Chương 166: Hiện Học Hiện Mại Hầu Tử
Nhẹ gật đầu, đối với Giang Lưu, Noãn nhị tỷ tất nhiên ấm áp còn đối với Trư Bát Giới tự nhiên là lạnh nhạt hơn hơn nhiều, chỉ là sắp ly biệt, Noãn nhị tỷ cũng không có lãnh đạm như trước mà thôi.
Bất quá vừa cùng Trư Bát Giới nói chuyện xong, ánh mắt Noãn nhị tỷ vẫn như cũ dừng lại tại trên thân bóng người cưỡi Bạch Mã.
Ai. . .
Phát giác được tâm Noãn nhị tỷ đều treo trên người Giang Lưu, trong lòng Trư Bát Giới có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi, chợt chuyển thân, sải bước hướng phía Giang Lưu đuổi tới.
. ..
- Sư phụ a, lão Trư ta mệt mỏi, nếu không chúng ta dừng lại nghỉ ngơi một chút đi? Ngươi xem, rời Vân Sạn Động đã một tháng, chúng ta cũng đã đi bảy, tám trăm dặm đường, lão Trư ta cũng mệt gầy hơn rất nhiều này
Sư đồ vài người đi trên đường, dáng dấp thoải mái nhàn nhã, không giống như là đi đường, ngược lại giống như là du ngoạn đạp thanh, Trư Bát Giới khiêng Cửu Xỉ Đinh Ba, lại đột nhiên lớn tiếng hướng phía Giang Lưu hô.
- Ai nha, ngươi cái con heo lười này, một ngày không hô bảy tám lần mệt không được à? Cứ dạng ngươi như vậy, chúng ta khi nào có thể đến tới Tây Thiên a!
Ngồi trên Bạch Long Mã, Giang Lưu lại nghe được Trư Bát Giới hô mệt, xoay đầu lại, thần sắc nghiêm túc thấp giọng trách mắng.
Chỉ là, thoại âm rơi xuống, Giang Lưu bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Không có biện pháp, ai bảo ngươi cũng đồ đệ của ta chứ? Sư phụ cũng không thể ngược đãi ngươi a? Đã ngươi hô mệt vậy chúng ta liền dừng lại nghỉ ngơi một thời thần đi.
Mặc dù sắc mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, thế nhưng động tác Giang Lưu tung người xuống ngựa, lại rất gọn gàng.
- Sư phụ, kỳ thật không cần nghỉ ngơi lâu như vậy, lão Trư ta chỉ cần nghỉ ngơi nửa giờ là được rồi!
Thấy Giang Lưu tung người xuống ngựa, Trư Bát Giới mặc dù có chút cảm động, nhưng cũng có chút áy náy, chần chờ một chút, mở miệng nói ra.
- Không! Nói một thời thần liền một cái thời thần!
Chỉ là, thần sắc Giang Lưu lại hết sức chăm chú, hoàn toàn không cho Trư Bát Giới cơ hội phản bác nói ra.
khi nói chuyện, Giang Lưu ngồi ở một bên trên đồng cỏ khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu vận chuyển công pháp Thiên Long Thiền Âm tu luyện.
- Sư phụ. . .
Nhìn dáng dấp Giang Lưu ngồi trên đồng cỏ nghỉ ngơi, Trư Bát Giới chỉ cảm thấy chấn động trong lòng, đồng thời, đối với tương lai mình cũng tràn đầy lòng tin.
Tuy nói lúc mới bắt đầu, chính mình khóc hô hào muốn làm đệ tử của sư phụ, sư phụ cũng không chịu nhận lấy chính mình, tựa hồ hoàn toàn không thích chính mình, thế nhưng thông qua thời gian này quan sát, Trư Bát Giới phát hiện sư phụ chính là người nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng đậu hũ.
Mặc dù nhìn bề ngoài rất ghét chính mình, thế nhưng, ngôn hành cử chỉ lại phi thường chiếu cố chính mình.
Tỉ như nói chính mình hô mệt, muốn nghỉ ngơi, mặc kệ chính mình hô mấy lần, sư phụ đều dễ dàng tha thứ chính mình.
Một tháng thời gian, mới đi bảy, tám trăm dặm đường mà thôi, sư phụ cũng không có trách cứ chính mình, điều này làm cho trong lòng Trư Bát Giới phi thường cảm động.
Thậm chí, vì chiếu cố chính mình, thời điểm bình thường cho dù lên đường, cũng cố ý phân phó Bạch Long Mã đi chậm một chút!
