Chương 274: Ngộ Không là người nịnh bợ Sư Phụ (2)
Ngẫm lại một đường đi qua, tựa hồ sự tình người khác xin nhờ, sư phụ thật không có cự tuyệt, toàn bộ đều đáp ứng xuống a.
- Có sao? Vậy hả vì cái gì lúc trước lão Trư ta nhờ sư phụ ngươi dạy ta, để cho ta cũng có thể truy phủng được tất cả nữ tử, sư phụ ngươi trực tiếp cự tuyệt ta! ?
Giang Lưu nói chưa dứt lời,, Trư Bát Giới càng thêm cảm thấy đau lòng.
Hóa ra sự tình người khác xin nhờ, sư phụ hắn đều đáp ứng, nhưng đến chính mình xin nhờ, lại bị cự tuyệt sao?
Trư Bát Giới nói vài câu, Giang Lưu cũng cảm thấy phi thường đau đầu.
Ngẫm lại thời điểm lúc trước Trư Bát Giới nhờ chính mình, phát động nhiệm vụ bị động, ban thưởng trọn vẹn 1 ức điểm kinh nghiệm a, còn có bảo rương Thần cấp, lúc ấy Giang Lưu thật phải bỏ ra nghị lực rất lớn, mới cự tuyệt nhiệm vụ này.
Dù sao, nhiệm vụ bị động đều có trừng phạt, theo Giang Lưu, chính mình cũng không có bản sự bồi dưỡng Trư Bát Giới thành Tình Thánh, nếu nhận nhiệm vụ kia, vậy khả năng rất lớn mình sẽ bị trừng phạt 1 ức điểm kinh nghiệm.
Ngẫm lại dạng hậu quả này, Giang Lưu liền kinh sợ.
Cái kia tựa hồ là nhiệm vụ bị động duy nhất Giang Lưu cự tuyệt.
- Cái kia, sự tình ngươi nhờ sư phụ, lúc ấy sư phụ làm không được, làm sao có thể đáp ứng ngươi! ? Nếu đã đáp ứng người khác, hứa hẹn sự tình, thì nhất định phải làm được! ? Sư phụ ta thế nhưng là người lời hứa ngàn vàng!
Trong lòng mặc dù suy nghĩ ngàn vạn, nghĩ đến ban thưởng cùng trừng phạt 1 ức điểm kinh nghiệm, Giang Lưu lại đau lòng tim đập nhanh, trên mặt lại không động thần sắc.
- Ừm, sư phụ nói đúng a, hắn là người lời hứa ngàn vàng!
Một đường đi qua, đối với điểm này của Giang Lưu, Tôn Ngộ Không cũng thưởng thức nhất, hoàn toàn khác biệt cùng Như Lai lão nhi kia, tự nhiên Tôn Ngộ Không liền nhịn không được mở miệng.
- Hầu ca, ngươi hẳn là mã tử sư phụ nói tới mấy ngày trước sau? Luôn ở bên cạnh hát đệm cho sư phụ? Nghe được Tôn Ngộ Không một mực tại kiên định góp ý bảo vệ Giang Lưu, thần sắc Trư Bát Giới có chút quái dị nói ra.
Tựa hồ, nhân vật này bình thường đều là chính mình làm a?
- Ngốc tử, lão Tôn ta nói chuyện, đều là lời từ đáy lòng!
Tức giận liếc mắt cho Trư Bát Giới một cái, Tôn Ngộ Không mở miệng đáp.
- Nhị sư huynh, kỳ thật sư phụ nói đúng a! Chúng ta là người xuất gia, nên có lòng dạ từ bi!
Không chỉ là Tôn Ngộ Không ở bên cạnh hát đệm, vào lúc này, hiếm thấy, Sa Ngộ Tịnh vẫn luôn có chút tự cách li, bình thường sẽ không chủ động mở miệng, đột nhiên cũng mở miệng.
Vào lúc này, Sa Ngộ Tịnh chỉ cảm thấy trong lòng đều muốn khóc ra, sư phụ nếu không nói ra thân phận người xuất gia, chính mình thật đúng là đã quên đi chính mình cũng là người xuất gia a.
Đánh bạc, uống rượu, ăn thịt. ..
Những việc này nào giống việc người xuất gia làm sao?
Cũng may, cái tâm tính lòng dạ từ bi này rất phù hợp thân phận người xuất gia,.
Cho tới nay, Sa Ngộ Tịnh đều trầm mặc cứ như người trong suốt, Tôn Ngộ Không tâm tính ngay thẳng, hơi một tí cùng mình đấu võ mồm, thậm chí có thể cùng sư phụ đấu võ mồm vài câu, Trư Bát Giới vẫn luôn cho rằng mình mới là người ủng hộ trung thành nhất của sư phụ, nói lời nói dễ nghe, đập mông ngựa sư phụ đều là việc làm của mình.
Nhưng bây giờ, nghe Tôn Ngộ Không cùng Sa Ngộ Tịnh hai người tuần tự ở bên cạnh nịnh bợ sư phụ, ngược lại chính mình tựa hồ đang cùng sư phụ đấu võ mồm?
