Chương 1266: Tiên Ông, Đừng Nói Nhảm Nữa, Động Thủ Đi (2)
Chính mình cũng coi là người được chứng kiến Phong Thần đại kiếp, cũng không có tình huống vừa lộ diện, chính mình ngay cả lời cũng không nói hết, thiếu chút nữa bị giết phát sinh a.
Thầm nghĩ trong lòng đáng sợ, cho nên, Nam Cực Tiên ông cũng không có tâm tư cùng một chỗ với đoàn đội tây hành thỉnh kinh nữa, nghĩ vội vàng làm sự tình xong xuôi rồi mau chúng ly khai.
Cho nên, Nam Cực Tiên ông cũng không có hàn huyên, trực tiếp cắt vào chủ đề, nói:
- Pháp Sư, tọa kỵ Bạch Lộc của ta, một mình hạ phàm, phạm vào sai lầm lớn, ta cố ý tới đây, là muốn mang hắn về, trừng trị một phen!
- Hắc hắc hắc, Nam Cực Tiên ông, ngươi lời này liền nói không tốt lắm đâu?
Giang Lưu không có trả lời, trầm mặc đối đãi, Tôn Ngộ Không bên cạnh lại nhịn không được lộ ra một vệt cười nhạo, nói:
- Tọa kỵ ngươi biến thành Quốc Sư, dùng tim gan hơn một ngàn một trăm đứa bé để luyện dược, hành vi như thế , nếu không phải sư phụ ta Đại Từ Đại Bi, nguyện hi sinh chính mình, hơn một ngàn đứa bé kia, đoán chừng sớm đã bị giết a?
- Sư phụ lão Tôn ta, hôm nay cũng thiếu chút chết ở chỗ này, hiện tại, chúng ta tiết lộ chân diện mục yêu nghiệt này, ngươi mới nhảy ra nói là phải mang yêu nghiệt đi, trừng trị một phen? Đây là tới cứu tràng sao?
Đúng, bản chất Nam Cực Tiên ông xuất hiện, chính là tới cứu trận, thế nhưng, cái này chỉ là ngầm hiểu lẫn nhau, đương nhiên không thể nói ra miệng tới.
Tôn Ngộ Không cứ như vậy ngay trước mặt tất cả mọi người, nói hết bản chất vấn đề ra, Nam Cực Tiên ông nhất thời xấu hổ, thừa nhận cũng không phải, phủ nhận cũng không phải.
- Đúng a! Đến lúc này, lão thần tiên này mới ra ngoài mang yêu nghiệt đi? Đây không phải tới cứu tên yêu nghiệt này sao?
Theo Tôn Ngộ Không dứt lời, rất nhiều bách tính ở đây, cũng đều lấy lại tinh thần, ánh mắt chất vấn nhìn Nam Cực Tiên ông.
- Vậy không biết Đại Thánh, ý ngươi muốn như thế nào?
Bị nhiều Nhân tộc như vậy lấy ánh mắt chất vấn nhìn chằm chằm, Nam Cực Tiên ông âm thầm bất đắc dĩ thở dài một hơi, chợt, hỏi Tôn Ngộ Không.
- Dễ nói, từ xưa giết người thì đền mạng, đây là sự tình thiên kinh địa nghĩa, yêu nghiệt này đã tâm ngoan thủ lạt, xem sinh mệnh người khác thành không có gì, như thế, lão Tôn ta cảm thấy giết hắn, mới là xử phạt thích hợp nhất!
Tôn Ngộ Không mở miệng, bộ dáng sát cơ lạnh thấu xương.
- Đại Thánh, tọa kỵ ta mặc dù phạm sai lầm, nhưng vô luận là hơn một ngàn đứa bé kia, hay là Huyền Trang Pháp Sư, dù sao đều vô sự, ngươi chuyện này...
Tôn Ngộ Không lần này nói lời sát cơ lạnh thấu xương, để cho Nam Cực Tiên ông lạnh cả tim, đồng thời, miệng giải thích nói ra.
- Ha ha ha, Tiên Ông, ngươi có chút cưỡng từ đoạt lý a?
