Chương 264: Đương nhiên là ăn lẩu
Lời Giang Lưu nói, để cho sắc mặt Tôn Ngộ Không đen một chút, hắn xưng hô mình là Hài tử, tự nhiên để cho Tôn Ngộ Không nhớ tới lúc trước Giang Lưu từng nói tới
Một ngày sư phụ chung thân vi phụ.
giọng điệu Hắn thật như đã làm ba ba chính mình rồi?
- Sư phụ, đừng nói như vậy nữa! sắc mặt Tôn Ngộ Không đen thui, mở miệng nói ra.
- Tại sao a? Ngộ Không, không tệ a, ngươi bây giờ thế học nói chuyện giống sư phụ rồi! ?
Tôn Ngộ Không lời này, thật làm cho Giang Lưu cảm thấy quái dị.
Lời nói này, không phải chính mình bình thường nói với hắn sao?
- Hầu ca, hắc hắc hắc, ngươi không phải nói đời này mình cũng sẽ không dính vào tình yêu nam nữ, cảm thấy chuyện này cực kỳ phiền phức sao? Không nghĩ tới miệng ngươi nói không muốn không muốn, nhưng thân thể lại thành thật hơn rất nhiều!
Trư Bát Giới đương nhiên cũng nhìn thấy Tôn Ngộ Không cùng Tử Hà tay nắm tay, nháy mắt ra hiệu, vừa cười vừa nói.
- A. . . Không phải, không phải như các ngươi nghĩ đâu!
Nghe được Trư Bát Giới vừa nháy mắt ra hiệu vừa trêu ghẹo, Tử Hà tiên tử cũng chú ý tới chính mình cùng Tôn Ngộ Không tay vẫn còn đang nắm tay nhau, sắc mặt lập tức trở nên ửng đỏ, tránh tay Tôn Ngộ Không ra, cúi đầu xuống, chỉ cảm thấy không dám nhìn bọn người Giang Lưu.
- Xong rồi. . .
Tuy nói bên cạnh Giang Lưu cùng Trư Bát Giới đều trêu ghẹo Tôn Ngộ Không cùng Tử Hà hai người, thế nhưng, một bên khác Hoàng Phong Quái thấy cảnh này, lại là sắc mặt trắng bệch, khóe miệng hơi hơi co quắp một chút.
Trước đó thời điểm tại Cam Thảo Viên, chính mình mạnh mẽ dùng võ lực bắt Tử Hà tiên tử ra, không nghĩ tới nàng cùng Đại Thánh gia đi một lượt Ma Giới xong, tình cảm thế mà đã nồng đậm tới tình trạng như thế?
Cái này nếu như tử lòng Tử Hà tiên dạ hẹp hòi mang thù, thổi đầu gió trên gối mà nói, bản thân mình chắc chắn không có quả ngon để ăn!
- Tốt tốt, chính sự quan trọng, Ngộ Không a, ngươi có tìm được quả ớt hay không! ?
Thấy bộ dáng Tử Hà tiên tử ngượng ngùng, Giang Lưu mở miệng để cho Trư Bát Giới im miệng, nói vào chính đề.
Còn bọn Trư Bát Giới bên cạnh, nghe được liên quan tới quả ớt, trên mặt cũng đều trở nên kích động, chờ mong nhìn Tôn Ngộ Không.
- Sư phụ, ta cũng không biết đây rốt cuộc là quả ớt ngươi muốn tìm không phải!
Quả nhiên, quả ớt mới là tiêu điểm mọi người chú ý hiện tại, Tôn Ngộ Không từ ngực mình, móc ra một túi nhỏ, xong hầu trảo đưa vào, bắt được một nắm lớn quả ớt tiểu hồng sắc ra.
Quả nhiên là một quả nho nhỏ, bộ dáng như sừng trâu, xích hồng sắc!
Xem trong tay Tôn Ngộ Không cầm ra một quả ớt tiểu hồng, bọn Trư Bát Giới mở to hai mắt nhìn, trong mắt đều thần sắc mang kinh hỉ, chỉ cảm thấy hoàn toàn tương tự cùng bộ dáng quả ớt trước đó sư phụ miêu tả,.
- Thế nào? Sư phụ? Đây chính là quả ớt ngươi muốn tìm sao! ?
tất cả mọi người bọn Trư Bát Giới , ánh mắt đều rơi trên quả ớt trong hầu trảo Tôn Ngộ Không, nhìn nhìn xong, nhãn thần đều chỉ chờ mong nhìn về phía Giang Lưu.
Cụ thể có phải hay không, hết thảy đều do Giang Lưu định đoạt.
- Sư phụ, lão Trư ta đến thử xem, nhìn xem quả ớt này có mỹ vị như như lời ngươi nói hay không!
So ra mà nói, Trư Bát Giới mặc dù bại hoại, thế nhưng ở điểm ăn uống này, tính tình lại còn gấp hơn so Tôn Ngộ Không mấy lần, không đợi Giang Lưu mở miệng, Trư Bát Giới cũng đã nhịn không được lấy mấy quả ớt tiểu hồng từ trong tay Tôn Ngộ Không, xong nhét vào bên trong miệng mình.
Nhìn động tác Trư Bát Giới, khóe miệng Tôn Ngộ Không lại là hơi hơi giương lên, âm thầm cười cười, cố ý không nói, chờ xem trò hay của Trư Bát Giới.
- Bát Giới, chờ một chút!
Thấy Trư Bát Giới thế mà nắm lên quả ớt tiểu hồng này nhét vào bên trong miệng mình, Giang Lưu giật nảy mình, vội vàng kêu lên.
Chính mình mặc dù một mực quán thâu quả ớt này là mỹ vị, thế nhưng, dù sao chỉ là đồ gia vị rất trọng yếu mà thôi, cũng không phải ăn như vậy a, nào có dạng trực tiếp nhét vào miệng như thế này?
