Chương 245: Ta Không Đi!
Lại hơn một tháng thời gian trôi qua.
Nhắc nhở: Thu hoạch được điểm kinh nghiệm 6.
Nhắc nhở: Đẳng cấp đề thăng 1, trước mắt đẳng cấp 33.
Lại thời gian hơn một tháng trôi qua, thành công thu hoạch 90 vạn điểm kinh nghiệm, đẳng cấp Giang Lưu lại lần nữa tăng lên tới cấp 33.
thời gian Hai tháng, tại Ngũ Trang Quán thăng liền hai cấp, đối với Giang Lưu mà nói, cái tốc độ phát triển này cũng không tệ lắm.
Ừm, tiếp theo, thăng cấp cần 115 vạn điểm kinh nghiệm sao? Theo tốc độ này, cần khoảng thời gian một tháng rưỡi a? kéo ra nhân vật bản diện của mình nhìn nhìn, Giang Lưu âm thầm gật đầu.
. ..
Không nói đến Giang Lưu ở tại Ngũ Trang Quán tu luyện thăng cấp, là dạng tâm tư gì, một ngày này, Trấn Nguyên Tử tay cầm phất trần, từ trong tĩnh thất chính mình đi ra.
Trong lòng âm thầm tính toán một chút, một đoàn người Huyền Trang đã dừng lại tại Ngũ Trang Quán đại khái hai tháng, trong lúc đó chính mình nói bóng nói gió hỏi mấy lần, đều không có ý tứ gấp lên đường.
Lúc đầu Trấn Nguyên Tử còn cảm thấy Huyền Trang kia cố ý biểu hiện thành dạng này, nhưng bây giờ, trong lòng Trấn Nguyên Tử, bắt đầu có chút dao động.
Xem ra, chính mình phải nghĩ biện pháp, dò xét một chút mới được.
Tâm niệm vừa động, Trấn Nguyên Tử đi ra, rất mau tìm đến Thanh Phong Minh Nguyệt hai Đạo Đồng.
Chỉ là, thời điểm khi hắn tìm tới hai đồng tử này, khóe miệng lại hơi hơi co quắp một chút.
Một cái bàn tròn nhỏ, Thanh Phong, Minh Nguyệt còn có ba người Trư Bát Giới, ngồi vây quanh trên bàn, trong tay riêng phần mình cầm một phần trang giấy vẽ lên đồ án.
mấy người Tôn Ngộ Không vây quanh ở sau lưng những người quan sát này, nhìn bầu không khí phi thường náo nhiệt.
- Gọi địa chủ!
- Đấu địa chủ!
- Ta đoạt!
- Hắc hắc hắc, ta lão Trư sáng bài!
. ..
Là, đấu địa chủ, tại Ngũ Trang Quán này chờ đợi thời gian hai tháng, Giang Lưu đả tọa tu luyện, nhìn xem điểm kinh nghiệm tăng lên không ngừng, tâm tình đắc ý, thế nhưng, bọn Tôn Ngộ Không đợi tại Ngũ Trang Quán quá nhàm chán, cho nên thời gian hai tháng này, không chỉ chơi mạt chược mà thôi, Giang Lưu còn dạy bọn hắn đánh địa chủ.
Cái trò chơi lá bài này già trẻ đều thích, lập tức nhận được tất cả mọi người ưu ái.
Nhìn ba người ngồi tại bên bàn đánh bài, phía sau còn có người vây xem, náo nhiệt vô cùng, tựa như là sòng bạc phàm gian, điều này làm cho khóe miệng Trấn Nguyên Tử hơi hơi co quắp một chút.
Luôn cảm giác Ngũ Trang Quán của mình này, trở nên có chút không quá đúng.
Ngũ Trang Quán này của mình, địa vị tuy không so được Ngọc Hư Cung dạng này, nhưng cũng coi là thánh địa Đạo gia a?
Nhưng bây giờ lại trở thành như sòng bạc thế gian, một màn này nếu truyền ra ngoài, mặt mũi chính mình để vào đâu?
- Khụ khụ. . .
