Chương 184: Vượt Qua Lưu Sa Hà Vạn Dặm
Suy nghĩ sau một lát, Giang Lưu chợt lại lắc đầu, cảm thấy hiện tại suy nghĩ những vấn đề này quá sớm, chờ chính mình thật có thể lên tới cấp 100, không biết sẽ tới ngày tháng năm nào đâu.
Bất quá, mình bây giờ đã là cấp 27, xem ra đợi tăng thêm hai cấp, chính mình phải tồn giữ điểm kỹ năng, đề thăng số tầng Thiên Long Thiền Âm.
Cấp 31, Thiên Long Thiền Âm liền có thể tăng lên tới tầng thứ tư.
- Sư phụ, phía trước có con sông thật lớn, không đúng, đây là biển! ?
Ngồi trên lưng ngựa Bạch Long Mã, đột nhiên, Tôn Ngộ Không mở miệng nói chuyện, đánh gãy Giang Lưu suy nghĩ.
Giang Lưu nhìn về phía trước, quả nhiên, phía trước lục địa cùng nước sông có đường ranh giới rõ rệt.
Càng đến gần, Giang Lưu có thể nhìn thấy, bên trong nước sông hỗn hợp vô số lưu sa, hạt cát theo dòng nước lưu động, tạo ra một phong cảnh dị dạng.
Đương nhiên, làm cho người sợ hãi thán phục nhất vẫn là sông này rộng lớn, phóng tầm mắt nhìn tới, cứ như vô tận, căn bản không nhìn thấy đối diện sông có cảnh tượng gì, cũng khó trách Tôn Ngộ Không vừa rồi hoài nghi đây là biển.
- Hầu ca, đây là sông, chỉ bất quá con sông này phi thường rộng mà thôi!
Rốt cuộc đã từng là Thiên Bồng Nguyên Soái trưởng quan tám vạn Thủy Quân, Trư Bát Giới đi tới bờ sông đánh giá một lát, mở miệng nói, thần sắc chắc chắn.
- Vậy liền đến Lưu Sa Hà sao? Thật khiến người ta nhìn mà than thở a!
Từ trên lưng Bạch Long Mã xuống, Giang Lưu đi tới bên cạnh Lưu Sa Hà, phóng tầm mắt trông về phía xa, xa xa không nhìn thấy giới bờ ở nơi nào, điều này làm cho trong lòng Giang Lưu âm thầm sợ hãi thán phục.
Trong nguyên tác nói Lưu Sa Hà dài khoảng chừng vạn dặm, rộng tám trăm dặm, phảng phất một đạo lạch trời nằm ngang lục địa.
Nguyên bản Giang Lưu còn cảm thấy thuyết pháp này quá khoa trương, giờ phút này xem ra, cũng không giống như khoa trương tí nào.
- Sông! ? sông rộng như vậy, thật đúng là hiếm thấy a
Tôn Ngộ Không cũng tò mò, đi tới bờ sông dùng hầu trảo nâng một bụm nước lên, nước sông trong lòng bàn tay có thể nhìn thấy có một ít hạt cát tồn tại, nước sông này không thể uống, chỉ là, nhẹ nhàng hít hà, quả nhiên, không có mùi mặn ráp như nước biển.
- Con sông này tính là gì a! Nhớ năm đó thời điểm lão Trư ta là Thiên Bồng Nguyên Soái, Thiên Hà kia mới rộng!
Nghe Tôn Ngộ Không tán dương con sông này rất rộng, Trư Bát Giới bên cạnh lại lắc đầu, dáng dấp tự đắc nói ra.
- Tốt, đều chớ vội than. . .
Nghe Tôn Ngộ Không cùng Trư Bát Giới nói, Giang Lưu biết lại để cho bọn hắn nói tiếp, sẽ là đấu võ mồm mà thôi, cho nên vượt lên trước mở miệng, ngăn cản bọn họ nói tiếp, nói:
- Hiện tại, chúng ta thương lượng một chút, làm như thế nào vượt qua con sông này?.
- Sư phụ, cái này đơn giản, tiểu Bạch không phải rồng sao? Để cho hắn chở sư phụ ngươi qua sông, còn nhanh hơn chạy trên mặt đất!
