Môn đô úy phủ rất chiếu cố tướng sĩ chiến tử.
Giao hẹn canh hai vào thành, Vân Sơ dẫn Vân Na đã ăn tới bụng tròn xoe đi cũng lạch bạch về doanh trại.
"Mỗ gia nghe nói Trình thị ở Ngọc Môn Quan thiết diện vô tư, không nể tình riêng." Đinh Đại Hữu hoài nghi tin tức thông quan Vân Sơ đem về:
Vân Sơ cười:" Trên đời này chẳng ai có thể hoàn toàn thiết diện vô tư, không nể tình riêng, cho dù bệ hạ cũng chẳng làm được. Có thần tử nào một khi thực sự làm được tám chữ này, e là cả chó cũng không muốn tới gần nhà họ."
"Mỗ nghe nói Trình thị ở Trường An là nhà phú quý, chỉ cần chúng ta tìm được đường là có thể vào được thôi."
Đinh Đại Hữu vẫn hồ nghi:" Nhưng Trình thị ở Ngọc Môn Quan thực sự thiết diện vô tư, không ai đi qua Ngọc Môn Quan là không oán trách."
Vân Sơ khịt mũi:" Ban ngày một lòng vì nước, chính trực ngay thẳng, ban đêm một lòng vì tư, thông cảm tình người. Muốn làm quan tốt, phải điều hoa hai điều này, không thể thiếu cái nào."
Bất kỳ cơ cấu quản lý quá nghiêm khắc nào đều có một cái cửa sau không cho người ta biết có thể đi.
Có lẽ chỉ có khác ở cái cửa này lớn hay nhỏ thôi, chứ đóng chặt cửa, không để một khe hơ nào thì dứt khoát không tồn tại.
Các cơ cấu quản lý cực kỳ nghiêm khắc thì tương ứng hiệu suất làm việc cửa sau cũng cực cao, chỉ là cái giá mà anh phải trả rất cao.
Nguyên nhân quản lý nghiêm khắc chỉ có hai, nâng cao độ khó công việc, tăng thêm thu nhập cửa sau.
Nghĩ thôi là biết rồi, Trình thị là một nhà trâm anh thế phiệt, làm sao mà thiết diện vô tư được, Hầu Quân Tập sở dĩ bị người ta lột da là vì Hầu Quân Tập là đối thủ chính trị của Lão Trình thôi.
Cho nên khi vầng trang hạ huyền treo trên không trung vắng lặng, Vân Sơ và tham quân chiết trùng phủ dẫn 500 con lạc đà chờ hàng lặng lẽ vào thành.
Vân Sơ cứ nghĩ lúc bước chân vào lãnh thổ Đại Đường, hẳn cảm giác rất đặc biệt, kết quả là đi đêm, trời tối om, lại không thể quá gây chú ý, ai nấy im lìm như trộm vào thôn, mất hết cảm xúc.
Một đội ngũ lạc đà lớn như thế, tất nhiên không phải khách sạn nào cũng chưa hết được, cho nên Râu Sơn Dương dẫn họ tới một khách sạn lớn tên Phúc Lai.
Chưởng quầy khách sạn là tên béo, miệng nói giọng Trường An, cười chỉ thấy răng không thấy mắt đâu.
Một đội lạc đà lớn như thế nghỉ ở đây chi phí là 505 lượng vàng.
Vân Sơ hết sức tự nhiên mang từ trên lưng lạc đà xuống một cái nồi hành quân bẩn thỉu coi như trả tiền.
Chưởng quầy cười tít mắt nhận lấy cái nồi ước lượng, hài lòng bảo hóa kế mang tới hậu trạch, nói với Vân Sơ:" May mà các ngươi không mang cái nồi này đi qua đại môn, nếu không chỉ có kết cục bị tịch thu thôi."
"Hai năm trước có một tên khốn kiếp không ngờ bôi những thứ linh tinh lên cái rìu vàng mà định lừa qua cửa."
"Kết quả là bị nhìn ra, chậc chậc, ăn một trận roi, úi dời làm một hảo hán bị đánh tới đái ra quần."
Vân Sơ mỉm cười:" Đó là vì họ không hiểu quy củ."
Râu Sơn Dương ở bên cạnh nhạt giọng nói:" Kẻ hiểu quy củ cũng không phải ít, không phải cứ hiểu quy củ là có thể tùy tiện vào."
"Nếu không phải là các ngươi tử chiến một trận dưới sự chỉ huy của Lương đại soái, coi như đã lấy mạng báo đáp cho Lương đại soái, ngươi cho rằng ăn hết tằng cao của ta là có thể vào sao?"
Vân Sơ nhận được ánh mắt ra hiệu của tham quân, tham quân lập tức nhiệt tình nắm tay Râu Sơn Dương, hai bên trò chuyện rất vui vẻ.
Hết cách rồi, Vân Sơ đành buông tay Vân Na ra, nắm lấy bàn tay nần nẫn thịt của chưởng quầy béo, nói chuyện tưng bừng.
Vân Sơ không biết tình huống phía tham quân thế nào, chứ y lúc nắm tay chưởng quầy béo một túi váng cám nặng nửa cân liền biến mất.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất