Chương 133: Quan Âm Lỗ Vốn (1)
Tu vi Hắc Hùng Tinh chỉ là Thiên Tiên Cảnh Giới, lại có thể cùng tồn tại cấp độ Thái Ất Chân Tiên so đấu lực lượng, cái lực lượng này vượt qua một cái đại cảnh giới, đủ để chứng minh hắn bất phàm.
Ít nhất có thể để cho Tôn Ngộ Không tán thưởng lực lượng hắn, cũng không phải là tùy tiện Yêu Quái gì đều có tư cách.
Tuy nói cái Khẩn Cô Nhi này là Quan Âm đưa cho, nàng cũng hiểu được niệm chú, nhưng cái Cô Nhi lại là của mình, chính mình tự tay đeo nó lên, Quan Âm chẳng lẽ còn có thể thật không cần da mặt, đoạt của mình sao?
- A Di Đà Phật. . .
thu hồi Cô Nhi chính mình vừa chuẩn bị ném ra bên ngoài lại, sắc mặt Quan Âm có chút khó coi, nhưng lại không phát tác được, chỉ có thể trong lòng âm thầm mặc niệm một tiếng phật hiệu.
Chính mình cho hắn một cái Cô Nhi, vốn muốn trông cậy vào hắn dùng cái Cô Nhi này đến bắt giữ Tôn Ngộ Không, lại không nghĩ rằng, bằng vào miệng lưỡi hắn liền có thể để cho Tôn Ngộ Không đáp ứng tùy hành.
Càng không có nghĩ tới là cái Cô Nhi này, thế mà hắn ở thời điểm này vứt ra.
Cái Hắc Hùng Tinh này thân mang thượng cổ huyết mạch, tư chất bất phàm, lại không nghĩ rằng sẽ bị hắn vượt lên ra tay trước, hiện tại, Huyền Trang đã hạ thủ, chính mình còn có thể nói cái gì sao?
Chỉ trích hắn? Cô Nhi đã cho hắn, hắn nguyện ý vứt cho ai là chính hắn ý nguyện, chính mình có thể chỉ trích sao?
Lại không luận Quan Âm là dạng tâm tư gì, vứt Khẩn Cô Nhi bọc tại trên đầu Hắc Hùng Tinh xong, Giang Lưu không có ý tứ khách khí, trực tiếp niệm động Khẩn Cô Chú.
Một thoáng thời gian, Hắc Hùng Tinh ôm đầu, đau đến lăn lộn trên mặt đất, tiếng kêu rên liên hồi, liều mạng muốn lấy xuống Khẩn Cô Nhi trên đầu.
Thế nhưng cả Tôn Ngộ Không cũng không thể lấy xuống Khẩn Cô Nhi, há hắn có thể lấy xuống được?
- Tha mạng, Thánh Tăng tha mạng a. . .
đau đầu muốn nứt, chính mình lấy không xuống, cuối cùng Hắc Hùng Tinh chỉ phải kêu thảm quỳ trên mặt đất, liên miên xin tha.
Để cho Hắc Hùng Tinh biết rõ Khẩn Cô Chú lợi hại xong, lúc này Giang Lưu mới im miệng, chợt ánh mắt nhìn về phía Quan Âm Bồ Tát, nói:
- Bồ Tát, những yêu nghiệt này, ta đều có xử lý, còn xin Bồ Tát cũng tha tính mệnh bọn hắn, có Hắc Hùng Tinh này ước thúc bọn hắn, tương lai nếu như còn dám làm xằng làm bậy, ta liền dùng Khẩn Cô Chú, sinh sinh làm nó đau chết .
- Thánh Tăng tha mạng, tha mạng a, ta tuyệt không dám làm xằng làm bậy, tuyệt đối không dám
vừa rồi đã ăn thống khổ do Khẩn Cô Chú gây ra, giờ phút này nghe được Giang Lưu nói, Hắc Hùng Tinh gấp giọng cầu xin tha thứ, dáng dấp hoảng sợ.