Nghe Giang Lưu hỏi dò, Trư Bát Giới lại không thèm để ý chút nào.
- Xác thực, sư phụ, ta có thể cõng ngươi qua sông!
Ai hóa thành Bạch Mã, nhưng dù sao cũng là một con rồng, nghe được Trư Bát Giới nói, Bạch Long Mã nhẹ gật đầu, xung phong nhận việc.
- Như vậy sao! ?
Nghe được Bạch Long Mã cùng Trư Bát Giới nói, Giang Lưu ngẩn người.
Mặc dù bọn hắn nói rất có đạo lý, thế nhưng, vì cái gì trong nguyên tác không có làm như vậy?
bên trong Lưu Sa Hà này, có Sa Ngộ Tịnh ở bên trong, hơn nữa, không nhất định có thể nhận biết mình, nếu thật sự thời điểm qua sông xuất thủ quấy rối, hậu quả rất là khó liệu.
Tựa hồ Đường Tăng mười thế tu hành, nhưng chín thế trước tựa hồ cũng bị Sa Ngộ Tịnh ăn rồi?
- Các ngươi nói, mặc dù có lý, thế nhưng vượt qua sông lớn mênh mông vô bờ này, vẫn nên cẩn thận mới là tốt! Nên Nhìn xem bên trong nước sông này có thể có yêu tà lợi hại gì không trước rồi hãy nói, không nên lấy tính mạng mình ra đùa
Giang Lưu mở miệng nói với Tôn Ngộ Không cùng Trư Bát Giới.
- Ừm, sư phụ ngươi nói có đạo lý, Bát Giới, còn không xuống nước xem một chút! ?
Tôn Ngộ Không đồng ý nhẹ gật đầu, sau đó chợt nói với Trư Bát Giới.
- Tại sao là ta đi! ? Hầu ca ngươi không phải luôn nói chính mình lên trời xuống đất, không gì không làm được sao! ?
Trư Bát Giới bại hoại lại lười biếng, nghe vậy, có chút không phục nói ra.
- Ngươi không phải luôn nói chính mình năm đó là Thiên Bồng Nguyên Soái sao? hoạt động bên trong Nước, tự nhiên là ngươi càng quen thuộc hơn ta một chút, lão Tôn ta nếu như đi xuống, phải niệm tị thủy quyết, nếu có động thủ gì thì, một thân bản sự cũng không phát huy được! Lắc đầu, Tôn Ngộ Không tựa hồ có bản năng bài xích với nước.
- Tốt a, lão Trư ta liền xuống xem một chút!
Nghe Tôn Ngộ Không nói, cũng thật có lý, trong nước động thủ cần phân tâm niệm tị thủy quyết, sẽ ảnh hưởng thi triển kỹ năng, Trư Bát Giới có chút bất đắc dĩ lắc đầu, chợt nâng đinh ba, trực tiếp chìm vào bên trong Lưu Sa Hà.
Lưu Sa Hà, dài vạn dặm, rộng tám trăm dặm, Trư Bát Giới vào, tại trong nước sông bơi ước chừng gần nửa thời thần, không hề phát hiện thứ gì.
Dứt khoát, cũng liền nghỉ ngơi tại đáy sông.
Muốn tại bên trong sông lớn như thế tìm kiếm Yêu Quái? Tự nhiên không phải sự tình dễ dàng như vậy.
Lại đợi ước chừng một thời thần sau, lúc này Trư Bát Giới mới vọt ra khỏi mặt nước, lắc lắc nước đọng trên thân, nói:
- Sư phụ, lão Trư ta ở phía dưới tìm một vòng, cũng không có phát hiện Yêu Quái lợi hại gì!
- Không có! ? Nghe vậy, Giang Lưu khẽ động.
Hẳn là bởi vì chính mình sớm xuất phát, cho nên Sa Tăng còn không có đến Lưu Sa Hà sao? Thế nhưng, suy nghĩ kỹ một chút lại không phải như vậy.
Hay là nói, xãy ra vấn đề khác! ?
Trong lòng âm thầm suy tư một lát, Giang Lưu nghĩ nghĩ.
