Chương 141: Lại Một Tên Không Muốn Tây Hành? (2)
- Lão Trư ta không phục, thế nhưng, lão Trư ta lại không muốn tiếp tục đánh, ngươi là hầu tử, tranh cường háo thắng là thiên tính, thế nhưng ta là một con lợn, nên chỉ muốn hết ăn lại nằm a, chiến đấu không có chỗ tốt, ta đánh làm gì?
đối với Tôn Ngộ Không khiêu khích, Trư Bát Giới không muốn xuất thủ nữa.
Xác thực, nếu không phải bị Tôn Ngộ Không làm cho không có cách nào, vừa rồi Trư Bát Giới cũng sẽ không động thủ, hiện tại nếu đã dừng tay, hắn tự nhiên lười xuất thủ.
- Ngươi. . .
xem Trư Bát Giới giở trò lưu manh, ta không phục, nhưng ta không xuất thủ, điều này làm cho Tôn Ngộ Không vừa tức vừa bất đắc dĩ.
Nhưng lại không thể không thừa nhận, Trư Yêu này nói tựa hồ có đạo lý?
Thân là một con heo, cũng không chính là hết ăn lại nằm sao?
- Ha ha, vị đại sư này, ta chẳng qua là nhảy ra đùa với các ngươi mà thôi, không cần thiết đánh đến chết làm gì a?
Trư Bát Giới không có ý tứ động thủ, mà xoay đầu lại, ánh mắt thả trên người Giang Lưu, mở miệng nói.
- Ngươi nói là nói đùa? Nhưng vừa rồi bộ dáng kia, không giống như là nói đùa a, nếu thực lực chúng ta chênh lệch với ngươi, chẳng phải đều sẽ rơi vào trong bụng ngươi sao?
ánh mắt Giang Lưu rơi trên người Trư Bát Giới, tức giận nói ra.
Mặc kệ là suy nghĩ từ góc độ nào, tự nhiên cũng không thể cứ như vậy thả hắn rời đi.
- Đại sư nói đùa, làm sao lại thế
Thấy dáng dấp Giang Lưu hiển nhiên không có dể lừa gạt như vậy, Trư Bát Giới có chút xấu hổ cười cười.
- Uy, ngươi con heo này rốt cuộc là từ nơi nào đến? yêu vật Có thể nhận biết lão Tôn ta, còn có thể cùng lão Tôn ta qua tay mấy chiêu, bên trong tam giới lục đạo này cũng không nhiều.
Bên cạnh Tôn Ngộ Không đi tới, nhìn Trư Bát Giới dáng dấp tai to mặt lớn, không khách khí bắt lấy lỗ tai Trư Bát Giới, nghiếng răng, dáng dấp hung thần ác sát ép hỏi.
- lão Trư Ta? Chính là một con heo phổ thông tu luyện thành yêu a, còn có thể là từ nơi nào đến? Ta cùng các ngươi ngày xưa không oán, ngày nay không thù, các ngươi thả ta rời đi a?,
bị Tôn Ngộ Không ép hỏi thân phận, Trư Bát Giới khẩu khí cầu xin tha thứ nói ra.
- Trư Yêu? Trư Yêu Phổ thông có thể tu luyện tới tình trạng này sao?
Tôn Ngộ Không hoài nghi nhìn hắn, hiển nhiên, đối với Trư Bát Giới nói cũng không quá tin tưởng.
Thế nhưng không thể không thừa nhận, thời điểm chính mình lúc trước tung hoành tam giới, bên trong tam giới có vài bậc Yêu tộc đại thần thông hoặc nhiều hoặc ít đều có chút nghe thấy, nhưng lại chưa nghe nói qua Trư Yêu nào lợi hại.
Chẳng lẽ? năm trăm năm Mình bị trấn áp này, Yêu tộc đại năng mới xuất hiện gần đây sao?
Không nói đến trong lòng Tôn Ngộ Không là nghĩ như thế nào, nghe được Trư Bát Giới giải thích, lông mày Giang Lưu hơi hơi giương lên.
Nhìn chung trên đường Tây Du, Tôn Ngộ Không luôn yêu thích treo danh hào Tề Thiên Đại Thánh của chính mình bên miệng, năm đó đại náo Thiên Cung càng là sự tình hắn đắc ý nhất.
Đồng dạng, Trư Bát Giới cũng cơ hồ gặp người liền nói chính mình là Thiên Bồng Nguyên Soái chuyển thế, tay cầm tám vạn Thiên Hà Thủy Quân.
Nhưng bây giờ Tôn Ngộ Không hỏi thân phận hắn, hắn lại chỉ nói mình là một con Trư Yêu phổ thông mà thôi?
Hẳn là? Hắn đã biết rõ thân phận ta, cho nên cố ý nói như vậy sao?, suy tư một lát, trong lòng Giang Lưu đột nhiên tung ra một cái ý nghĩ.
Hẳn là Trư Bát Giới này cũng không muốn đi lấy tây kinh? Cho nên nhận ra thân phận của mình liền phản xạ muốn né tránh?
Trốn không thoát bị đánh bại, thực sự không có ý tứ lộ ra thân phận của mình, chỉ tập trung tinh thần muốn đi?
