Chương 1382: Không Động Ấn?
- Lại là khí vận chi bảo Nhân tộc, Không Động Ấn?
Nhìn xem bảo vật thay Tử Vi Đại Đế chặn lại công kích bọn Tôn Ngộ Không, sắc mặt Giang Lưu thay đổi, trong lòng nhịn không được âm thầm giật mình.
Nhân tộc, có một bảo, tên gọi Không Động Ấn, bảo vật này trấn áp toàn bộ khí vận Nhân tộc.
Mà Nhân tộc lại là nhân vật chính thiên địa sau này, bên trong Không Động Ấn này ẩn chứa khí vận, có thể thấy được lốm đốm!
Chỉ là, cái Không Động Ấn Nhân tộc chi bảo này, cho tới nay, đều là do Nhân Hoàng nắm trong tay, vì cái gì, bây giờ lại rơi vào trong tay Tử Vi Đại Đế?
Hoàn toàn không rõ a!
- Hô, còn tốt, có Không Động Ấn này nơi tay, lực lượng khí vận Nhân tộc này gia trì, để phòng ngự, tin tưởng, cho dù là Thánh Nhân, cũng sẽ không tùy tiện giết mình!
Nhìn xem Không Động Ấn của mình lộ ra đến, thành công chặn lại bọn Tôn Ngộ Không công kích xong, trong lòng Tử Vi Đại Đế âm thầm thở dài một hơi.
Không Động Ấn này, chính là Nhân tộc chí bảo, tự nhiên, vẫn luôn chưởng khống tại trong tay Nhân Hoàng.
Tử Vi Đại Đế chuyển thế nhiều lần, trong đó có một thế, chính là Bá Ấp Khảo con trai Cơ Xương Chu Văn Vương.
Tuy nói sau này chính mình bỏ mình, thế nhưng, lại thụ phong về tới tôn vị Tử Vi Đại Đế này.
Nguyên bản, tác dụng Tử Vi Đại Đế, tựa hồ là một viên kíp nổ, dẫn xuất Tây Bá Hầu lúc trước phản Đại Thương.
Thế nhưng, lại không người biết được, thừa dịp Phong Thần chi chiến, Tử Vi Đại Đế từ vị Nhân Hoàng cuối cùng, cũng chính là trong tay Trụ Vương, mưu được một phương Không Động Ấn này.
Nguyên bản, Thiên Đình đã có tâm tư phế đi Nhân Hoàng, đánh mất Không Động Ấn món chí bảo này, phàm trần liền đã không còn Nhân Hoàng, chỉ lấy Thiên Tử tự xưng.
Không Động Ấn này, liên quan quá lớn, cho nên, nhiều năm qua Tử Vi Đại Đế nắm giữ trong tay, lại chưa bao giờ để người ngoài bắt gặp.
Chỉ là hôm nay, nguy cơ sớm tối, thời khắc liên quan đến sự sống chết, Tử Vi Đại Đế cũng không lo được nhiều như vậy, chỉ có thể lấy ra Không Động Ấn, để tự vệ.
Quả nhiên, trước Không Động Ấn cơ hồ ngưng tụ Nhân tộc khí vận, bọn Tôn Ngộ Không những người này, căn bản khó làm gì được chính mình.
- Không Động Ấn, chí bảo như thế, vậy mà tại trong tay Tử Vi Đại Đế?
Nhìn xem Không Động Ấn nắm trong tay Tử Vi Đại Đế, trong lòng Giang Lưu âm thầm giật mình, hiển nhiên, một màn này hoàn toàn vượt quá ngoài ý liệu Giang Lưu.
Cạch cạch cạch!
Trong tay nắm lấy Không Động Ấn, Tử Vi Đại Đế tâm tùy ý động, phía trên Không Động Ấn một sợi quang mang rơi vào bên trên thánh vật Trị Dũ Thánh Thủ.
Rất nhanh, tại trong mắt bọn người Giang Lưu, có thể nhìn thấy phía trên thánh vật này, cấp tốc xuất hiện rất nhiều vết rách, ngay sau đó, thánh vật từng mảnh sụp đổ, vỡ vụn văng khắp nơi.
- Thật là lợi hại!
Thánh vật Trị Dũ Thánh Thủ chính mình đánh ra biến thành, chính là không thể phá hủy, thế nhưng, tại phía dưới năng lực Không Động Ấn này, thế mà trực tiếp vỡ vụn? Giang Lưu thấy cái này sắc mặt đại biến.
Hình như, đây là lần đầu tiên thánh vật Trị Dũ Thánh Thủ chính mình, bị người phá hủy đi?
- Huyền Trang, thủ đoạn các ngươi, xác thực để cho bản tọa kinh hãi, chỉ là, bây giờ, các ngươi còn cần bản tọa bàn giao cho các ngươi không?
Cầm Không Động Ấn trong tay, Tử Vi Đại Đế từ Trị Dũ Thánh Thủ trấn áp khôi phục tự do, ánh mắt rơi trên người Giang Lưu, mở miệng nói ra.
- Aiz... Lời Tử Vi Đại Đế nói, để cho trong lòng Giang Lưu âm thầm thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ a.
Chợt, Giang Lưu mở miệng nói ra:
- Trong tay Đại Đế lại có bảo vật Không Động Ấn này, làm cho người kinh hãi, đã như thế, sự tình Phi Đản này, đương nhiên đến đây bỏ qua!
