Chương 258: Quả Ớt Toạ Hạ
Ánh mắt Tôn Ngộ Không, rơi trên người Tử Hà, hơi hơi chần chờ một chút, hỏi:
- Uy, ngươi là tiên nữ giúp Vương Mẫu quản lý hoa cỏ bên trong Cam Thảo Viên sao? Ngươi tên là gì?
- Ta gọi Tử Hà, ngươi là yêu vật sao?
sau khi Nhìn nhìn Hoàng Phong Quái bên cạnh, ánh mắt Tử Hà rơi trên người Tôn Ngộ Không, cảnh giác hỏi.
Xem tác phong Hoàng Phong Quái làm việc, hiển nhiên chính là một yêu vật, mà Tôn Ngộ Không xem ra là một đám cùng Hoàng Phong Quái, tự nhiên Tử Hà cho rằng hắn cũng là yêu vật.
Chỉ là, thân là yêu vật lại có thể dọa Thiên Binh Thiên Tướng đi?
Xem ra hầu tử trước mắt này bề ngoài xấu xí, nhưng là một đại yêu kinh thế hay sao?
- Yêu a! ? lão Tôn ta không phải yêu đã rất nhiều năm, nếu nói, bọn ta có lẽ còn là đồng bọn a?
Nghe được Tử Hà tiên tử nói mình là yêu, Tôn Ngộ Không không tức giận, chỉ là cảm khái một phen, nói với Tử Hà:
- Ngươi thay Vương Mẫu quản lý Cam Thảo Viên, lão Tôn ta trước kia lại giúp nàng quản lý Bàn Đào Viên!
- Wow, Bàn Đào Viên sao! ?
Nghe được Tôn Ngộ Không nói, Tử Hà tiên tử mở to hai mắt nhìn, bộ dáng rất giật mình, nói:
- bên trong tất cả vườn của Vương Mẫu nương nương, Bàn Đào Viên trọng yếu nhất, nghe nói Bàn Đào Viên có ba ngàn sáu trăm gốc bàn đào thụ, ta ở trên trời nhiều năm như vậy, cũng chỉ xa xa tại bên ngoài vườn nhìn vào một chút mà thôi, nghe nói quả đào ở trong đó, mỗi một quả đều là bảo bối!
nhãn thần Tử Hà tiên tử, nhìn Tôn Ngộ Không, tự nhiên sợ hãi than, Bàn Đào Viên, không phải là tùy tiện người nào cũng có thể tới gần, cái con khỉ này từng giúp đỡ Vương Mẫu nương nương quản lý Bàn Đào Viên? Thân phận rất cao a.
Tựa như là thái giám cùng cung nữ trong hoàng cung tại nhân gian, cung nữ phổ thông làm việc nặng, cùng thái giám thiếp thân hầu hạ Hoàng Đế cùng hoàng hậu, có thể so sánh sao?
Nghe Tôn Ngộ Không từng quản lý Bàn Đào Viên, Tử Hà vừa sợ hãi vừa thán phục nhìn Tôn Ngộ Không!
cái ánh mắt Tử Hà này, để cho con mắt Tôn Ngộ Không nheo lại một chút, chỉ cảm thấy lòng hư vinh nhận được thỏa mãn cực lớn, cũng cảm thấy Tử Hà tiên tử trước mắt, thuận mắt rất nhiều, nhẹ gật đầu, nói:
- Ừm, phải nói bàn đào của Vương Mẫu nương nương, hương vị thật không tệ!
- Ngươi, ngươi thế mà còn có thể được nương nương ban thưởng, ăn qua bàn đào! ? Nghe được Tôn Ngộ Không nói lời này, Tử Hà càng chấn kinh nhìn hầu tử trước mắt, khó có thể tin a.
bên trong Thiên Đình, đẳng cấp sâm nghiêm, tuyệt đại bộ phận đều như chính mình sau khi chết trải qua Địa Phủ thẩm phán, khi còn sống làm việc thiện tích đức cho nên có thể đi tới Thiên Đình, thế nhưng cũng chỉ là tiên nhân đê đẳng nhất mà thôi.
Lên trên nữa, chính là lớp đứng hàng tiên nhân chân chính, tiên nhân vào sổ tạo sách, có được tu vi Thiên Tiên cảnh giới, đa số là đệ tử tam giới đại lão, có thể tự mình tu luyện phi thăng Tiên Giới.
Mặt khác lên trên nữa, chính là Thái Ất Chân Tiên, mỗi một người đều là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy bên trong Thiên Đình, có người thân cư yếu chức, có người tay cầm trọng binh!
Thế nhưng, cho dù là Thái Ất Chân Tiên, cũng không phải tùy tiện loại người nào cũng có tư cách ăn bàn đào của Vương Mẫu nương nương.
Chân chính có tư cách nhận được nương nương mời bàn đào thịnh hội, cơ hồ đều là cấp độ Đại La Kim Tiên!
con khỉ Trước mắt này, thế mà cũng có tư cách vào Vương Mẫu nương nương bàn đào! ?