Quá tốt rồi, sư phụ lão nhân gia ông ta ưa thích chính mình như thế, sau này nhất định sẽ truyền thụ mấy chiêu cho ta? Ngẫm lại đến lúc đó tiên nữ mỹ lệ cùng nữ yêu ôm ấp yêu thương, cái thời gian này, đơn giản. . .
Nghĩ tới sư phụ ưa thích chính mình, trong đầu Trư Bát Giới không khỏi ước mơ sau này chính mình nhận được sư phụ truyền thụ, vô số tiên nữ cùng nữ yêu xinh đẹp như Noãn nhị tỷ, cả người Trư Bát Giới đều cảm thấy có chút phiêu phiêu dục tiên.
- Ngươi cái ngốc tử này, đang suy nghĩ gì đấy? Tôn Ngộ Không Bên cạnh vừa mới thấy Trư Bát Giới lộ ra mặt dâm , tức giận níu lấy lỗ tai Trư Bát Giới mắng.
- Ngươi cái con khỉ này, ngươi làm gì chứ? Ngươi đây chính là đang ghen tỵ lão Trư ta!
Bị Tôn Ngộ Không níu lấy lỗ tai, ước mơ trong đầu Trư Bát Giới lập tức không còn sót lại chút gì, miệng không khách khí mắng.
- Ta ghen ghét ngươi? Ta ghen ghét ngươi cái gì! ?
Trư Bát Giới nói, lại để Tôn Ngộ Không hơi hơi ngây ra một lúc, cảm thấy phi thường kinh ngạc.
- Ngươi chính là đang ghen tỵ lão Trư ta được sư phụ ưa thích, cho nên mới nhìn ta khó chịu chứ gì! ?
Bị níu lấy lỗ tai, Trư Bát Giới tức giận mắng.
- Ngươi được sư phụ ưa thích? Cái này bắt đầu nói từ đâu! ?
Tôn Ngộ Không một mặt mộng bức, hoàn toàn không rõ lòng tin Trư Bát Giới từ nơi nào đến.
- Chẳng lẽ không đúng sao? Đoạn đường này đi qua, sư phụ đều phi thường chiếu cố lão Trư ta, chỉ cần ta hô mệt, liền cho dù sư phụ muôn vàn không muốn, nhưng vẫn phải vì ta dừng lại nghỉ ngơi, cái này còn không phải thích ta sao? Ngươi chính là bởi vì ghen ghét, cho nên mới xem lão Trư ta không vừa mắt!
dáng dấp Trư Bát Giới tự tin, nói với Tôn Ngộ Không.
- Ừm, Nhị sư huynh nói đúng a
Bạch Long Mã bên cạnh ghé vào trên đồng cỏ nghỉ ngơi, nghe được Trư Bát Giới nói lời này, ngược lại yên lặng nhẹ gật đầu, cảm thấy đồng ý.
Đối với Bạch Long Mã mà nói, Tôn Ngộ Không cùng Giang Lưu là mặt trận thống nhất, vì thế, , tự nhiên minh bạch đối với nguyên nhân thực sự Giang Lưu muốn phải lề mà lề mề không chịu đi Tây Thiên.
Lại nhìn bộ dáng Trư Bát Giới tràn đầy tự tin, khóe miệng Tôn Ngộ Không hơi hơi co quắp một chút.
Đột nhiên nghĩ đến một câu trước đó Giang Lưu luôn yêu thích tự nhủ, nhịn không được mở miệng nói:
- Ngươi cái ngốc tử này, đầu óc là thứ tốt, ta hi vọng ngươi có thể có!
Phốc. ..
Bên cạnh đang tĩnh tọa tu luyện, tâm thần Giang Lưu còn chưa hoàn toàn nhập định xuống, tự nhiên là nghe được Tôn Ngộ Không cùng Trư Bát Giới hai người đối thoại, nghe đến đó, kém chút nhịn không được cười ra tiếng.
Cái con khỉ này, tranh thủ học bản sự ngược lại vô cùng tốt a.
Âm thầm lắc đầu, không để ý đến bọn hắn sư huynh đệ hai người đối thoại, tâm thần Giang Lưu hoàn toàn đắm chìm trong tu luyện chính mình, thời gian cũng từng giây từng phút trôi qua.
Điểm kinh nghiệm +3.
Điểm kinh nghiệm +3.
Điểm kinh nghiệm +3.
. ..
Theo Giang Lưu tu luyện, trong cơ thể chân nguyên lưu chuyển, vận hành chín chín tám mươi mốt chu thiên, một lần nữa trở nên bình tĩnh lại, lại tu hành một vòng xong, Giang Lưu loáng thoáng tựa hồ cảm giác được tu vi chính mình lại lớn mạnh một phần.
- Tốt, thời gian cũng không còn nhiều lắm, chúng ta tiếp tục đi đường đi!
