Chương 1257: Người Bị Đánh Sẽ Đến Trễ, Nhưng Tuyệt Không Vắng Mặt!
Còn như bảo buổi tối hôm nay sẽ không có người tới? Giang Lưu không tin.
Buổi tối ngày đầu tiên, một đám người bình thường ô hợp đến xung kích tử lao.
Ngày thứ hai chính là ba vị yêu vật cấp bậc Yêu Vương tiềm nhập.
Cái này cũng nói rõ tâm tình Quốc Sư đã phi thường cấp thiết.
Cho nên, khả năng buổi tối hôm nay không đến, cực kỳ bé nhỏ.
Tôn Ngộ Không bên này, tâm tình phi thường kích động, thật vất vả có đối thủ để hắn luyện tay, hắn tự nhiên là đợi không kịp, trời còn chưa đen, Tôn Ngộ Không liền biến thành một con sâu nhỏ, dễ dàng trà trộn vào, nằm nhoài trên cổ áo y phục Giang Lưu.
- Ngộ Không, đừng nóng vội, chờ đi, buổi tối hôm nay hẳn sẽ có người đưa tới cửa!
Giang Lưu thấp giọng nói ra.
Một lời đến đây, có chút dừng lại, chợt, Giang Lưu lại nói ra:
- Đương nhiên, ngươi nhớ kỹ, nếu như người buổi tối hôm nay tới là Quốc Sư, ngươi tuyệt đối đừng giết hắn, hắn còn có tác dụng!
- Tốt, sư phụ, lão Tôn ta minh bạch rồi!
Nghe được Giang Lưu nói, Tôn Ngộ Không nhẹ gật đầu nói ra.
...
Thời gian, từng giây từng phút trôi qua, rất nhanh, bóng đêm sâu, Giang Lưu ngồi xếp bằng, tiếp tục tu luyện Thanh Liên Đạo Kinh chính mình.
Phương diện điểm kinh nghiệm, tự nhiên cũng từng giờ từng phút tăng trưởng.
Lần này, lại thêm càng muộn, Tôn Ngộ Không chờ đến đã có chút không kiên nhẫn được nữa.
Về mặt thời gian đến tính ra, trời còn chưa có tối, đại khái là thời điểm hơn năm giờ chiều Tôn Ngộ Không liền đến, hiện tại, đoán chừng trời đã rạng sáng, Tôn Ngộ Không đãđợi bảy, tám tiếng, còn không có người tới.
Tôn Ngộ Không cũng đã hỏi tám lần.
- Sư phụ, người ngươi nói, buổi tối hôm nay có phải không tới hay không?
Đối với Tôn Ngộ Không nóng nãy mà nói, có thể ở chỗ này chờ trên bảy, tám tiếng, đã thấy được hiện tại tâm tình hắn sắp gấp thành hình dáng ra sao.
Bất quá, cũng may người bị đánh có thể sẽ đến trễ, nhưng tuyệt sẽ không vắng mặt.
Chờ đến sau nửa đêm, đại khái trời vừa rạng sáng, đột nhiên, một trận khí tức kỳ dị tại cái bên trong tử lao này tràn ngập, tiếp đó, một ngục tốt tiếp một ngục tốt ngã gục.
- Lại là Hồ Ly Tinh tới sao?
Vẫn là phối phương quen thuộc, vẫn là hương vị quen thuộc, đồng dạng cùng tình huống đêm qua, lông mày Giang Lưu hơi nhíu lại.
- Sư phụ, đến rồi! Lão Tôn ta động thủ nhé!
Theo ngục tốt chung quanh một cái tiếp một cái ngã xuống, Tôn Ngộ Không đương nhiên minh bạch là xảy ra chuyện gì, thấp giọng nói ra.
- Đừng nóng vội, chờ vi sư chỉ lệnh!
Giang Lưu thấp giọng nói ra, đối với thân phận người đến, trong lòng Giang Lưu cũng âm thầm hiếu kì.
Quả nhiên, cũng không lâu lắm, một nam một nữ hai người trẻ tuổi trực tiếp đi tới trước mặt nhà tù nơi giam Giang Lưu.
Trong lòng Giang Lưu mặc niệm một tiếng nhân vật bản diện, phân biệt kéo ra tư liệu tin tức một nam một nữ này.
Nhân vật bản diện nữ, đẳng cấp là cấp 68, thuộc về cấp độ tu vi Thiên Tiên, không tệ.
Ngược lại là nam tử này, nhân vật bản diện cấp 75.
Đương nhiên, nhìn thanh trang bị nam tử này, trong lòng Giang Lưu hiểu được.
Mặc dù trở nên càng thêm trẻ tuổi, thế nhưng, thân phận nam tử này chính là Quốc Sư, bởi vì thanh trang bị hắn không có biến hóa.
Tất nhiên nam này là Quốc Sư, như thế, nữ là Vương Phi? Hay là những người khác?
Nhìn nhìn nhân vật bản diện một nam một nữ này xong, trong lòng Giang Lưu âm thầm lẩm bẩm.
- Huyền Trang Pháp Sư, đúng không?
Cũng không muốn tiết lộ thân phận chính mình, cho nên, Quốc Sư này biểu hiện ra một bộ không nhận ra Giang Lưu , hỏi.
- Không sai, chính là bần tăng, xin hỏi các hạ là ai?
Giang Lưu khẽ gật đầu, đồng thời hỏi Quốc Sư.
- Pháp Sư, chúng ta chịu Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không nhờ vả, đến đây cứu ngươi, Pháp Sư, ngươi tranh thủ thời gian đi theo ta đi!
Nghe được Giang Lưu trả lời xong, Quốc Sư lập tức gật gật đầu, nói với Giang Lưu.