Chỉ là, không cho Nam Cực Tiên ông cơ hội nói hết lời, Tôn Ngộ Không miệng nhịn không được lộ ra nở nụ cười trào phúng đến:
- Như thế, dựa theo ý tứ ngươi, hẳn chờ hơn một ngàn đứa bé kia đều bị giết, hoặc là chờ sư phụ lão Tôn ta bị giết, tạo thành sự thật, mới xem như phạm tội?
Cái con khỉ ngang ngược này, lúc nào nói chuyện có lý có cứ như thế rồi?
Lời Tôn Ngộ Không nói, để Nam Cực Tiên ông không phản bác được, đồng thời, trong lòng hắn không khỏi âm thầm lẩm bẩm.
- Tốt rồi, Ngộ Không, chúng ta nói tới chỗ này là được rồi, tiếp theo, không cần nói thêm gì nữa!
- Ngươi chỉ cần biểu hiện ra một điểm là được, đây là ý nghĩ ngươi, nếu như Nam Cực Tiên ông muốn cứu người, liền đánh qua một trận đi!
Tôn Ngộ Không nói những lời kia, tự nhiên là Giang Lưu đang tại cột tán gẫu dạy Tôn Ngộ Không nói, cuối cùng, Giang Lưu lại dạy bảo một câu.
- Tốt rồi, Tiên Ông, ngươi cũng đừng nói nhiều lời cưỡng từ đoạt lý như vậy!
Tôn Ngộ Không quơ quơ tay mình, một bộ không có kiên nhẫn, không nguyện ý nói thêm nữa, nói:
- Lão Tôn ta chỉ nói một câu cuối cùng, yêu nghiệt này muốn giết sư phụ lão Tôn ta, sở dĩ sư phụ ta còn sống, là bởi vì lão Tôn ta cứu viện kịp thời!
Một lời đến đây, Tôn Ngộ Không có chút dừng lại, nói ra:
- Thiên lý tuần hoàn, hắn muốn giết sư phụ lão Tôn ta, lão Tôn ta tự nhiên là muốn giết hắn, đồng dạng, lão Tôn ta cứu được sư phụ là dựa vào bản sự bản thân, Tiên Ông ngươi nếu muốn cứu yêu nghiệt này, cũng dựa vào bản sự bản thân đi!
Khi nói chuyện, Tôn Ngộ Không một tay nắm lấy Kim Cô Bổng, một tay khác nắm lấy Kim Giao Tiễn, nghiêm túc nhìn chằm chằm Nam Cực Tiên ông.
Hiển nhiên, bộ dáng cũng không ngại cùng Nam Cực Tiên ông động thủ.
Xem bộ dáng Tôn Ngộ Không này, Nam Cực Tiên ông trầm mặc.
Động thủ? Thực lực cái con khỉ này, vừa rồi chính mình đã cảm nhận được, thật đáng sợ.
Thêm nữa hắn là đoàn đội tây hành, thật động thủ, chính mình cửu tử nhất sinh a?
Dù sao, Văn Thù cùng Phổ Hiền hai vị sư đệ, trước đó không lâu cũng chôn vùi tại trong tay đoàn đội tây hành rồi.
Ánh mắt Tôn Ngộ Không, nghiêm túc nhìn chằm chằm Nam Cực Tiên Ông, cầm Như Ý Kim Cô Bổng trong tay, tư thái bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị động thủ.
Tâm tính Tôn Ngộ Không vốn là vô pháp vô thiên, theo mấy ngày gần đây, tu vi tăng lên tới cấp độ Đại La Kim Tiên xong, hắn càng thêm không sợ hãi.
Ánh mắt Giang Lưu cũng rơi trên người Nam Cực Tiên Ông, trong lòng rất chờ mong Nam Cực Tiên Ông động thủ.
Tru sát một Bạch Lộc tọa kỵ, tính là thu hoạch gì? Nếu là có thể xử lý Nam Cực Tiên Ông mà nói, đây mới thực sự là đại thu hoạch a?