- A Di Đà Phật, Huyền Trang ngươi cố nhiên nhân từ, nhưng lần này đi tây hành, ngươi như thế nào có thể ước thúc được Hắc Hùng này? Ta thấy, nếu không để cho hắn vào Tử Trúc Lâm của ta, ta tự mình trông giữ thế nào?.
Hơi hơi trầm mặc chốc lát, Quan Âm Bồ Tát mở miệng, cảm thấy mình vẫn nên tranh thủ một chút thì mới tốt, Hắc Hùng thiên phú dị bẩm như vậy, thực sự không đành lòng buông tay.
- Bồ Tát nói có lý. . .
nghe được Quan Âm Bồ Tát nói, Giang Lưu ngoẹo đầu hơi hơi suy tư chốc lát, gật đầu cũng cảm thấy đồng ý.
Xem Giang Lưu phản ứng, Quan Âm vui mừng trong lòng.
Chỉ là còn không đợi nàng mở miệng, Giang Lưu lời kế tiếp, lại làm cho điểm vui thích vừa dân lên trong lòng nàng không còn sót lại chút gì.
- Cho nên, ta cảm thấy mang theo Hắc Hùng này bên người cùng đi tây thiên tự mình trông giữ mới tốt? Hắn khí lực rất lớn, dọc theo con đường này nghĩ đến sẽ có tác dụng lớn
miệng thấp giọng nói ra, ánh mắt Giang Lưu rơi trên người Hắc Hùng Tinh, hiển nhiên đang suy nghĩ khả năng mang theo Hắc Hùng Tinh cùng một chỗ tây hành.
- A Di Đà Phật, lần này đi tây hành núi xa đường xa, càng là quan hệ đại sự Phật Môn ta, há có thể mang theo yêu loại đồng hành
mắt thấy Giang Lưu thật muốn mang theo Hắc Hùng Tinh cùng đi, Quan Âm Bồ Tát vội vàng lắc đầu biểu thị cự tuyệt.
Chính mình chuẩn bị cho thỉnh kinh người ba vị đệ tử, Tôn Ngộ Không chính là Tề Thiên Đại Thánh, Trư Bát Giới chính là Thiên Bồng Nguyên Soái, Sa Ngộ Tịnh chính là Quyển Liêm Đại Tướng, cho dù Tiểu Bạch Long hóa thành cước lực cũng là Tây Hải Long Vương Thái tử, những người này đều có quan hệ bối cảnh thân phận cùng Tiên Phật, mới có thể tây hành.
Hắc Hùng Tinh tính là gì? Cho dù thiên phú dị bẩm, cũng bất quá là yêu loại mà thôi, làm sao có thể để nó đi tây hành thỉnh kinh chia công đức?
Quan Âm phản ứng, tự nhiên tại trong dự liệu Giang Lưu.
Cái sự tình tây hành thỉnh kinh này, Quan Âm tựa như là tổng đạo diễn, nàng có thể chịu được một ngoài người kế hoạch cắm vào đoàn đội thỉnh kinh sao?
- Thế nhưng, Bồ Tát, như ngươi vừa nói, nếu như không mang theo hắn cùng một chỗ tây hành ói, ta nên ước thúc hắn như thế nào?
trên mặt mâng vẻ làm khó, Giang Lưu mượn lời Quan Âm Bồ Tát vừa nói, trả ngược lại cho nàng.
Quan Âm trầm mặc một lát, tay trái thủ vung lên, một mặt gương nhỏ tinh mỹ đột nhiên xuất hiện, rơi xuống trước mặt Giang Lưu:
- Đã là như thế, ta đưa ngươi một mặt Huyền Quang Kính, chỉ cần nhỏ một giọt tinh huyết Hắc Hùng Tinh ở mặt trên, sau này ngươi liền có thể lấy Huyền Quang Kính xem xét nhất cử nhất động hắn, cho dù cách xa ngàn dặm vạn dặm, Nếu trong giới này, hắn làm ác, ngươi liền có thể niệm Khẩn Cô Chú trừng phạt hắn.