Tu hành lại đạt được không sai biệt lắm 2000 điểm kinh nghiệm, Giang Lưu thần thanh khí sảng đứng dậy nói ra.
Bên cạnh Tôn Ngộ Không cùng Trư Bát Giới hai cái cũng đều riêng phần mình nghỉ ngơi, hiển nhiên hai người bọn họ cãi nhau, cũng không có khả năng cải nhau một thời thần lâu như vậy.
Như thế, lại đi tiến lên thời gian hơn một thời thần, một tòa núi lớn xuất hiện tại trước mặt bọn người Giang Lưu.
Ngọn núi lớn này rộng lớn mà cao ngất, đồng thời, nương theo không ngừng tới gần tòa núi lớn này, Giang Lưu cảm giác được nhiệt độ không khí tựa hồ cũng cao lên rất nhiều.
Từ tháng nhìn lại, thời điểm hiện tại đã đến tháng 1, thời điểm một tháng trước vừa tới Cao Lão Trang, liền thấy qua trận tuyết rơi đầu tiên, một tháng thời gian trôi qua, thời tiết hẳn càng nên rét lạnh mới đúng.
Thế nhưng, đoạn thời gian này, Giang Lưu lại cảm thấy nhiệt độ không khí ngược lại là càng cao càng cao, thậm chí cho tới bây giờ, tựa hồ cũng như về tới mùa hạ rồi.
- Ngộ Không a, các ngươi có phát hiện không, nửa tháng gần nhất cũng không xuất hiện qua một trận mưa rồi? Thời tiết cũng khô ráo khác lẽ thường, nếu không chúng ta gọi ra một trận mưa cam lộ đến để làm mát một chút! ?
Đem cởi Kim Thiền Phật Y trên thân ra, Giang Lưu dùng tay phẩy phẩy cho mình gió sau đó, mở miệng nói ra.
Long Hồn Trạc hiệu quả bị động là hạ mưa, chính mình cho tới bây giờ đều chưa thử qua.
- Sư phụ, đừng đừng!
Chỉ là, Giang Lưu vừa dứt lời, bên cạnh Trư Bát Giới lại đột nhiên mở miệng, khuyên can nói ra:
- Phía trước ngọn núi lớn này tên là Phù Đồ Sơn, một năm bốn mùa đều như khốc hạ, trong núi ở một vị Ô Sào Thiền Sư, hắn tựa hồ cực kỳ không thích hạ mưa, chúng ta đã mượn đường tây hành, vẫn nên đừng chọc phiền phức thì tốt hơn!
- Phù Đồ Sơn! ? Nơi này cũng có một tòa Phù Đồ Sơn sao! ? Nghe được Trư Bát Giới nói, tự nhiên Giang Lưu nghĩ đến một tòa Phù Đồ Sơn Đại Đường cảnh nội, đương nhiên, hai ngọn núi này cũng chỉ đơn thuần danh tự giống nhau mà thôi.
- Ô Sào Thiền Sư! ? Giống như chưa từng nghe nói qua a, kiếp trước phim truyền hình phiên bản Tây Du Ký, tựa hồ không có nhân vật này! ? trong lòng Giang Lưu âm thầm trầm ngâm.
- Hừ, cái gì Ô Sào Thiền Sư? Không phải chỉ là một yêu loại sao? Nếu thật sự dám nhảy ra tìm phiền toái, lão Tôn ta vừa lúc ngứa tay cực kỳ!
Chỉ là, bên cạnh Tôn Ngộ Không lại là một bộ tính tình không sợ trời không sợ đất, lắc đầu nói ra.
- Ngươi cái con khỉ này đừng nói lung tung, Ô Sào Thiền Sư này tuy chỉ là một giới tán tu, nhưng thần thông quảng đại. . .
- Thần thông quảng đại? Cái kia vừa vặn, lão Tôn ta đang muốn tìm gia hỏa thần thông quảng đại đánh một trận thật tốt đây!
Tôn Ngộ Không ngứa tay cực kì, cao giọng cười nói, một bộ chủ động dáng dấp muốn phải gây sự.
Ô Sào Thiền Sư Thần thông quảng đại sao? Chẳng lẽ còn có thể lợi hại hơn Tôn Ngộ Không sao? Dầu gì không phải còn có Trư Bát Giới ở bên cạnh sao? Chủ động gây sự có lẽ cũng không tệ? Càng là thần thông quảng đại, xác suất tuôn ra đồ tốt lại càng lớn!
Không chỉ Tôn Ngộ Không cảm thấy chiến ý dạt dào, liền xem như Giang Lưu, trong lòng cũng nhao nhao muốn thử.