Sắc mặt đen, miệng Trấn Nguyên Tử ho khan vài tiếng.
- Sư phụ! Mắt thấy Trấn Nguyên Tử đến đây, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt hai Đạo Đồng vội vàng vứt trang giấy trong ngón tay xuống, bộ dáng đã làm sai chuyện, cúi đầu nói ra.
- Thanh Phong, Minh Nguyệt, các ngươi chính là người có đạo toàn chân, thời điểm bình thường không muốn phát triển, mỗi ngày mê muội mất cả ý chí, còn thể thống gì?
Trấn Nguyên Tử thấp giọng quát lớn.
Hai đồng tử tự nhiên không dám phản bác, vội vàng nhận sai:
- Sư phụ, đệ tử biết sai rồi, sau này cũng không dám nữa!
- Được rồi, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa, hôm nay sư phụ có chút sự tình muốn bàn giao các ngươi!
Lần quở trách này, có chút đầu voi đuôi chuột, chỉ mắng trên miệng một câu mà thôi, chợt, lời nói Trấn Nguyên Tử xoay chuyển.
- Sư phụ có chuyện gì, xin phân phó!
Hai đồng tử cùng kêu lên nói ra.
- Ngày gần đây, lòng sư phụ có cảm giác, muốn đi gặp gỡ lão hữu, lần này cần rời nhà nửa tháng, các ngươi ở nhà hảo hảo trông coi!
Trấn Nguyên Tử mở miệng, ngay trước mặt bọn người Tôn Ngộ Không, nói chính mình muốn rời khỏi nửa tháng.
Mặt ngoài nói chuyện, bộ dáng hững hờ, trên thực tế trong bóng tối Trấn Nguyên Tử chú ý thần sắc bọn người Tôn Ngộ Không.
Nếu bọn họ thật muốn đào tẩu, lời chính mình nói, xem như cố ý cho bọn hắn cơ hội a? trong lòng Bọn hắn nhất định sẽ phi thường vui vẻ a?
- Tốt, các đồ nhi biết rõ!
Nghe vậy, thần sắc Thanh Phong Minh Nguyệt hai người vui vẻ nói ra.
Bộ biểu tình này, giống như hai đứa bé, chân trước bị gia trưởng quát lớn không cho phép ở nhà vụng trộm vọc máy vi tính, chân sau lại nói chính mình phải đi ra ngoài vậy.
Không đợi được bộ dáng bọn Tôn Ngộ Không kinh hỉ, ngược lại là hai đồng tử chính mình biểu lộ kinh hỉ, điều này làm cho Trấn Nguyên Tử cảm thấy có chút đau đầu.
danh tiếng Cái Vạn Thọ Sơn này cũng không phải nói một chút mà thôi, một khỏa Nhân Sâm Quả, có thể sống bốn vạn bảy ngàn năm, thế nhưng thành thục chỉ cần chín ngàn năm mà thôi, Trấn Nguyên Tử không biết đã sống bao nhiêu năm, tâm cảnh sớm đã như giếng cổ không gợn sóng.
Thế nhưng thời gian gần nhất, Trấn Nguyên Tử chỉ cảm thấy tâm cảnh chính mình khó mà duy trì yên ổn thời điểm bình thường rồi, động một chút lại cảm thấy đau đầu.
- Đáng sợ, thật là đáng sợ. . . thời điểm Cảm thấy có chút đau đầu, Trấn Nguyên Tử chợt ý thức được cảm giác chính mình gần đây luôn lo nghĩ quá nhiều, trong lòng run lên.
Quả nhiên là thiên địa đại kiếp? Trước mắt tất cả những ứng vận chi nhân này đều trong Ngũ Trang Quán, cho nên ngay cả mình cũng nhận ảnh hưởng sao?
Đáng sợ, những người này, vẫn nên tranh thủ thời gian đưa đi mới tốt, chính mình dù sao không phải Thánh Nhân, không có bản sự vạn kiếp bất diệt.
Từ xưa đến nay, bên trong thiên địa đại kiếp Chuẩn Thánh vẫn lạc còn ít sao?
