Chương 162: Ăn Rồi Phun Ra Ta Cho Ta
- Hắc hắc hắc, yêu nghiệt này, chết chưa hết tội!
lung lay, thu Kim Cô Bổng vào, Tôn Ngộ Không dư hận chưa tiêu nói ra.
Ngươi cái con khỉ ngang ngược này, ta không phải để ngươi dừng tay sao? con khỉ này tuy đáng hận, nhưng năm đó ngươi phạm phải tội nghiệt còn lớn hơn so với hắn, không phải cũng có cơ hội hối cải để làm người mới sao?
Bất đắc dĩ lắc đầu, Quan Âm Bồ Tát nói với Tôn Ngộ Không.
- Hắc hắc hắc, Bồ Tát, các ngươi có lòng từ bi, lão Tôn ta không có!
Nhếch miệng cười một tiếng, Tôn Ngộ Không không thèm để ý chút nào đáp.
- Ngươi cái con khỉ này, tốt, chuyện chỗ này đã xong, ngươi cũng nhanh đi về bảo hộ người thỉnh kinh đi!
Thấy Tôn Ngộ Không dáng dấp khó chơi, Quan Âm cũng có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
- Các con, lão Tôn ta tiếp tục bảo hộ người thỉnh kinh, yên tâm, lại đợi thêm ba năm năm, đợi lão Tôn ta đến Tây Thiên lấy được chân kinh xong, chính là ta lúc trở lại!
Cũng hết giận, Tôn Ngộ Không cũng không có ý tứ lề mà lề mề, xoay đầu lại, nói với hầu tử hầu tôn Hoa Quả Sơn.
Chợt, trong ánh mắt những hầu tử hầu tôn này lưu luyến không rời, cùng Quan Âm Bồ Tát cùng nhau lên đường, hướng Phúc Lăng Sơn bay qua.
Ba năm năm sao! ?
Ngồi ngay ngắn trên đài sen phi hành, ánh mắt Quan Âm Bồ Tát không để lại dấu vết nhìn lướt qua Tôn Ngộ Không, trong lòng âm thầm nỉ non.
Vừa rồi Tôn Ngộ Không nói, thời gian lấy tây kinh đại khái ba năm năm liền có thể hoàn thành?
trong lòng Quan Âm lại âm thầm tính toán một chút, chín chín tám mươi mốt nạn lúc này mới vừa mở đầu a.
Nếu bọn họ thật đi nhanh, sớm đến Tây Thiên, tai kiếp chưa đầy thì nên như thế nào?
Xem ra, chính mình đoạn thời gian này phải an bài sự tình một chút chín chín tám mươi mốt nạn thật tốt mới được, thời gian cũng không đợi người a.
- Bồ Tát, Bồ Tát, ngươi đang suy nghĩ gì đấy?
Quan Âm ngồi trên đài sen, trong lòng âm thầm suy tư vấn đề chính mình, Tôn Ngộ Không bên cạnh, đi đến bên cạnh Quan Âm, hầu trảo lung lay ở trước mắt nàng, hiếu kì hỏi.
- A, không có việc gì, ta chỉ đang nghĩ đại thiên thế giới này, thật đúng là không thiếu cái lạ a, không chừng lúc nào liền tung ra vài đại nhân vật thần thông quảng đại ra!
suy nghĩ Trong lòng bị Tôn Ngộ Không đánh gãy, Quan Âm lấy lại tinh thần, mở miệng nói.
- Bồ Tát, chuyện lần này, ngươi tại sao không trở về Lạc Già Sơn của ngươi đi?
Đối với Quan Âm Bồ Tát cảm khái, Tôn Ngộ Không cũng không để ý tới, chỉ là nghĩ nghĩ, lại hiếu kỳ hỏi.
- Còn không phải vì ngươi cái con khỉ ngang ngược này? Tôn Ngộ Không nói, để cho Quan Âm tức giận nhìn hắn một cái.
- Vì lão Tôn ta? Lão Tôn ta sao? Tôn Ngộ Không cảm thấy chẳng biết tại sao.
- Ngươi đi liền biết! Bất đắc dĩ lắc đầu than nhẹ một tiếng, Quan Âm nói ra.
khi nói chuyện, Tôn Ngộ Không cùng Quan Âm Bồ Tát hai cái, rất nhanh liền đi tới trên không Phúc Lăng Sơn Vân Sạn Động.
Tôn Ngộ Không đè đám mây rơi xuống, vừa vặn có thể nhìn thấy Giang Lưu ngồi ở trên hòn đá một bên, Bạch Long Mã cúi đầu ở một bên, Trư Bát Giới đâu? Tắc thì nằm ở trên đồng cỏ bên cạnh nằm ngáy o o.