Liên quan tới hành động vĩ đại chính mình lúc trước đại náo Thiên Cung, Tôn Ngộ Không cảm thấy là sự tình huy hoàng nhất nhân sinh của mình, cơ hồ gặp người liền nói khoác hai câu, nhưng ở trước mặt Tử Hà tiên tử này, Tôn Ngộ Không lại không có nói khoác, cho nên, lúc trước chính mình ăn trộm vô số bàn đào của Vương Mẫu, hắn cũng chưa hề nói.
Dù sao mình còn muốn hướng nàng nghe ngóng quả ớt Toạ Hạ ở đâu, nếu để cho nàng biết mình đã từng đối nghịch Thiên Đình, có lẽ sẽ không nói cho chính mình a?
- cũng là sự tình mấy trăm năm trước, đúng, Tử Hà tiên tử đúng không? lão Tôn ta hỏi ngươi, ngươi từng thấy qua quả ớt chưa? Nghĩ đến chính sự, Tôn Ngộ Không cũng không có ý tứ cùng Tử Hà tiên tử nói chuyện phiếm, trực tiếp hỏi.
- Quả ớt? nó là vật gì! ?
Nghe vậy, Tử Hà tiên tử kỳ quái hỏi, thần sắc trên mặt không giống làm giả, hiển nhiên, nàng chưa từng nghe nói qua.
- sư phụ Ta nói, quả ớt vật này, ăn vào cay độc như lửa, bộ dáng như là bóng đèn, trong đó đa số màu đỏ, cường tráng như sừng trâu, tiểu hồng quả ớt thượng cấp. . . Nghe được Tử Hà tiên tử nói, Tôn Ngộ Không đem bộ dáng quả ớt trước đó Giang Lưu hình dung qua, giảng thuật cho Tử Hà tiên tử một lần.
- A? Như ngươi nói có lẽ trước đây ta thật đúng là từng gặp qua!
Nghe được Tôn Ngộ Không hình dung, Tử Hà tiên tử lại nhẹ gật đầu nói ra.
- Ồ? Thực sự từng gặp? Ở nơi nào! ?
thần sắc Tôn Ngộ Không có chút kích động hỏi.
Không nói đến có phải quả ớt sư phụ nói hay không, nhưng chỉ cần cùng hình dung không sai biệt lắm, chính là một đầu mối trọng đại.
- khi còn sống Ta từng trừ ma vệ đạo, vào Ma Giới, tại một mảnh Viêm Ma lĩnh vực, nhìn thấy qua một loại thực vật kỳ dị, tiểu thụ ước chừng cao hơn một thước mà thôi, phía trên kết xuất rất nhiều quả màu đỏ như là ngưu giác ngươi nói tới, cụ thể kêu cái gì ta không biết, nhưng cùng ngươi miêu tả, chắc cũng giống vậy không sai biệt lắm!
Tử Hà tiên tử mở miệng nói ra, điểm ấy tự nhiên nàng nhớ rõ rất rõ ràng, dù sao lúc trước chính mình là chết bên trong Viêm Ma lĩnh vực kia.
- Ma Giới? Viêm Ma lĩnh vực sao? Ngươi biết đi thế nào sao? Mang lão Tôn ta đi xem một chút thế nào?
Tử Hà tiên tử nói, để cho thần sắc Tôn Ngộ Không càng thêm kích động mấy phần.
Sinh trưởng ở bên trên tiểu thụ cao hơn một thước? Trước đó sư phụ hình dung không phải cũng là như thế sao?
- A? Cái mảnh Viêm Ma lĩnh vực kia, Ma tộc trời sinh tính hung tàn, thực lực bất phàm, thậm chí còn có mấy ác ma Ma Tiên cảnh giới trấn thủ!
Nghe vậy, Tử Hà tiên tử sợ hãi.
- Ha ha ha, chỉ là mấy ác ma Ma Tiên cảnh giới, cần gì sợ hãi, đi thôi! Đối với Tử Hà tiên tử nói, Tôn Ngộ Không lại cười to lên, hiển nhiên tràn đầy tự tin, bộ dáng không đem tất cả những thứ này để vào mắt.
- Đại Thánh, vậy chúng ta liền đi sao? Ngươi không cần thông báo Thánh Tăng một chút sao?
Hoàng Phong Quái Bên cạnh, nghe được Tôn Ngộ Không nói, quả quyết phải đi Ma Giới một lần, có chút chần chờ hỏi.
- Không sao, đi Ma Giới một chuyến, lấy một phần quả ớt mà thôi, cũng không tốn hao bao nhiêu thời gian, lại nói, trên tay sư phụ hắn có Huyền Quang Kính, bất cứ lúc nào có thể nhìn thấy chúng ta, cho nên không cần để ý!
Khoát tay áo, Tôn Ngộ Không không thèm để ý nói ra.
khi nói chuyện, ánh mắt Tôn Ngộ Không rơi trên người Tử Hà, hỏi:
- Xửa vào Cái Ma Giới kia, tại chỗ nào! ?
- Tại trong hạp cốc một vùng núi lửa Câu Lô Châu! Nếu như từ đây mà bay qua thật không biết phải đi trong bao lâu!
Nghe vậy, Tử Hà tiên tử mở miệng đáp.
- Nơi đó thật là rất xa, khoảng cách nơi đây chắc hẳn cũng có hai ba mươi vạn dặm!
Nghe vậy, Tôn Ngộ Không nhẹ gật đầu.