Hơn nữa, cấp độ tu vi Đại La Kim Tiên, chính mình liên thủ với Ngộ Không, khả năng xử lý hắn cũng không nhỏ.
Nam Cực Tiên Ông trầm mặc đối đãi.
Cái gọi là thạo nghề vừa ra tay, liền biết có hay không, vừa rồi động thủ, mặc dù chỉ đơn giản qua mấy chiêu mà thôi, thế nhưng, Nam Cực Tiên Ông rõ ràng đãcảm giác được Tôn Ngộ Không cùng Giang Lưu đáng sợ.
Tiếp tục động thủ? Khả năng mình bị tru sát càng lớn a?
Vào lúc này, Nam Cực Tiên Ông đâm lao phải theo lao.
Nguyên bản còn muốn đoàn đội tây hành thỉnh kinh cho mình một bộ mặt, chính mình trên miệng nói dễ nghe một điểm, liền có thể mang tọa kỵ chính mình về.
Lại không nghĩ rằng, đoàn đội tây hành thỉnh kinh cả một điểm mặt mũi cũng không cho chính mình.
Bất quá, ngẫm cũng đúng, cả cánh tay Thanh Hoa Đại Đế cũng có thể chặt đứt, thân là người trong Phật Môn cũng có thể hạ sát thủ tru sát Văn Thù cùng Phổ Hiền...
Đoàn đội tây hành thỉnh kinh này không nể mặt chính mình, cũng không có cái gì kỳ quái a.
- Chủ nhân...
Vào lúc này ánh mắt Quốc Sư, cũng rơi trên người Nam Cực Tiên Ông, nhìn bộ dáng thần sắc hắn chần chờ, lòng Quốc Sư trầm xuống.
Chủ nhân vậy mà chần chờ? Nếu như hắn không động thủ cứu mình, vậy mình chẳng phải là hẳn phải chết không nghi ngờ sao?
- Đại Thánh, chuyện này hoàn toàn không có khoan nhượng sao?
Trầm mặc hồi lâu sau, Nam Cực Tiên Ông vẫn như cũ có chút chưa từ bỏ ý định hỏi Tôn Ngộ Không.
- Hắc hắc...
Tôn Ngộ Không nhếch miệng cười một tiếng, nói:
- Ngươi xem hiện tại chúng ta ở đâu? Tại trên đài tử hình sư phụ ta, đang chuẩn bị đào trái tim sư phụ ta ra đó, thử hỏi, tọa kỵ ngươi có khoan nhượng cho sư phụ ta sao?
- Aiz, đã như vậy, vậy, vậy liền mời Đại Thánh tuỳ tiện đi!
Khẽ lắc đầu xong, chợt, ánh mắt Nam Cực Tiên Ông nhìn về phía nơi khác, không tiếp tục liếc mắt Quốc Sư.
- Chủ nhân?
Trừng lớn hai mắt, Bạch Lộc Tinh khó có thể tin nhìn Nam Cực Tiên Ông, không nghĩ tới, tại thời điểm then chốt cuối cùng, chủ nhân thế mà từ bỏ chính mình?
Hô!
Động tác Tôn Ngộ Không không chậm, Kim Cô Bổng trong tay giương lên, hướng thẳng đến đầu Bạch Lộc Tinh đập xuống.
Một cây gậy này đi xuống, vốn Bạch Lộc Tinh cũng không phải là đối thủ lại thêm tất cả năng lực trong cơ thể đều bị phong cấm, khó có thể điều động, tự nhiên không ngăn cản được.
Một tiếng hét thảm, trực tiếp bị một gậy đập chết.
Thân hình Quốc Sư ngã trên mặt đất, co quắp vài cái xong, liền không lại nhúc nhích, chợt, thân hình biến thành bộ dáng một Bạch Lộc.
Chết xong, đây là hiện ra nguyên hình rồi.
- Bạch Lộc này tu hành có thành tựu, có thể nói khắp người đều là bảo vật, nhận lấy đi! Sư phụ, buổi tối hôm nay lão Tôn ta muốn ăn thịt hươu!