- Ngộ Không để cho các ngươi đến?
Thần sắc Giang Lưu quái dị nhìn Quốc Sư hỏi.
Giang Lưu dùng thần sắc quái dị, để cho trong lòng Quốc Sư hơi hồi hộp một chút, hắn sẽ không nhìn ra cái gì rồi a?
Bất quá âm thầm lắc đầu, Huyền Trang Pháp Sư mấy ngày nay một mực bị giam tại tử lao, một bước cũng không ly khai, hắn không có khả năng biết rõ chính mình đang nói láo.
- Không sai, thật là Đại Thánh gia để cho ta tới, Pháp Sư, thời gian không còn sớm, chúng ta mau chóng rời đi đi!
- Lão Tôn ta lúc nào để ngươi tới đây cứu người?
Chỉ là, ngay lúc này, một đạo thanh âm yếu ớt vang lên sau lưng Quốc Sư.
Sau thân đột nhiên vang lên thanh âm, để cho trong lòng Quốc Sư cảm giác nặng nề.
Tình huống như thế nào, là ai, lại có thể đến gần sau thân chính mình, chính mình thế mà hoàn toàn không biết gì cả?
Ngạc nhiên xong, Quốc Sư này phản ứng thật nhanh, vung ngược tay lên, một chưởng hướng thẳng đến sau thân đánh ra.
Năng lực hùng hậu theo động tác hắn phun ra.
Phanh một tiếng, Quốc Sư công kích thành công đánh trúng vào mục tiêu.
Cứng rắn!
Chỉ là, xúc cảm thủ chưởng truyền đến, là ấn tượng đầu tiên của Quốc Sư.
Tựa như là một chưởng người bình thường hung hăng đập vào phía trên một khối đá hoa cương vậy, không chỉ không thành công tạo thành tổn thương đối với mục tiêu, thậm chí, lực phản chấn đáng sợ còn để cho tay mình cảm thấy một trận đau nhức.
- Hắc hắc hắc, chỉ có ngần ấy khí lực sao?
Bởi vì thân cao chênh lệch, Quốc Sư trở tay một chưởng trực tiếp đập vào trên đầu Tôn Ngộ Không, chỉ là, Tôn Ngộ Không bị đánh một chưởng trên mặt lại lộ ra một vẻ khinh thường trào phúng ra tới.
- Tôn, Tôn Ngộ Không?
Nhìn xem người sau lưng chính mình, trên mặt Quốc Sư mang thần sắc khó có thể tin, giật mình nói ra.
Không phải Tôn Ngộ Không nói không nguyện ý tới cứu sư phụ hắn sao? Thế nhưng, vì cái gì Tôn Ngộ Không lại tại bên trong tử lao này?
Ta là ai? Ta ở đâu? Ta đang làm cái gì?
- Hắc hắc hắc, yêu nghiệt, khí lực ngươi không thể lớn hơn chút nữa sao? Chỉ có ngần ấy khí lực, gãi ngứa cho lão Tôn ta cũng không đủ đâu!
Tôn Ngộ Không nhếch miệng cười quái dị, hướng về phía Quốc Sư nói ra.
Miệng mặc dù đang cười quái dị, thế nhưng, trên thân Tôn Ngộ Không, một luồng sát khí làm người sợ hãi, đã từ từ tràn ngập ra.
- Chờ... Chờ chút... Ta...
Vào lúc này, trong lòng Quốc Sư có chút hối hận, cũng có chút cuống lên.
Bởi vì không muốn để người khác biết rõ chính mình tới cứu Huyền Trang Pháp Sư, cho nên chính mình biến thành bộ dáng nguyên bản, không nghĩ tới, Tôn Ngộ Không ở chỗ này, lại xem mình như yêu nghiệt.
Nếu mình duy trì bộ dáng Quốc Sư, hẳn là còn có thể cùng Tôn Ngộ Không giải thích một chút a?
- Yêu nghiệt, hoa ngôn xảo ngữ muốn mượn danh tiếng lão Tôn ta lừa gạt sư phụ ta? Hôm nay lão Tôn ta liền muốn để ngươi nếm thử lợi hại của lão Tôn ta!
Tôn Ngộ Không tự nhiên sẽ không cho Quốc Sư cơ hội mở miệng giải thích, miệng lạnh giọng nói ra.
Thoại âm rơi xuống, Tôn Ngộ Không thậm chí cả Kim Cô Bổng cũng không có lấy ra, chỉ giơ lên quả đấm mình, tiếp đó một quyền liền hướng Quốc Sư đánh tới.
Quốc Sư phản ứng rất nhanh, trong lúc vội vã giơ lên Pháp Trượng trong tay ngăn cản.
Phanh một tiếng!
Tôn Ngộ Không cấp 85 kim sắc bản diện, đối đầu Quốc Sư cấp 75 lam sắc bản diện, thực lực bên trên kém cách, tự nhiên là không thể nghi ngờ.
Một quyền đi xuống, mặc dù Tôn Ngộ Không vừa gầy vừa lùn, nhưng năng lực lại hoàn toàn không phải Quốc Sư này có thể ngăn cản, trực tiếp đánh hắn bay ra ngoài.
Bạch!
Không chỉ năng lực lớn, tốc độ Tôn Ngộ Không cũng thật nhanh, mắt thấy Quốc Sư bị một quyền đánh bay ra ngoài, thân hình Tôn Ngộ Không khẽ động, thế mà ngăn tại bên trên lộ tuyến Quốc Sư bay ra ngoài.
Tiếp đó, lại giơ chân lên, hướng Quốc Sư đạp tới một cước.
Một cước này đi xuống, Quốc Sư lại lần nữa bị đá bay ra ngoài.