Chỉ là, Giang Lưu kêu to mặc dù đã rất nhanh, nhưng động tác Trư Bát Giới càng nhanh, theo hắn kêu to, Trư Bát Giới đã nhét quả ớt tiểu hồng này vào bên trong miệng.
- xong
Giang Lưu thấy Trư Bát Giới lập tức trực tiếp phun ra quả ớt tiểu hồng trong miệng chính mình, đầu lưỡi heo thật dài phun ra, cay đến oa oa kêu to, nói:
- Sư phụ, Đại sư huynh hắn tìm nhầm, đây không phải quả ớt ngươi muốn tìm, đó căn bản không phải mỹ vị ngươi nói!
- Ha ha ha, Bát Giới, ta cho ngươi tính nóng vội, trước đó lão Tôn ta cũng ăn một chút như vậy phản ứng cũng giống y chang như ngươi, ha ha ha. . .
Nhìn bộ dáng Trư Bát Giới, Tôn Ngộ Không vui vẻ nhảy cẫng nói ra.
Hiển nhiên trước đó chính mình cay muốn khóc, cho nên cố ý muốn nhìn Trư Bát Giới hiện tại là dạng phản ứng gì.
- Ngươi tao ôn hầu tử, sớm biết như thế này, ngươi vì cái gì không ngăn ta, a. . .
Đối với lời Tôn Ngộ Không nói, miệng Trư Bát Giới tức giận mắng, bất quá, miệng còn vị cay, để cho hắn nhất thời cũng không nói ra bao nhiêu ngôn ngữ mắng chửi người, mới nói nửa câu mà thôi, liền lè lưỡi, cay đến ngao ngao kêu to.
- Bát Giới, Ngộ Không mang về chính là quả ớt, mà lại là loại thượng phẩm trước đó ta nói tới! Nghe được Trư Bát Giới lên tiếng, Giang Lưu lại mở miệng nói ra, khi nói chuyện từ trong tay Tôn Ngộ Không lấy tới một quả ớt đỏ nho nhỏ.
- A! ? Sư phụ? Đây thật là quả ớt ngươi nói a? Ngươi không phải nói quả ớt này rất mỹ vị sao? Hẳn là ngươi cũng như cái con khỉ tao ôn này lừa gạt lão Trư ta sao? lão Trư ta là người thành thật chất phác, các ngươi tại sao lại cứ lừa gạt ta như thế này chứ!
Nghe lời Giang Lưu nói, Trư Bát Giới chỉ cảm thấy phi thường ủy khuất nói ra.
- Ngươi nói thời điểm nấu đồ ăn đều phải cho muối, thế nhưng, có người nào nắm một nắm muối cho vào miệng ăn sao! ?
Nghe được Trư Bát Giới ủy khuất, Giang Lưu tức giận nói ra.
Chất phác thành thật! ? Nói đùa sao? Hắn có thể gạt người khác, còn có thể gạt chính mình sao?
Lúc trước thời điểm lần thứ nhất gặp mặt, trực tiếp nhảy ra nói muốn ăn người có phải là hắn hay không?
Việc đó tạm thời không nói, có phải hắn hôn qua Quan Âm Bồ Tát hay không?
Cứ như vậy, hắn có tư cách nói mình thành thật chất phác sao?
- Ai? Sư phụ nói rất có đạo lý a!
Không nói đến trong lòng Giang Lưu chửi bậy thế nào, nghe được Giang Lưu dùng muối để ví von, hai người ăn sống quả ớt qua, đều cảm thấy đồng ý nhẹ gật đầu.
Không để ý đến bọn hắn, Giang Lưu chỉ bốc lên một quả ớt đỏ, nhẹ nhàng đặt ở bên miệng cắn một đoạn, chợt, có thể cảm giác được một luồng vị cay bạo tạc xuất hiện ở trong miệng.
Điều này làm cho Giang Lưu không sợ mà còn lấy làm mừng, quả ớt này, vị cay phi thường đủ a, đơn giản chính là quả ớt cay biến thái rồi, cũng khó trách Trư Bát Giới chưa ăn qua vị cay, phản ứng lớn như vậy.
- Sư phụ? Chất lượng thế nào! ?
Nhìn Giang Lưu bình thường, hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác khó chịu gì, trong lòng Trư Bát Giới âm thầm khâm phục, đồng thời, chờ mong nhìn xem Giang Lưu hỏi.
- Ừm, không tệ, còn tốt hơn ta tưởng tượng rất nhiều!
Nhẹ gật đầu, Giang Lưu mở miệng nói ra.
- Vậy, vậy hôm nay chúng ta ăn cái gì? Lần trước sư phụ ngươi có nói rất nhiều tên món ăn a!
Nhận được Giang Lưu khẳng định, con mắt Trư Bát Giới cũng sáng lên một mảng lớn, mặt mũi tràn đầy vẻ chờ mong.
Không chỉ Trư Bát Giới mà thôi, bên cạnh Sa Ngộ Tịnh, Tôn Ngộ Không, Bạch Long Mã, thậm chí là Hoàng Phong Quái đều chờ mong nhìn Giang Lưu.
- Hôm nay nhiều người như vậy, chúng ta đương nhiên là ăn lẩu a! Mọi người cùng nhau vây quanh ăn lẩu, mới là đúng lý!
Nghe được Trư Bát Giới nôn nóng, lại nhìn thần sắc tất cả mọi người chờ mong, Giang Lưu cười một cái nói.
- Hầu tử, ta ly khai Cam Thảo Viên đã một thời gian rồi, ta cũng nên cần trở về, sẽ không quấy rầy các ngươi!