- Sư phụ, lão Tôn ta quay lại!
Rơi xuống xong, Tôn Ngộ Không mở miệng hướng về phía Giang Lưu nói ra.
Chỉ là, Tôn Ngộ Không không nói lời nào còn tốt, hắn vừa nói, Giang Lưu phảng phất đụng phải mãnh thú gì, vậy mà bị dọa đến từ trên hòn đá ngã xuống đất.
-Sư phụ, ngươi thế nào! ?
Thấy Giang Lưu phản ứng kịch liệt, Tôn Ngộ Không chạy mấy bước qua, muốn dìu Giang Lưu từ dưới đất dắt đứng lên.
- Đừng, ngươi đừng tới đây!
Chỉ là, Giang Lưu lại một bộ dáng dấp phi thường hoảng sợ, hướng về phía Tôn Ngộ Không hô:
- Ngươi cái đầu khỉ này, hung ác tàn bạo, ngươi, ngươi chớ cùng ta đi Tây Thiên thỉnh kinh, ta không có cái phúc khí để ngươi bảo hộ này!
- Sư phụ, vừa rồi hết thảy đều là hiểu lầm nha! người Ra tay với ngươi cũng không phải lão Tôn ta, mà là Lục Nhĩ Mi Hầu kia, hiện tại cái Lục Nhĩ Mi Hầu dám làm hỏng thanh danh lão Tôn ta đã bị ta đánh chết! Ngươi có thể triệt để yên tâm!
Giang Lưu nói, để cho Tôn Ngộ Không hiểu được chuyện gì xảy ra, có chút ủy khuất an ủi nói.
- Không sai, Huyền Trang, vừa rồi ta cùng Ngộ Không đi Hoa Quả Sơn một chuyến, thật là gặp được cái Lục Nhĩ Mi Hầu kia, hắn cũng chính miệng thừa nhận tội ác chính mình, việc này cùng Ngộ Không cũng không can hệ!
Mắt thấy đoàn đội thỉnh kinh tựa hồ muốn xảy ra vấn đề, Quan Âm Bồ Tát tự nhiên đi lên phía trước, mở miệng giải thích.
- Bồ Tát, nếu ngươi làm chứng, đệ tử tự nhiên là tin tưởng, chỉ là, chỉ là. . .
Giang Lưu Chấp tay hành lễ, cuối cùng nói ra, trên mặt lại hiện vẻ làm khó.
- Chỉ là cái gì, ngươi không ngại nói thẳng!
Thấy Giang Lưu tựa hồ còn có cái cố kỵ khác, Quan Âm Bồ Tát mở miệng nói.
- Chỉ là cái con khỉ này, hung lệ thành tính, một đường đi qua, động một tí chính là đánh giết, như thế thế nào còn tới được Tây Thiên, đệ tử tuy đã dạy bảo hắn, nhưng hắn luôn luôn không nghe a!
Giang Lưu đồng dạng là bộ dáng ủy khuất, tố khổ với Quan Âm Bồ Tát nói ra:
- Bồ Tát, cái con khỉ này đi theo ta bên cạnh, ta luôn cảm thấy phảng phất ác hổ ở bên, ăn ngủ không ngon, vẫn là để hắn đi đi!
- Này, ngươi tên tiểu hòa thượng này thật là không có đạo lý!
Lời nói này ra khỏi miệng, Tôn Ngộ Không hiển nhiên cũng có chút không chịu nổi, nhe răng nổi giận mắng:
- Nghĩ lão Tôn ta năm đó đại náo Thiên Cung, là bực nào uy phong, hôm nay có thể bái ngươi làm thầy, hộ ngươi Tây Thiên thỉnh kinh chính là thiên đại Tạo Hóa của ngươi, ngươi thế mà còn dám ghét bỏ lão Tôn ta?
Một lời đến đây, Tôn Ngộ Không cũng nhìn về phía Quan Âm, nói:
- Bồ Tát, lão Tôn ta được ngươi chỉ dẫn, bái hòa thượng không biết tốt xấu này làm sư phụ, bảo vệ hắn đi Tây Thiên thỉnh kinh, tự nhận cho tới bây giờ không có làm sự tình có lỗi với hắn, cũng được, nếu tiểu hòa thượng này ghét bỏ lão Tôn ta , không bằng lão Tôn ta cứ thế mà đi, quay lại Hoa Quả Sơn ta tiêu dao khoái hoạt há không tốt hơn sao.
-Ngươi cái con khỉ ngang ngược này! Đừng có chơi đểu! Tục ngữ nói lời hứa ngàn vàng, ngươi sao có thể coi khinh chính mình hứa hẹn như thế! ?
