Chương 248: Trấn Nguyên Tử Cùng Như Lai Giao Phong Lần Đầu
Ủy khuất là đoạn thời gian này, chính mình thật thụ chút ủy khuất, có khổ nói không ra, mà xấu hổ là bởi vì phần công tác của mình này tựa hồ cũng không làm tốt, nếu trình bày có để cho Phật Tổ chất vấn đối với năng lực của mình không?
Không nói đến trong lòng Quan Âm Bồ Tát rốt cuộc là dạng tâm tư gì, tóm lại, liên quan tới đoạn đường này, sự tình Giang Lưu tây hành gặp được, chi tiết không bỏ sót, Quan Âm Bồ Tát đều phải báo cáo cho Phật Tổ.
Trong đó, Quan Âm Bồ Tát liên quan tới sự tình Huyền Quang Kính của mình, còn có cửu phẩm Hắc Liên kia đều bồi vào, tự nhiên Quan Âm Bồ Tát cường điệu giảng thuật một chút.
- A Di Đà Phật, quả nhiên, cái thiên địa đại kiếp này cũng không phải dễ dàng chưởng khống như vậy, đoạn thời gian này, ngược lại để Bồ Tát tổn thất không ít thứ!
Ở chung nhiều năm như vậy, đối với tâm tính Quan Âm Bồ Tát, tự nhiên Như Lai Phật Tổ biết rõ, nói là quá keo kiệt cũng không đúng, hiện tại chính nàng đã tổn thất vài thứ, tâm tình Quan Âm là dạng gì, có thể tưởng tượng được.
- Vì đại nghiệp chúng ta, một chút tổn thất không tính là gì!
Chờ chính là Như Lai nói câu này, trong lòng Quan Âm Bồ Tát tự nhiên cao hứng, thế nhưng mặt ngoài vẫn phải làm bộ một chút, bộ dáng vì Phật Môn đại nghiệp, nguyện ý hi sinh chính mình.
- A Di Đà Phật, từ nay về sau, bảo vật trong bảo khố Phật Môn ta, mặc cho Bồ Tát điều động, ngươi nói không sai, chín chín tám mươi mốt nạn nhất định phải gom góp, cho nên muốn chế tác kiếp nạn, bảo vật ắt không thể thiếu!
Đối với Quan Âm trả lời, Như Lai Phật Tổ hài lòng nhẹ gật đầu, mở miệng nói ra.
Muốn con ngựa chạy nhanh, nhất định phải cho con ngựa ăn no, đạo lý này tự nhiên Như Lai biết rõ.
Hơn nữa muốn chế tác kiếp nạn, bảo vật xác thực không thể thiếu.
Cho nên, nghĩ nghĩ, Như Lai Phật Tổ trao tặng Quan Âm Bồ Tát quyền lực có thể tùy ý điều động bảo khố Đại Lôi Âm Tự.
- Đa tạ Phật Tổ tín nhiệm!
Nghe được lời này, tự nhiên Quan Âm Bồ Tát rất mừng rỡ.
Như thế, không những công tác mình sẽ trở nên dể làm hơn một phần, hơn nữa chỉ cần có cơ hội, chính mình còn có thể tư bỏ túi một hai kiện lưu cho chính mình a?
Cho dù sau này có chỗ tổn thất, tổn thất cũng không phải là bảo bối chính mình!
- Đúng rồi, Kim Thiền Tử bọn hắn hiện tại đi tới chỗ nào?
Xem bộ dáng Quan Âm mừng rỡ, Như Lai khẽ gật đầu, chợt, lại hỏi.
- Khởi bẩm Phật Tổ, tình huống bây giờ, có chút khó giải quyết!
Nghe được Phật Tổ hỏi dò tình huống đoàn đội tây hành hiện tại, sắc mặt Quan Âm Bồ Tát trở nên có chút khó coi.
- Ồ? lông mày Như Lai Phật Tổ hơi hơi giương lên, nhìn thoáng qua Quan Âm Bồ Tát.
Để cho nàng cũng cảm thấy khó giải quyết? Đây là đụng phải sự tình gì?
- một nhóm Kim Thiền Tử, hiện tại ngay bên trong Ngũ Trang Quán, tựa hồ bị Trấn Nguyên Tử đại tiên bắt giữ. . .
Mang trên mặt thần sắc làm khó, Quan Âm Bồ Tát mở miệng nói ra.
Lời này mở miệng, để cho lông mày Như Lai Phật Tổ đều nhíu lại, miệng thấp giọng tuyên một tiếng phật hiệu, chỉ cảm thấy khó khăn vô cùng.
Trấn Nguyên Tử đại tiên? Đó là cái thân phận gì? Hiện tại một đoàn người Kim Thiền Tử bị Trấn Nguyên Tử đại tiên chụp xuống?
Đừng nói là Quan Âm không có năng lực đi đòi người, chính mình cũng không có năng lực dạng này a.
Xem ra, muốn phải từ trong tay Trấn Nguyên Tử đại tiên cứu người, quyết không thể đối đầu, chỉ có thể bỏ ra chút đại giới mới được.
Thế nhưng là, Trấn Nguyên Tử đại tiên tự mình xuất thủ, một chút đại giới, có thể để cho hắn thỏa mãn sao?
Chẳng lẽ? Lần này nhất định phải ra nhiều máu mới được sao? Chỉ ngẫm thôi, đều cảm thấy làm khó a.
