Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1097: Lão Tôn ta Biến Thành Cản Trở Rồi?

Chương 1097: Lão Tôn ta Biến Thành Cản Trở Rồi?
BOSS kim sắc bản diện, luôn luôn dễ dàng rơi ra vài bảo vật tốt, Lục Nhĩ Mi Hầu này xác thực cũng không phải ngoại lệ.
Phương diện dược thủy tạm thời không nói, trang bị cũng rơi ra mấy món rất không tệ.
Bất quá, đối với Giang Lưu hiện tại mà nói, trang bị trên thân cơ hồ đã đạt đến đỉnh phong, trừ phi là bảo vật phẩm chất đặc biệt xuất chúng, nếu không, đã khó có thể vượt trang bị trên thân.
Chỉ là, đối với Giang Lưu mà nói, những trang bị này có lẽ không được, thế nhưng, lại có một kiện trang bị, đối Thiện Thi rất không tệ.
Là một cây phất trần thủy tinh đỏ rực như lửa, theo ánh mắt nhìn chăm chú, thuộc tính tin tức tương ứng hiện lên ở trước mắt Giang Lưu.
Hỏa Tinh Phất Trần (cấp Sử Thi): Đẳng cấp yêu cầu 70, lực công kích + 99 vạn, đặc hiệu: Kỹ năng công kích hệ hỏa tổn thương 25%, độ bền 620/ 620.
Thuộc tính tin tức món phất trần này, để cho trong lòng Giang Lưu âm thầm sợ hãi thán phục.
Hỏa Tiêm Thương cũng là cấp 70 trang bị, lực công kích kèm theo chỉ có hơn 27 vạn mà thôi, thế nhưng, cây phất trần này cơ hồ là gấp bốn Hỏa Tiêm Thương a.
Phẩm chất còn cao hơn Hỏa Tiêm Thương?
Hay là nói, Thiên Sư chức nghiệp không chỉ đơn thuần là chức nghiệp lực phá hoại đáng sợ, lực công kích kèm của vũ khí chính tương ứng cũng đáng sợ như vậy?
Vô luận như thế nào, lực công kích cây phất trần này cao như vậy, đối với Giang Lưu mà nói, tự nhiên là chuyện tốt.
Nhắc nhở Thiện Thi một câu xong, Thiện Thi đắc ý từ bên trong Bao Khỏa Không Gian, lấy cây này phất trần ra ngoài thay đổi.
Lực công kích kèm theo cực kỳ cao, chủ yếu hơn là đặc hiệu bị động cũng phi thường thực dụng!
Hưu!
Liền thời điểm khi Giang Lưu sửa sang chiến lợi phẩm, chân trời một đạo lưu quang hiện lên, chợt, thân hình Tôn Ngộ Không xuất hiện tại trước mặt Giang Lưu.
Cân Đẩu Vân của Tôn Ngộ Không, tốc độ mau lẹ hoàn toàn như trước đây.
- Sư phụ, chính là hắn sao?
Đi tới trước mặt Giang Lưu, lực chú ý tự Tôn Ngộ Không nhiên là bị Lục Nhĩ Mi Hầu trong hôn mê hấp dẫn, nhìn xem bộ dáng hắn, xác thực hoàn toàn giống mình như đúc a.
- Sư phụ, ngươi xác định thật không nhận ra hắn sao?
Cẩn thận nhìn chằm chằm Lục Nhĩ Mi Hầu trên mặt đất đánh giá một lát, chợt thần sắc Tôn Ngộ Không quái dị hỏi Giang Lưu.
- Ngộ Không, ngươi là ý gì?
Bị Tôn Ngộ Không lấy thần sắc quái dị nhìn chằm chằm, Giang Lưu có chút kỳ quái nhìn hắn hỏi.
Cũng không có gấp nói thêm cái gì, Tôn Ngộ Không chỉ xoay người từ dưới đất cầm Kim Cô Bổng của Lục Nhĩ Mi Hầu lên.
- Sư phụ, cây Kim Cô Bổng này, giống cùng lão Tôn ta trước đó như đúc, chẳng qua là không có được ngươi cường hóa mà thôi!
Nhìn nhìn cây gậy này, Tôn Ngộ Không mở miệng nói với Giang Lưu, hiển nhiên, có ý riêng.
- Không có Linh Hồn Bảo Thạch, không có Song Sinh Tinh Du, không có cường hóa bảo thạch...
- Thế nhưng, cây gậy này lại giống như đúc Kim Cô Bổng lúc mới đầu trong tay Tôn Ngộ Không.
- Ngươi cái con khỉ ngang ngược này!
Tôn Ngộ Không nói có ý gì, tự nhiên Giang Lưu minh bạch, nghe vậy, không khỏi chán nản, nói:
- Cũng bởi vì ta có thể lấy ra hai cây Hỏa Tiêm Thương giống nhau như đúc, cho nên có cái Kim Cô Bổng giống nhau như đúc này, ngươi liền cảm giác cái này là do vi sư lấy ra sao?
- Hắc hắc hắc, lão Tôn ta đương nhiên sẽ không hoài nghi sư phụ, chỉ là, loại trừ sư phụ ra, bên trong tam giới lục đạo này, thế mà còn có người có thể lấy ra Kim Cô Bổng giống như đúc sao!