- Khụ khụ. . .
trong lòng có suy đoán, Giang Lưu ho khan hai tiếng, hắng giọng một cái sau đó, dò xét nói với Trư Bát Giới:
- Ta thấy ngươi cái Trư Yêu này, ngược lại cũng có chút đạo hạnh, không biết ngươi xưng hô như thế nào? Bần tăng pháp danh Huyền Trang, là hòa thượng mang Đường Hoàng ý chỉ, đi tới Tây Thiên bái Phật cầu kinh.
- A, đại sư ngươi tốt, ta gọi Trư Bát Giới, người xuất gia lòng dạ từ bi, đại sư ngươi liền thả ta đi, ta cam đoan rời đi về sau, mỗi ngày ăn chay niệm Phật
nghe được Giang Lưu tự giới thiệu, Trư Bát Giới cũng không có phản ứng gì đặc thù, vẫn mở miệng cầu xin tha thứ như cũ, muốn mau chóng rời đi nơi này.
- Quả nhiên. . .
Trư Bát Giới trả lời, để cho trong lòng Giang Lưu hơi động, sinh ra cảm giác quả là thế.
Tuy nói chính mình đi trước thời hạn trong nguyên tác Tây Du Ký rất nhiều năm, nhưng vô luận thế nào, Quan Âm Bồ Tát đã để cho mình thượng lộ, dọc theo con đường này an bài nhất định hoàn chỉnh rõ ràng a?
Tựa như là Tôn Ngộ Không, tuy nói hắn không muốn đi Tây Du, nhưng khi đó Quan Âm Bồ Tát nhưng vẫn tìm tới Tôn Ngộ Không nói rõ trước.
Không đạo lý bên Tôn Ngộ Không đã nói, bên Trư Bát Giới này lại quên a?
Cho nên, khả năng duy nhất chính là Trư Bát Giới cùng Tôn Ngộ Không, đồng dạng không muốn đi tây hành thỉnh kinh, cho nên, cho dù chính mình biểu lộ thân phận người tây hành thỉnh kinh, hắn cũng làm bộ nghe không hiểu, tập trung tinh thần muốn rời khỏi.
Tôn Ngộ Không là bởi vì bị Như Lai lừa bịp, trong lòng một khẩu oán khí nhẫn nhịn năm trăm năm, cho nên mới không muốn đi tây hành thỉnh kinh.
Như vậy, Trư Bát Giới lại là vì cái gì?
Suy tư chốc lát, căn cứ cuộc đời Trư Bát Giới đã trải qua, trong lòng Giang Lưu hoặc nhiều hoặc ít có chút suy đoán, thế nhưng những suy đoán này là thật hay không, lại cần chính mình đi nghiệm chứng.
Vô luận như thế nào, mặc kệ Trư Bát Giới rốt cuộc là bởi vì nguyên nhân gì không muốn đi tây hành thỉnh kinh, cái này cũng nói rõ hắn không phải loại người tuân theo đối với mệnh lệnh Phật giáo,.
Căn cứ vào điểm này mà nói, Giang Lưu cảm thấy mình lại có thể kéo hắn vào đoàn đội tây hành.
Từ cục diện hiện tại nhìn lại, Trư Bát Giới cứ việc không nhất định sẽ trở thành giúp đỡ cùng một chỗ lật đổ thần phật đầy trời, thế nhưng, ít nhất cũng sẽ không trở thành địch nhân mình sau này a?
Trư Bát Giới không muốn đi, cái này vừa lúc gãi đúng chỗ ngứa, Giang Lưu ngược lại càng muốn hắn đi.
Nếu hắn giống Bạch Long Mã rất vui vẻ muốn tham gia đi tây hành, có lẽ Giang Lưu ngược lại sẽ nghĩ biện pháp cự tuyệt hắn.
Một gia hỏa nghiêm túc có thể cùng Tôn Ngộ Không đánh đến khó phân trên dưới, nếu như trung thành với Phật giáo, vậy mình mang theo hắn, chẳng phải là tự tìm phiền phức sao?
- Sư phụ, cái Trư Yêu này, là thả hay là giết ăn thịt?.
bên này trong lòng Giang Lưu âm thầm trầm ngâm, Tôn Ngộ Không còn tưởng hắn đang suy nghĩ có muốn thả Trư Bát Giới hay không, mở miệng hỏi.
- Uy, đại sư, các ngươi nói đùa sao? Ngươi là người trong Phật môn, có thể nào ăn thịt ta?,
Tôn Ngộ Không nói, để cho thân thể Trư Bát Giới run lên, hoảng sợ kêu lên.
Giang Lưu liếc Trư Bát Giới một chút, sau đó thần sắc nghiêm túc nói ra:
- Chúng ta là người xuất gia, chưa từng nói đùa.
Thoại âm rơi xuống, chợt nhìn về phía Tôn Ngộ Không, nghiêm túc nói:
- Ngộ Không a, Trư Yêu đã này lừa bịp chúng ta, không muốn nói cho chúng ta biết thân phận hắn chân chính, vậy liền giết ăn thịt đi, hôm nay vi sư kho cho ngươi một đôi tai lợn, tư vị kia. . . .