Trấn Nguyên Tử bàn giao một phen, liền ở trước mặt bọn người Tôn Ngộ Không bay thẳng đi .
Hắn bay mất, sau đó tâm tình tất cả mọi người tự nhiên đều trở nên tốt hơn rất nhiều.
Thanh Phong Minh Nguyệt hoàn toàn lộ ra bản tính hùng hài tử, quên sạch sành sanh tất cả vừa nói, một lần nữa ngồi lên cái bàn, cầm lá bài lên.
- Ngươi cái đầu heo này, ngươi có phải chơi bẩn hay không, vì cái gì mỗi lần bài ngươi đều tốt như vậy! ?
- Đúng thế, nhất định là ngươi chơi bẩn, huynh đệ chúng ta hai nông dân, đều liên tục thua chín lần!
- Hắc hắc hắc, xưng hào đổ thần của lão Trư ta cũng không phải nói một chút mà thôi, hai người các ngươi không phải là thua không nổi chứ?
- Nắm cỏ! Tới tới tới, chúng ta tái chiến ba trăm hiệp!
Thanh Phong Minh Nguyệt, cũng đều là người sống hơn một ngàn năm, chỉ là, một ngàn nhiều năm qua này, sinh hoạt bên trong Ngũ Trang Quán, cơ hồ đều rất đơn giản, tu chân có đạo, cực kỳ phù hợp tâm tư Đạo gia thanh tĩnh vô vi.
Tuy nói đã sớm quen, thế nhưng, một đoàn người Giang Lưu ở hai tháng này, Thanh Phong Minh Nguyệt lại cảm thấy càng thêm có ý tứ, sinh hoạt cũng biến thành nhiều màu nhiều sắc.
Đầu tiên, đồ ăn ăn bọn hắn rất ngon, phi thường mỹ vị.
Thứ nhì, chơi mạt chược cùng đánh địa chủ những trò chơi này, cũng làm cho hai người bọn họ cảm thấy có ý tứ, tính giải trí quá mạnh, hoàn toàn không phải loại cờ vây nấu não kia có thể so.
Cuối cùng, còn có ngẫu nhiên miệng Huyền Trang Pháp Sư phun ra một vài câu có ý tứ, cũng làm cho bọn hắn cảm thấy rất mới lạ.
Tỉ như nói cái từ nắm cỏ này, tựa hồ có thể phi thường chuẩn xác biểu đạt chính mình rất nhiều.
- Kinh ngạc? Dùng nắm cỏ!
- Sinh khí? Dùng nắm cỏ!
- Mắng chửi người? Dùng nắm cỏ!
- Tán thưởng đối phương rất lợi hại? Vẫn là dùng nắm cỏ!
Cái từ này, tựa hồ là vạn năng, thế nhưng, lại phi thường chuẩn xác có thể biểu đạt tâm tình mình, dùng từ tựa hồ cũng trở nên linh hoạt hơn rất nhiều.
. ..
Rất nhanh, đêm đã khuya.
Giang Lưu ngồi xếp bằng, tiếp tục tu luyện công pháp Thiên Long Thiền Âm, mà lúc này đây, sư đồ mấy người Tôn Ngộ Không, lại đi tới trước mặt Giang Lưu.
- Các đồ nhi, thế nào?
Thấy bọn hắn mấy người cùng nhau đi tới trước mặt mình, Giang Lưu kinh ngạc hỏi? Xem ra, bọn hắn tựa hồ có việc muốn nói với chính mình?
- Sư phụ, Trấn Nguyên Tử đại tiên đã ly khai Ngũ Trang Quán! Đây là cơ hội chúng ta chạy đi tốt nhất! Tôn Ngộ Không cùng Trư Bát Giới còn chưa mở miệng, Sa Ngộ Tịnh đã kìm nén không được chính mình kích động, nói với Giang Lưu.
Hơn nữa, Thanh Phong Minh Nguyệt tựa hồ cũng có tâm tư cố ý thả chúng ta đi, buổi tối cố ý uống rất nhiều rượu, uống đến say như chết!
- Không! Ta không đi!