Đạp đạp đạp!
Chỉ là thời điểm Như Lai Phật Tổ cùng Quan Âm Bồ Tát hai người, thần sắc có chút khổ não, suy tư rốt cuộc nên làm như thế nào từ trong tay Trấn Nguyên Tử đại tiên cứu đoàn đội tây hành thỉnh kinh ra, một Kim Cương người mặc kim giáp, bước chân nặng nề hướng phía bên này đi tới.
- Khởi bẩm Phật Tổ! Trấn Nguyên Tử đại tiên đến! Muốn gặp Phật Tổ! Chúng ta đã an bài đại tiên chờ đợi tại Vạn Phật Điện!
Kim Cương này đi tới trước mặt Như Lai Phật Tổ, mở miệng báo cáo nói ra.
- Tới. . . Nghe được Kim Cương này nói, Như Lai cùng Quan Âm nhìn thoáng qua nhau, đều có thể nhìn thấy ánh mắt đối phương bất đắc dĩ.
Vào lúc này Trấn Nguyên Tử đại tiên tự mình đến đây, xem ra, không thiếu được một phen thần thương khẩu chiến.
Bất quá còn tốt, giải quyết chuyện này, nên sớm không nên trễ, Trấn Nguyên Tử đại tiên đã đích thân đến, như vậy, nhân cơ hội này tranh thủ giải quyết cũng tốt a?
- Mau mau cho mời!
Tâm niệm vừa động, Như Lai Phật Tổ mở miệng nói ra.
Chỉ là, vừa dứt lời, Như Lai lại đứng dậy, nói:
- Chờ một chút, vẫn để ta tự mình nghênh đón đi!
- Gặp qua Trấn Nguyên đại tiên!
Vạn Phật Điện gặp nhau, Như Lai Phật Tổ cùng Quan Âm Bồ Tát mở miệng trước, khom mình hành lễ.
- Gặp qua Phật Tổ!
Đồng dạng, Trấn Nguyên Tử đại tiên cũng đáp lễ lại với Như Lai.
Như Lai kính Trấn Nguyên Tử, là kính thân phận địa vị hắn, chính là bậc đại thần thông tam giới, càng là tiền bối chính mình.
Mà Trấn Nguyên Tử kính Như Lai, lại là kính thân phận Phật Môn chi chủ của hắn.
Song phương làm lễ ra mắt xong, lần lượt tọa lạc, có Bỉ Khâu bưng phật trà tới chiêu đãi, ngươi một lời ta một câu, tựa hồ ai cũng không vội, chỉ đơn giản nói chuyện phiếm vài câu mà thôi.
Chợt, Như Lai Phật Tổ hững hờ, nói:
- Không biết Trấn Nguyên đại tiên hôm nay vì cái gì có nhã hứng, đến Đại Lôi Âm Tự ta ngồi một chút?
- Bần đạo hôm nay cơ duyên xảo hợp, đi ngang qua Đại Lôi Âm Tự của ngươi, vừa lúc có chút ít sự tình, cùng ngươi tâm sự!
ánh mắt Trấn Nguyên Tử rơi trên thân Như Lai, mở miệng nói ra
- Còn xin đại tiên chỉ thị! Tại trước mặt Trấn Nguyên Tử, Như Lai Phật Tổ bày tư thái rất thấp.
Dù sao, thân phận Trấn Nguyên Tử xác thực bất phàm, thứ hai, hiện tại chính mình muốn cầu cạnh hắn?
- Ừm, thời gian trước, tọa hạ Nhị đệ tử Kim Thiền Tử chuyển thế của ngươi, đi ngang qua Ngũ Trang Quán ta, cảm niệm ta cùng Phật Môn của ngươi cũng coi như quen biết, vốn định tự mình chiêu đãi để toàn tình nghĩa chủ nhà, thế nhưng Nguyên Thủy Thiên Tôn Ngọc Hư Cung truyền pháp chỉ, mời ta đi luận đạo, ta liền phân phó đệ tử Ngũ Trang Quán, lấy hai viên Nhân Sâm Quả mời hắn. . .
miệng Trấn Nguyên Tử, yên lặng nói chuyện, đem sự tình Ngũ Trang Quán, giản lược nói tóm tắt nói một lần.
Tại bên trong miệng Trấn Nguyên Tử, chính mình tự nhiên hết lòng quan tâm giúp đỡ, lại không nghĩ rằng, người đoàn đội tây hành lại không biết tốt xấu, dám đập vào mình.
Mình đương nhiên sẽ không cùng tiểu bối chấp nhặt, nhưng thân là trưởng bối, thực sự không thể đến đây ngừng a?
Nếu không, người trong thiên hạ này há không cảm thấy mình dễ khi dễ, ai cũng có thể đến nhục mạ mình mấy câu sao?
- Đại tiên, Ngộ Không hắn mặc dù trời sinh tính ngang bướng, nhưng. . .
Bên cạnh Quan Âm Bồ Tát nghe được, nhịn không được xen vào.
Chỉ là, Như Lai Phật Tổ lại khoát tay áo, ra hiệu Quan Âm không cần lên tiếng.
ánh mắt Như Lai rơi trên thân Trấn Nguyên đại tiên, nói:
- Không biết đại tiên muốn xin một cái thuyết pháp dạng gì! ?