- Sư phụ!
Nghe Giang Lưu nói, Tôn Ngộ Không bên cạnh có một chút cuống lên.
Cũng đã động thủ, thế nhưng, ở thời điểm này, sư phụ lại từ bỏ ý đồ? Tự nhiên trong lòng Tôn Ngộ Không khó chịu.
Chỉ là, Giang Lưu lại khoát tay áo đối với Tôn Ngộ Không, ra hiệu hắn không cần nói.
Nếu có thể giết Tử Vi Đại Đế mà nói, còn cần Tôn Ngộ Không nói sao? Giang Lưu đã sớm động thủ giết Tử Vi Đại Đế.
Thế nhưng, Không Động Ấn nơi tay, chính mình căn bản giết không được a.
Tuy nói Không Động Ấn cũng không phải là Tiên Thiên Chí Bảo, thế nhưng, Không Động Ấn trấn áp Nhân tộc khí vận, từ bên trên giá trị mà nói, hoàn toàn không kém hơn Thái Cực Đồ cùng Bàn Cổ Phiên những Tiên Thiên Chí Bảo này.
Chính mình có thể làm gì sao?
Người cầm trong tay Không Động Ấn, cơ hồ là thân phận Nhân Hoàng, xuất thủ với Tử Vi Đại Đế, thì tương đương với ra tay với Nhân tộc, việc này lại sinh ra nhân quả lớn lao.
Cho dù là Thánh Nhân, cũng không dám nhiễm phải a, chính mình còn có thể ngưu bức hơn Thánh Nhân sao?
Thời điểm Phong Thần, Trụ Vương cầm trong tay Không Động Ấn, chính là Nhân Hoàng chi tôn, thân phận địa vị hoàn toàn không thấp hơn Ngọc Hoàng Đại Đế.
Lúc ấy, cho dù là Nữ Oa Nương Nương đã thành thánh phi thường bất mãn Trụ Vương, cũng không có biện pháp trực tiếp ra tay với hắn, có thể thấy được lốm đốm?
Nếu không phải là Nữ Oa phái Hiên Viên mộ phần tam yêu, để cho Ðát Kỷ thành công trộm đi Không Động Ấn trong tay Trụ Vương, Phong Thần chi chiến ai thắng ai thua, cũng chưa biết chắc được đâu.
Chỉ là sau này, Bá Ấp Khảo do dùngTử Vi Đại Đế chuyển thế, liền dùng mỹ nam kế, từ trong tay Ðát Kỷ, gạt được Không Động Ấn này.
Tốt a, sư phụ khoát tay, để cho mình chớ nói nhiều, Tôn Ngộ Không có thể nói cái gì sao?
Chỉ có thể im miệng.
Chỉ là, trong lòng cảm thấy có chút biệt khuất.
Kỳ thực, không chỉ trong lòng Tôn Ngộ Không cảm thấy biệt khuất, trong lòng Tử Vi Đại Đế đồng dạng cảm thấy biệt khuất.
Chính mình thân là một trong tứ ngự, thế mà bị bức phải dùng ra Không Động Ấn món chí bảo này, chính mình có thể nói là đã bị trói lên tuyệt cảnh.
Thế nhưng, cả Không Động Ấn cũng đã lấy ra, theo lý thuyết, chính mình diệt đi bọn người Huyền Trang, hẳn không phải việc khó gì.
Nhưng hết lần này tới lần khác, đám người bọn Huyền Trang, đều là người khí vận tây hành thỉnh kinh, không thể động a!
Cho nên, trong lòng kìm nén một luồng khí, sắc mặc Tử Vi Đại Đế không dể nhìn, cùng Giang Lưu hàn huyên hai câu, song phương cũng không có tiếp tục xuất thủ.
Cuối cùng, Tử Vi Đại Đế cũng liền chuyển thân, ly khai.
- Sư phụ, vì cái gì không động thủ a!
Theo Tử Vi Đại Đế ly khai xong, Tôn Ngộ Không lúc này mới lên tiếng, hỏi Giang Lưu.
- Hầu ca, đó là Không Động Ấn, liên quan đến Nhân tộc khí vận, đừng nói là chúng ta, cho dù Ngọc Hoàng Đại Đế cùng Như Lai Phật Tổ, cũng không thể ra tay với hắn!
Trư Bát Giới kiến thức, tự nhiên không phải Tôn Ngộ Không có thể so sánh, vì thế, Giang Lưu còn chưa trả lời câu hỏi, Trư Bát Giới lại vượt lên trước một bước, giải thích nói ra.
- Vì cái gì không thể ra tay?
Bộ dáng Tôn Ngộ Không vẫn còn có chút không rõ, hỏi Trư Bát Giới.
- Nghe nói, trước đây thật lâu, Không Động Ấn tại trong tay Nhân Hoàng, cùng Nữ Oa Nương Nương náo loạn không thoải mái, Nữ Oa Nương Nương muốn ra tay với Nhân Hoàng, thế nhưng, nương nương mới vừa bay đến trên không Nhân Hoàng, trên trời liền rơi xuống một đạo hồng quang, chặn lại Nữ Oa Nương Nương, để cho nàng khó có thể xuất thủ!
Trư Bát Giới mở miệng, giải thích nói với Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không:
- ...
Tốt a, loại hình khí vận, đối với Tôn Ngộ Không mà nói, rất hư vô mờ mịt, nói cũng không lý giải được.