- Đa tạ Bồ Tát!
hai tay tiếp nhận cái gương nhỏ Quan Âm Bồ Tát đưa đến, Giang Lưu chân thành nói tạ, mừng thầm trong lòng.
Đây chính là niềm vui ngoài ý muốn, đây coi như là lường gạt Quan Âm một kiện pháp bảo?
- A Di Đà Phật, Huyền Trang ngươi đã thay bọn hắn xin tha, vậy hôm nay bản tọa cũng liền không làm ác nhân, chỉ là, hi vọng Huyền Trang ngươi không nên hối hận quyết đinh của ngươi ngày hôm nay
đưa một mặt Huyền Quang Kính cho Giang Lưu, sau đó tâm tình Quan Âm Bồ Tát có chút không tốt, hiển nhiên chuẩn bị cứ thế mà đi.
Lần này đến Quan Âm thiền viện, mục đích nàng vốn là muốn nhận Hắc Hùng Tinh thiên phú dị bẩm này, nhưng bây giờ không những một cọng lông cũng không mò được, ngược lại chính mình lại mất đi một mặt Huyền Quang Kính.
Lấy tâm tính keo kiệt của Quan Âm, ba Cô Nhi chỉ cho mình một cái, tâm tình có thể quá tốt rồi mới là lạ.
Bất quá, cũng may trong bóng tối bấm ngón tay tính toán, Quan Âm tính được một kiếp hôm nay đã có hiệu lực, nói rõ chính mình làm người chế tác kiếp nạn cũng có thể tính là chín chín tám mươi mốt nạn, điều này làm cho tâm tình Quan Âm tốt không ít.
Đối với đại nghiệp tây hành thỉnh kinh mà nói, một Hắc Hùng Tinh cùng một mặt Huyền Quang Kính, phân lượng hiển nhiên phải nhẹ hơn nhiều chính là.
- Bồ Tát, chờ một chút, tiểu Long được Bồ Tát điểm hóa, nguyện vọng làm cước lực cho người thỉnh kinh, nhưnng người thỉnh kinh tựa hồ không quá tin tưởng lời tiểu Long nói. . ..
Chỉ là, mắt thấy Quan Âm Bồ Tát chuẩn bị rời đi, Bạch Long Mã nhảy ra, việc của mình cũng còn chưa có giải quyết, thế nào Bồ Tát liền muốn đi rồi?
Nhìn Bạch Long Mã nhảy ra, Quan Âm xoay đầu lại, ánh mắt rơi trên người Giang Lưu:
- Không sai, Huyền Trang, Tiểu Bạch Long Ngao Liệt vốn là Tây Hải Long Vương Tam thái tử, bởi vì phóng hỏa đốt minh châu điện, bị Ngọc Đế phạt thụ hình tại phía dưới Ưng Sầu Giản, ta từng điểm hóa, để cho hắn hóa thành Bạch Mã, làm cước lực cho ngươi, lần này đi Tây Thiên núi xa đường xa, thân thể ngươi phàm thai, nếu không có cước lực này, đến không được Tây Thiên, không thể gặp Phật Tổ.
- Đã thật là được Bồ Tát điểm hóa, vậy không thể tốt hơn
nghe được Quan Âm Bồ Tát nói, Giang Lưu không quá nhiều suy nghĩ, gật đầu nói.
Kỳ thật, sau khi Tôn Ngộ Không nói cho chính mình mục đích căn bản của Tiểu Bạch Long đi Tây Thiên sau khi thụ phong, Giang Lưu liền nghĩ sẽ nhận hắn.
- Bái kiến sư phụ!
nghe được Giang Lưu gật đầu đáp ứng, Bạch Long Mã kích động đến sắp rơi lệ.
Mặt dày mày dạn đi tây hành lâu như vậy, chính mình xem như gia nhập đoàn thể thỉnh kinh, thật là không dễ dàng.