Vô luận như thế nào, có Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới cùng Tiểu Bạch Long bảo vệ mình, lại có Cẩm Lan Cà Sa cùng Cửu Hoàn Tích Trượng nơi tay, an toàn chính mình không cần quá lo lắng.
Nghĩ tới đây, Giang Lưu cũng nhẹ gật đầu.
Dạng chân tại trên lưng Bạch Long Mã, Bạch Long Mã thả người nhảy một cái, nhảy vào bên trong Lưu Sa Hà, móng ngựa rơi trong nước sông hơi hơi đong đưa, Bạch Long Mã lại có thể như giẫm trên đất bằng đi qua Lưu Sa Hà.
Không hổ là Long tộc! Hóa thân Bạch Mã, bên trong nước cũng như cá gặp nước!
Nhìn Bạch Long Mã bình ổn hướng phía trước bơi đi, trong lòng Giang Lưu vừa sợ vừa thở dài.
- Đi thôi! Theo Bạch Long Mã chở Giang Lưu vượt qua Lưu Sa Hà, Tôn Ngộ Không cùng Trư Bát Giới cũng khởi hành, một hầu một heo trôi nổi gữa không trung, hướng đối diện sông bay qua.
Chỉ là, mới vừa bơi qua hai ba dặm mà thôi, đột nhiên, nước sông Lưu Sa Hà không giống bình thường giảo động lên, để cho thân hình Giang Lưu ngồi trên lưng ngựa lảo đảo một cái, kém chút ngã từ trên lưng ngựa xuống.
Rầm rầm!
Không gió dậy sóng, tuy nói trên không Lưu Sa Hà, khí lưu yên lặng, cũng không có gió lớn gì, thế nhưng, nước sông lại nhấc lên sóng to gió lớn, giống như biển gầm, cho dù thuỷ tính Tiểu Bạch Long tốt, nhưng hóa thành thân ngựa, trên lưng còn chở Giang Lưu, cũng khó có thể ổn định thân hình.
- Sư phụ, cẩn thận! Đừng rơi xuống!
Bạch Long Mã tận lực ổn định thân hình chính mình, miệng kêu lớn.
- Ngươi cái ngốc tử này, vừa rồi là điều tra thế nào! ? bên trong Nước sông này quả nhiên có yêu nghiệt gây sóng gió!
Thấy cảnh này, Tôn Ngộ Không vừa sợ vừa giận, trách cứ Trư Bát Giới
- Ta, lão Trư ta cũng không biết a, có lẽ yêu nghiệt này lẫn tránh quá sâu, ta vừa rồi không có tìm được hắn!
Trư Bát Giới có chút không dám nhìn Tôn Ngộ Không, cúi đầu nói ra.
Rầm rầm!
Vòng xoáy khổng lồ cuốn lên sóng lớn đáng sợ, hung hăng vỗ xuống, Giang Lưu trực tiếp bị đập vào trong nước Lạc Hà.
Cũng may động tác Trư Bát Giới rất nhanh, nắm chặt Giang Lưu trước khi rơi xuống nước, sau đó mọi người cấp tốc lui về.
Cách bờ hai ba dặm mà thôi, bất quá trong chốc lát, mọi người tất cả đều về tới bên bờ Lưu Sa Hà.
- Hắt xì. ..
Giờ phút này đang là mùa đông khắc nghiệt, ngã vào trong nước sông, Giang Lưu chỉ cảm thấy lạnh cả người, không khỏi hắt xì vài cái, nắm thật chặt Cà Sa trên người mình.
- Sư phụ, lão Trư ta xuống dưới bắt Yêu Quái kia đi lên!
Có lẽ bởi vì áy náy muốn đền bù, nhìn dáng dấp Giang Lưu, Trư Bát Giới hung dữ mở miệng nói ra.
- Không, không cần!
Chỉ là, Giang Lưu thực sự không có trách cứ Trư Bát Giới, nói:
- Cái gọi là cường long không áp địa đầu xà, yêu nghiệt bên trong nước sông này ngăn chúng ta tây hành, như vậy, chúng ta vượt qua Lưu Sa Hà này là được!