Chương 272: Sa Ngộ Tịnh sám hối
Theo Giang Lưu dứt lời, mọi người rất nhanh đều lui ra, chợt, Giang Lưu trực tiếp vứt Linh Lung Tiên Phủ trong tay ra ngoài, đồng thời, quán chú tu vi khởi động.
Mắt trần có thể thấy, toà Linh Lung Tiên Phủ lớn chừng bàn tay này tại giữa không trung cấp tốc phóng đại, bất quá trong chốc lát, liền hóa thành một tòa nhà.
Nhìn nhìn, trạch viện hình vuông, diện tích có hơn ngàn mét vuông, đi vào, ba phương hướng đều có gian nhà.
Ngay phía trước là phòng lớn, hiển nhiên là chỗ tiếp khách cùng dùng bữa, bên tay trái là sương phòng, bốn năm gian gian nhà để dừng chân sở dụng, đủ để không ít người ở lại.
Mà bên phải thì sao? là nhà xí cùng phòng bếp cùng chuồng ngựa các chỗ.
Trong viện còn có một cây lão thụ, nhìn không phải phàm phẩm, cây lớn rễ sâu, dưới tàng cây còn có một cái giếng cổ, nước giếng trong veo ngòn ngọt.
- Quả nhiên là nơi tốt, phòng lớn như thế, đủ mười mấy người ở!
Cẩn thận đi vào trong Linh Lung Tiên Phủ nhìn nhìn xong, thần sắc Giang Lưu hài lòng gật gật đầu.
Mặc dù từ quy mô nhìn lại, tựa hồ không so được cổ phủ lúc trước của Lê Sơn Lão Mẫu, thế nhưng, đối với Giang Lưu mà nói, đây cũng là bảo bối hiếm thấy, ít nhất sau này tránh khỏi ngủ ngoài trời.
- Tốt, sắc trời cũng không sớm, mọi người buổi tối hôm nay ở chỗ này đi!
đánh giá một phen Linh Lung Tiên Phủ này xong, Giang Lưu cảm thấy phi thường hài lòng, mở miệng nói với đám người Tôn Ngộ Không.
- Tốt, ha ha ha, Hầu ca, bằng hữu của ngươi thật là đại khí thật là giàu có, có toà Linh Lung Tiên Phủ này, chúng ta rốt cuộc không cần ngủ ngoài trời chịu, gió táp mưa sa nữa rồi!
Trư Bát Giới nghe vậy, bộ dáng cao hứng phi thường, đồng thời hướng về phía Tôn Ngộ Không xu nịnh.
- Ừm, thật là không tệ, sau này chúng ta ăn ở cũng đều có chỗ dựa rồi, không sai không sai!
Tôn Ngộ Không cũng gật đầu, nghe Trư Bát Giới lấy lòng đối với mình, trên mặt càng cười hì hì, chỉ cảm thấy phi thường có mặt mũi.
Bạch Long Mã đâu? Không nói một lời, theo Giang Lưu dứt lời, hắn cảm thấy nên tự mình đi tới chuồng ngựa nằm xuống, nghỉ ngơi thật tốt.
- Đúng rồi, Hoàng Phong Quái! Chỉ là, mắt thấy tất cả mọi người đều tự tìm gian nhà ở nghỉ ngơi, Giang Lưu lại đột nhiên mở miệng kêu Hoàng Phong Quái một câu.
- Thánh Tăng, có cái gì phân phó, cứ việc nói thẳng!
Nghe được lời Giang Lưu nói, Hoàng Phong Quái vỗ ngực nói ra.
- Lần này tìm được quả ớt, ngươi cũng đã lập được công đầu, từ nay về sau, ân oán giữa ngươi ta cũng liền thanh toán xong!
Giang Lưu mở miệng nói với Hoàng Phong Quái.
Không ngại cực khổ tìm chừng thời gian nửa năm, Hoàng Phong Quái đã lấy công chuộc tội, giờ phút này nghe được Giang Lưu nói, nói thanh toán xong ân oán, hắn vốn nên cao hứng phi thường mới đúng, thế nhưng không biết vì, nghe được lời nói này xong, Hoàng Phong Quái lại cảm thấy có chút cao hứng không nổi.
Thanh toán xong, chính mình nên ly khai đúng không? Như vậy Nồi Lẩu Hương Cay cùng que thịt nướng những mỹ thực kia của Thánh Tăng, sau này mình đều không được ăn sao?
- Thánh Tăng, ta, ta. . .
trong lòng Hoàng Phong Quái không bỏ, thế nhưng hắn cũng biết, nếu mình muốn cùng theo tây hành là sự tình không thể, mà nếu đã không có liên quan, xong lại đến ăn chực cũng hoàn toàn không được a
- sau này nếu có duyên gặp lại, ta lại mời ngươi ăn cơm a!
Xem thần sắc Hoàng Phong Quái, Giang Lưu liền đại khái đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, chủ động mở miệng nói ra.
- Đa tạ Thánh Tăng! nếu như lại có cơ hội, ta nhất định mặt dạn mày dày đến đây quấy rầy!