Vừa nghĩ đến đây, Trư Bát Giới sợ hãi cả kinh.
- Sư phụ a, ngươi thật là tâm địa Bồ Tát, chân thực nhiệt tình, lòng dạ từ bi, thích làm việc thiện, hơn nữa đối với chúng ta những đồ đệ này càng yêu mến có thừa. . .
Lốp bốp, vô số từ ngữ ca ngợi từ miệng Trư Bát Giới phun ra, để cho mấy người Giang Lưu bên cạnh, đều mộng.
Vào núi, tìm cả ngày, cũng không có ở trong núi tìm ra được lão đầu và tôn nữ tung tích hai người, mắt thấy sắc trời đã tối, Giang Lưu để cho Trư Bát Giới tại trong khe núi, bắt vài con cá mè hoa to xong, đem Linh Lung Tiên Phủ triển khai trên một khối đất bằng.
Khói bếp lượn lờ, bốn món đồ ăn hai xào mặn hai chay xong, càng tự mình làm ra một chén dầu cá tỏi ớt thơm ngon.
đầu cá Thật to, phía trên rải đầy tỏi ớt băm nhỏ, nhìn qua liền để bọn Trư Bát Giới nuốt một ngụm nước bọt.
Còn chưa bắt đầu ăn, thế nhưng, nhìn những quả ớt này, bọn Trư Bát Giới phản xạ đã cảm thấy trên đầu lưỡi tựa hồ có chút vị cay cay.
- Sư phụ a, từ lúc tìm được quả ớt xong, ngươi những món đồ ăn này, càng ngày càng ngon a!
thời điểm Sư đồ mấy người đều riêng phần mình ngồi xuống, Trư Bát Giới ăn như gió cuốn, nhịn không được mở miệng nói ra.
- Ừm, đồ ăn cần nên tô điểm thêm một chút ớt có rất nhiều rất nhiều loại, ta có thể làm cho các ngươi không trùng món ăn trong suốt cả nửa năm.
Nghe được Trư Bát Giới nói, Giang Lưu gật đầu cười nói ra.
- Oa! Cái này thật vừa lòng đẹp ý a!
Nghe được lời Giang Lưu, mắt Trư Bát Giới đều sáng lên, bộ dáng kinh hỉ nói ra.
Chỉ là, một lời đến đây, sắc mặt Trư Bát Giới chợt có chút khó coi.
Nhìn nhìn dáng người chính mình mập mạp, đặc biệt là bụng lớn, bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Sư phụ, mấy ngày trước đây một lần tình cờ nghe ngươi trò chuyện, nói là nữ nhân đều ưa thích nam nhân vóc người đẹp, đặc biệt là nam tử cường tráng cơ bụng sáu múi, ngươi cảm thấy suy cho cùng cơ bụng ta như vậy có thể được mỹ nữ ưu ái sao?
- Ngươi suy nghĩ nhiều!
Nhìn nhìn dáng người Trư Bát Giới kia, lại mang theo cái đại đầu heo cực bự, khóe miệng Giang Lưu hơi hơi co quắp một chút, chửi bậy nói ra.
- Vậy, vậy ta có phải nên ăn nhiều một phần thức ăn chay, giảm béo hay không?
Nghe được Giang Lưu nói lời này, Trư Bát Giới chần chờ một lát, xong tựa hồ đã quyết tâm rất lớn, mở miệng hỏi.
nếu như Chỉ ăn thức ăn chay có thể giảm béo mà nói, Trư Bát Giới cảm thấy mình hẳn có thể kiên trì được.
Dù sao đồ ăn sư phụ nấu, cho dù là thức ăn chay, cũng phi thường mỹ vi a.
Tỉ như nói rau quả cùng nấm bên trong Nồi Lẩu Hương Cay, lại ví dụ như những thức ăn chay bên trong xâu nướng kia, kỳ thật hương vị cũng rất không tệ.
- Nhị sư huynh, ăn chay rất tốt, chúng ta dù sao đều là tăng nhân, đều hẳn là. . .
Nghe được Trư Bát Giới nói câu này, Sa Ngộ Tịnh phản xạ mở miệng, gật đầu đồng ý nói ra.
Chỉ là, Sa Ngộ Tịnh còn chưa nói hết lời, Trư Bát Giới lại nhìn nhìn một khối thịt cá trên chiếc đũa hắn kẹp lấy, nói:
- Tam sư đệ, ngươi cảm thấy? Ngươi có tư cách nói lời này này sao! ?
- A Di Đà Phật, tội lỗi tội lỗi, ta. . .
Trư Bát Giới nói, để cho Sa Ngộ Tịnh nhìn nhìn thịt cá trong chén chính mình, chợt lập tức buông đũa xuống, miệng thấp giọng tuyên một tiếng phật hiệu, trong lòng âm thầm sám hối.
- Tốt, chớ suy nghĩ quá nhiều, kỳ thật giảm béo hay không giảm béo, không có quan hệ gì cùng ngươi ăn mặn hay là ăn chay!
Nghe được Trư Bát Giới nói, Giang Lưu lại lắc đầu, để hắn chết cái ý niệm này.