Quan Âm mở miệng, thấp giọng quát lớn Tôn Ngộ Không.
Đau đầu, vào lúc này Quan Âm thật cảm thấy có chút nhức đầu.
Giang Lưu có lẽ đã sớm nhìn Tôn Ngộ Không không vừa mắt, lần này sự tình thật giả Mỹ Hầu Vương, bị đánh một bữa, phóng đại thành kiến trong lòng tựa hồ vô hạn, cho dù mình đã giải thích qua đây là hiểu lầm, thế nhưng, tâm lý hắn vẫn như cũ có chút sợ Tôn Ngộ Không, cho nên muốn phóng xuất Tôn Ngộ Không ra khỏi đoàn đội.
đồng dạng Thế nhưng, Tôn Ngộ Không xem như Tề Thiên Đại Thánh, cũng có ngạo khí chính mình, đứng tại lập trường người đứng xem đến xem, hắn xác thực đã làm tốt lắm.
Thật chẳng lẽ phải để hắn biến thành một khỉ nhỏ mặc kệ cái gì cũng đều ngoan ngoãn nghe lời sao? Đừng nói là hắn Huyền Trang, liền xem như Như Lai Phật Tổ cũng làm không được a?
sư đồ hai cái này, hôm nay cãi nhau mâu thuẫn, thậm chí miệng kêu gào muốn mỗi người đi một ngả, chuyện này, thật để cho Quan Âm cảm thấy có chút nhức đầu.
Bất quá, từ tình huống trước mắt, sự tình căn nguyên còn tại trên thân Huyền Trang, Tôn Ngộ Không bất quá bị hắn mà nói đến, tức cho nên mới hờn dỗi muốn về Hoa Quả Sơn.
Quát lớn Tôn Ngộ Không, để cho hắn im miệng xong, ánh mắt Quan Âm Bồ Tát rơi trên thân Huyền Trang, hơi hơi trầm ngâm chốc lát, ôn nhu nói:
- Huyền Trang, ngươi hãy nói xem, Ngộ Không hắn từ lúc bái ngươi làm thầy xong, có làm sự tình nào có lỗi với ngươi?
- Sự tình Có lỗi với đệ tử, thật là không có, thế nhưng, hắn đã là đồ nhi ta, là nghe ta dạy bảo a? Động một tí đánh giết thị sát thành tính như thế, đồ nhi không nghe dạy bảo, ta cũng không dám để hắn ở bên
Giang Lưu cũng tố khổ với Quan Âm.
Một lời đến đây, có chút dừng lại, Giang Lưu nói ra:
- Bồ Tát, ta thật sự không có bản sự quản được con khỉ này, cũng không biết sau này lỡ như trêu đến con khỉ này không vui, có phải sẽ bị hắn giết hay không, Bồ Tát ngươi vẫn nên để hắn đi thôi!
Giang Lưu nói, để cho Quan Âm thấp giọng thở dài một hơi, hướng về phía hắn vẫy vẫy tay, đi đến chỗ hẻo lánh bên cạnh, thấp giọng nói:
- Sớm biết hôm nay, lúc trước ta cho ngươi Cô Nhi, ngươi vì cái gì không cần! ?
Nghĩ đến Khẩn Cô Nhi, Quan Âm đã cảm thấy không được tự nhiên, thậm chí có chút tức giận.
Chính mình cho hắn Cô Nhi, thế mà đi chụp vào Hắc Hùng Tinh chính mình coi trọng, hôm nay hắn cùng Tôn Ngộ Không náo mâu thuẫn, lại không thủ đoạn ước thúc hắn.
- Đúng thế!
Vỗ vỗ đầu mình, Giang Lưu như chợt nhớ ra, nói:
- Bồ Tát a, lần trước ngươi cho ta cái Cô Nhi kia, còn cái nào không? Cho ta mười cái tám cái a? Ta bọc tại trên thân con khỉ này, cũng không cần lại sợ hắn!
- Chuyện này. . .,
sắc mặt Quan Âm, có chút chần chờ.
- Bồ Tát ngươi không có sao? Bên kia quên đi, đệ tử muốn bái gặp Phật Tổ, hỏi một chút Phật Tổ lão nhân gia ông ta có không, hắn nhất định có đúng không! ?
Thấy Quan Âm lộ vẻ khó khăn, Giang Lưu cũng không cưỡng bách nàng, chỉ nói muốn đi tìm Như Lai Phật Tổ hỏi xem.
Lời này, nói làm cho sắc mặt Quan Âm hơi đổi, nhịn đau mở miệng:
- Vậy, kỳ thật ta còn có một cái Cô Nhi. . .