Nghe được Giang Lưu nói, Hoàng Phong Quái mừng thầm trong lòng mở miệng nói ra.
- Đúng rồi, ngươi cũng nhìn thấy phương pháp ta nướng xâu cùng nồi lẩu rồi, ta lại làm phiền ngươi một việc, ta cùng Hắc Phong Sơn Hắc Hùng Tinh có chút giao tình, ngươi giúp ta mang một phần quả ớt cùng cây ớt đi qua đi, để bọn họ cũng nếm thử tư vị nồi lẩu cùng que thịt nướng! Giang Lưu tựa hồ nghĩ tới điều gì, mở miệng nói ra.
- Tốt, ta nhất định đưa đến!
Nghe lời Giang Lưu nói, con mắt Hoàng Phong Quái đều sáng lên không ít, trọng trọng gật đầu.
Chợt, Giang Lưu để cho Tôn Ngộ Không lấy ra chút quả ớt cùng cây ớt, để cho Hoàng Phong Quái nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lên đường đi Hắc Phong Sơn.
Hoàng Phong Quái Tam Muội Thần Phong, là thủ đoạn rất lợi hại, nhất thời không quan sát, cho dù là Tôn Ngộ Không cũng phải ăn thiệt ngầm, dạng này tồn tại nếu có thể thu về dưới trướng chính mình, vậy dĩ nhiên là không thể tốt hơn.
Chỉ là, sự tình mang theo hắn cùng đi thỉnh kinh thì không thể, Giang Lưu liền tìm cớ, để cho hắn đi Hắc Phong Sơn một chuyến.
nếu Hắc Phong Sơn có nồi lẩu cùng que thịt nướng, có lẽ hắn không có đi chỗ gì, sẽ lưu lại ngay tại Hắc Phong Sơn?
Không thể đi theo chính mình tây hành, chẳng lẽ không thể lưu tại Hắc Phong Sơn sao?
Hơn nữa, chính mình có đồ tốt cũng không quên Hắc Phong Sơn, tin tưởng Hắc Hùng Tinh cùng bọn Kim Trì, cũng sẽ cảm động chính mình ghi nhớ bọn hắn.
Cử động lần này có thể nói nhất tiễn song điêu.
công năng Xã giao còn không có giải tỏa, cho nên, không có cách nào sử dụng Kiến Bang Lệnh, thế nhưng, Giang Lưu đã có xem Hắc Phong Sơn bên kia tạm thời như căn cứ địa chính mình.
Cũng không vội lên đường, mọi người tại Linh Lung Tiên Phủ đều tự tìm gian phòng của mình xong, liền vào ở.
trong chốc lát tiếng ngáy Trư Bát Giới liền đại tác, Tôn Ngộ Không thì nằm trên giường mình ngủ không yên.
Đối với Na Tra, trong lòng Tôn Ngộ Không có cảm động, cũng có một chút áy náy.
Cảm động tự nhiên là hắn đưa Linh Lung Tiên Phủ cho mình, áy náy là Na Tra chân thành với mình, thế nhưng vì cái gì chính mình đi tây hành Lại không thể nói cho hắn biết.
Loại cảm giác thiếu nhân tình người khác này để cho Tôn Ngộ Không cảm thấy rất không thoải mái.
Giang Lưu thì sao? Tự nhiên là ngồi xếp bằng như cũ, tiếp tục tu luyện chính mình Thiên Long Thiền Âm.
Đẳng cấp đã tăng lên tới cấp 34, lại muốn thăng cấp đến cấp 35, đã cần 140 vạn điểm kinh nghiệm!
hành trình Thăng cấp, có thể nói là gánh nặng đường xa.
Ngược lại là Sa Ngộ Tịnh, nằm bên trong gian phòng của mình, cũng ngủ không yên.
- A Di Đà Phật, Phật Tổ a, ta có phải đã sa đọa hay không. . .
Sa Ngộ Tịnh nghĩ đến hành động của mình thời gian gần nhất, trong lòng có chút âm thầm sám hối.
Vốn Sa Ngộ Tịnh không chơi đánh mạt chược , cảm thấy cái này không phù hợp thân phận đệ tử Phật môn, xong, nhịn không được!
Vốn Sa Ngộ Tịnh cũng cự tuyệt ăn thịt uống rượu, trước đó liền kiên trì nguyên tắc chính mình, gặm bánh uống nước, thế nhưng, cũng không nhịn được!
Hiện tại, con đường về hướng tây biến thành du ngoạn uống từng ngụm rượu lớn, ngoạm miếng thịt lớn, còn có phòng tốt như vậy có thể ở, Sa Ngộ Tịnh cũng cảm thấy không phải, thế nhưng, thực sự không nhịn được!
Sa Ngộ Tịnh luôn cảm thấy, chính mình giống như bị sư phụ cùng các sư huynh làm hư, trong lòng âm thầm sám hối.
P/s: Các truyện mới của team
Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du
Tại Tận Thế Ta Nhặt Được Bảo Rương
Mỗi Ngày Ta Nhận Một Hệ Thống Mới
Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật
Phòng Giam Siêu Quái Vật