Nhìn bộ dáng Giang Lưu chán nản không thôi, Tôn Ngộ Không lập tức nhận kinh sợ, bất quá, trên mặt vẫn như cũ mang theo thần sắc kinh ngạc nói ra.
Tôn Ngộ Không nói lời này, có lẽ người nói vô tâm, thế nhưng Giang Lưu lại là người nghe hữu ý.
Trong lòng Giang Lưu hơi động một chút:
- Cho nên nói, cây gậy này, có lẽ có quan hệ cùng Thái Thượng Lão Quân sao?
Nhớ kỹ trong nguyên tác, tuy nói Như Ý Kim Cô Bổng này là thu hoạch từ Đông Hải Long Cung, thế nhưng, lại tựa hồ như Thái Thượng Lão Quân luyện chế ra, xem như một cái định thần châm Đại Vũ trị thủy dò xét sông biển sâu cạn.
Nếu như nói, trên thế giới này trừ mình ra, còn có ai có thể lấy ra Kim Cô Bổng giống như đúc, Thái Thượng Lão Quân xem như người luyện chế Kim Cô Bổng, hiềm nghi hắn tự nhiên là lớn nhất.
Cho nên nói, Lục Nhĩ Mi Hầu chuyện này, cũng là một cái bẫy sao?
Nghĩ đến tất cả những thứ này có lẽ là Thái Thượng Lão Quân trong bóng tối nhúng tay, trong lòng Giang Lưu âm thầm tự suy tư.
Tư duy trong lòng Giang Lưu phát tán càng ngày càng lớn, mà Tôn Ngộ Không bên này thì sao? Cúi đầu dò xét Lục Nhĩ Mi Hầu trên mặt đất đã trọng thương hôn mê, bên trong ánh mắt cũng mang theo thần sắc suy tư, cũng không nói gì.
Sư đồ hai người, cứ như vậy an tĩnh quỷ dị.
Sau một lúc lâu xong, tất cả tư duy Giang Lưu phát tán đều thu hồi lại xong, phát hiện Tôn Ngộ Không thế mà an tĩnh kỳ quái, hơi kinh ngạc.
Tôn Ngộ Không cũng không giống như loại gia hỏa có thể an tĩnh này a?
- Ngộ Không a, ngươi đang suy nghĩ gì đấy? Thế nào không nói chuyện?
Giang Lưu mở miệng hỏi Tôn Ngộ Không.
- Sư phụ, lão Tôn ta luôn cảm thấy có chút quái dị a!
Nghe được lời Giang Lưu nói, Tôn Ngộ Không cũng lấy lại tinh thần, nói ra.
- Quái dị, ngươi đã nhận ra cái gì sao?
Lời Tôn Ngộ Không nói, để cho Giang Lưu hơi kinh ngạc.
Loại tầm mắt cái nhìn đại cục này, không phải đều là Tôn Ngộ Không thiếu sót nhất sao? Hắn thế mà cảm thấy quái dị?
- Cái con khỉ này, rốt cục trưởng thành sao?
- Lão Tôn ta cũng không biết có phải là ảo giác hay không, luôn cảm thấy ta hiện tại trở thành tồn tại cản trở ngươi...
Tôn Ngộ Không mở miệng, nói với Giang Lưu.
- Ngươi nói quái dị, là chỉ phương diện này?
Còn tưởng rằng Tôn Ngộ Không đã nhận ra sự tình có chuyện ẩn gì bên trong, không nghĩ tới nói ra là như vậy, khóe miệng Giang Lưu hơi hơi kéo ra.
- Không phải sao?
Tôn Ngộ Không hơi hơi nghiêng đầu, kỳ quái nhìn Giang Lưu hỏi.
- Không, không có gì!
Khoát tay áo, Giang Lưu cũng không có ý tứ trong vấn đề này đuổi theo đến cùng.
- Sư phụ, ngươi nhìn a, lão Tôn ta bị người hãm hại, chính mình một điểm đầu mối cũng không có, thế nhưng, ngươi chỉ để cho lão Tôn ta đi Hoa Quả Sơn chơi một chút mà thôi, lại nhanh như vậy liền bắt hắc thủ hậu trường tới, thậm chí, ngươi còn chế phục hắn, thủ đoạn này thật đúng là lợi hại!
Tôn Ngộ Không một lời đến đây, có chút dừng lại, nói ra tiếp:
- Lão Tôn ta cùng ngươi một chỗ tây hành thỉnh kinh, công việc nguyên bản là bảo vệ sư phụ ngươi tây hành thỉnh kinh!
- Nhưng bây giờ xem ra, sư phụ ngươi chẳng những không cần lão Tôn ta bảo vệ, thậm chí, ngươi còn trái lại còn phải trợ giúp lão Tôn ta a!
- Ngươi nói, có phải nếu như không có ta cùng Bát Giới mấy người bọn hắn, sư phụ ngươi đã sớm đánh, ách, đi lên Tây Thiên rồi hay không?
- Ngộ Không a!
Lời Tôn Ngộ Không nói, để cho Giang Lưu mỉm cười, một bộ thần sắc cưng chiều, vươn tay ra, sờ sờ đầu Tôn Ngộ Không, nói:
- Ngươi có thể ý thức được một điểm này, nói rõ ngươi trưởng thành nha!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất