Chương 298: Mời Tử Hà dùng cơm
Mặc dù đặc hiệu cái Long Phượng Lưỡng Nghi nồi này tựa hồ có chút hố, thế nhưng dùng cái này để ăn cơm, hiệu quả vẫn là rất tốt!
Nghe được lời Lý Thiết nói, để cho mình tùy tiện đưa ra giá, trong lòng Giang Lưu âm thầm trầm ngâm chốc lát.
Hai cái nồi cấp Hoàn Mỹ cùng cấp Truyền Thuyết, có giá trị không nhỏ, hơi chút suy nghĩ, Giang Lưu giơ tay lên, lấy ra năm đại kim đĩnh.
- Nơi này có năm thỏi vàng, liền xem như phí dụng ta chế tạo!
Thoại âm rơi xuống, đem năm cái đại kim đĩnh này nhét vào trong tay quản sự, Giang Lưu không có dừng lại, chuyển thân mang theo bọn Tôn Ngộ Không trực tiếp ly khai.
- Xuất thủ thật là xa hoa!
Lão bản nhà mình đã nói, để cho hắn tùy tiện ra giá, thế nhưng, cái tùy tiện này liền cho năm đại kim đĩnh? trong lòng Quản sự âm thầm sợ hãi than một lát, xoay người đi báo cáo lão bản nhà mình.
- Tay này, ai, hôm nay thật đúng là mất mặt a, ném mặt mũi về tận nhà!
Gian sau Tinh Thiết Quán, Lý Thiết một mình đợi, tay trái đánh tay phải, tay phải đánh tay trái, đánh mấy bàn tay chính mình, Lý Thiết chỉ cảm thấy xấu hổ không chịu nổi.
Có câu nói rất hay, người mới vào nghề sợ quen tay, quen tay sợ cao thủ, mà cao thủ sợ thất thủ!
Theo Lý Thiết, chiếc Long Phượng Lưỡng Nghi nồi thứ hai chính mình thất thủ, đặc biệt là tiểu hòa thượng kia ánh mắt cực kỳ độc, tựa hồ liếc mắt một cái liền nhìn ra, điều này làm cho Lý Thiết xấu hổ không dám ở đó nữa, cho nên liền chuyển thân chạy trốn ly khai.
Đông đông đông!
Chỉ là, coi như thời điểm Lý Thiết một người đợi, âm thầm chửi bậy chính mình thất thủ, một tràng tiếng gõ cửa vang lên, chợt, quản sự cầm năm đại kim đĩnh đi đến:
- Lão bản, tiểu sư phụ vừa rồi kia đã ly khai, hắn lưu lại năm thỏi vàng xem như phí tổn chế tạo!
Tốt thủ đoạn xa hoa, một thỏi chính là mười lượng, năm thỏi chính là trọn vẹn năm mươi lượng vàng a!
Nhìn thấy vàng trong tay quản sự, Lý Thiết sợ hãi thán phục, lại cảm thấy có chút áy náy.
Nếu như chưa từng thất bại, năm mươi lượng vàng? Tự nhiên đáng giá.
Nhưng chính mình cũng đã thất thủ, tựa hồ không đáng năm mươi lượng vàng.
Bất quá, chính mình cũng nói để cho hắn tùy tiện ra giá, hắn lại chủ động cho mình năm mươi lượng vàng, đây cũng không phải là vấn đề chính mình?
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Lý Thiết dễ chịu một chút, cũng liền để cho quản sự thu lại năm mươi lượng vàng.
Không nói đến Tinh Thiết Quán bên này hiện tại là dạng tình huống gì, một bên khác, hảo hảo thu về hai kiện dụng cụ nhà bếp xong, Giang Lưu cùng bọn Tôn Ngộ Không lại chuyển thân ly khai vương thành.
- Sư phụ, hai cái nồi này ngươi cũng đã chế tạo tốt, chúng ta lúc nào lại ăn một bữa?
Trư Bát Giới bên cạnh, hai mắt tỏa ánh sáng, vội vàng hỏi Giang Lưu, bên trong ánh mắt tràn đầy vẻ chờ mong.
Nguyên bản trù nghệ sư phụ liền đã vô cùng tốt, hiện tại còn để cho người ta chế tạo hai cái nồi ra, cái này càng để cho Trư Bát Giới mong đợi.
Lấy kỹ nghệ rèn đúc người vừa rồi kia đến xem, nếu như dùng để rèn đúc pháp bảo, chắc chắn phẩm chất cũng không kém, thật không biết dụng cụ nhà bếp giống như pháp bảo kiểu này, nấu lên thức ăn sẽ như thế nào?
- Đừng nóng vội, chờ xong liền có ăn rồi, bây giờ chúng ta, đi gặp yêu nghiệt phụ cận một lần lại nói!
Lắc đầu, Giang Lưu mở miệng nói ra.
Đã đi ngang qua bên này, tình huống liên quan tới Hoàng Bào Quái, tự nhiên Giang Lưu phải đi gặp một hồi, không vội bóc Hoàng Bảng, đi trước nhìn xem tình huống Hoàng Bào Quái lại nói.
Đi ra vương thành xong, Tôn Ngộ Không tự nhiên rõ ràng chính mình nên làm gì, dậm chân, nói:
- Thổ Địa. . . ?
Xe nhẹ đường quen, Tôn Ngộ Không đoạn đường này đi tới, triệu hoán Thổ Địa Công đã xe nhẹ đường quen.
- Chờ một chút, Ngộ Không!
Chỉ là, mắt thấy Tôn Ngộ Không muốn triệu hoán Thổ Địa, Giang Lưu lại lắc đầu, ngăn cản hắn.
Thổ Địa mặc dù chưởng quản khí hậu một phương, mà dù sao chỉ là Địa Tiên cấp thấp nhất mà thôi.
Hoàng Bào Quái kia chính là Khuê Mộc Lang hạ phàm, cho dù hỏi dò Thổ Địa, chắc hẵn cũng không biết tình huống Khuê Mộc Lang bây giờ.
Muốn từ nơi Thổ Địa hỏi dò tình huống Hoàng Bào Quái, hiển nhiên là chuyện không có khả năng, dù sao Hoàng Bào Quái vụng trộm hạ phàm, nếu có thể bị Thổ Địa biết rõ thân phận, còn vụng trộm hạ phàm làm gì? Sớm đã bị Ngọc Hoàng đại đế bắt về.
Cho nên, thấy Tôn Ngộ Không chuẩn bị gọi Thổ Địa tới hỏi dò Hoàng Bào Quái hạ lạc, Giang Lưu trực tiếp mở miệng ngăn cản hắn.
- Sư phụ, không hỏi Thổ Địa Công, chúng ta làm như thế nào tìm kiếm yêu nghiệt kia hạ lạc? Tôn Ngộ Không có chút kỳ quái, hỏi Giang Lưu.
- Có biện pháp nào đâu? Chậm rãi tìm thôi?
Bộ dáng Giang Lưu biểu lộ có chút bất đắc dĩ, giang tay ra nói.
- A? Cứ như vậy tìm kiếm chẳng có mục đích sao? Vậy không biết phải tìm đến lúc nào a! Đây không phải mò kim đáy biển sao?
Trư Bát Giới bên cạnh nghe được lời này, miệng thấp giọng lẩm bẩm nói ra.
- Khụ khụ, không có việc gì, không vội, chậm rãi tìm, tìm cẩn thận một chút mới tốt!
Chỉ là, Trư Bát Giới câu lầm bầm này còn chưa dứt lời, nhãn thần Giang Lưu sáng lên rất nhiều.
Xác thực, đối với Giang Lưu mà nói, sự tình phải tốn thời gian, cho tới bây giờ cũng không cảm thấy phiền phức.
Lại nói, Hoàng Bào Quái mặc dù bắt Bách Hoa Tu đi vài chục năm, nhưng theo Giang Lưu, Hoàng Bào Quái cách vương thành Bảo Tượng Quốc này, hẳn sẽ không quá xa mới đúng, dùng nhiều thời gian tìm kiếm, tin tưởng luôn có thể tìm được.
Chẳng có mục đích tìm kiếm, xác thực không phải sự tình dễ dàng như vậy, trọn vẹn tìm thật lâu, cũng không có chút tung tích nào liên quan tới Hoàng Bào Quái.
Đến buổi tối, Trư Bát Giới tự nhiên lớn tiếng hô mệt, đồng thời, nhãn thần cũng chờ mong nhìn Giang Lưu.
- Sư phụ a, sắc trời không còn sớm, chúng ta cũng nghỉ ngơi một chút tới đi!
Theo Trư Bát Giới hô mệt, hai mắt Tôn Ngộ Không cũng tỏa ánh sáng nhìn Giang Lưu, một mực tâm tâm niệm niệm nồi uyên ương rốt cục cũng sắp được ăn thử.
Sa Ngộ Tịnh bên cạnh, lại là bộ dáng thiên nhân giao chiến.
Một phương diện cảm thấy thân là tăng nhân, nhậu nhẹt là sự tình cực kỳ không tốt, chính mình hẳn nên ngăn chặn.
Nhưng một mặt khác, đối với nồi lẩu buổi tối hôm nay, Sa Ngộ Tịnh lại cảm thấy vô cùng chờ mong, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, chỉ cảm thấy tình huống lưỡng nan, khó mà lựa chọn.
- Ừm, Ngộ Không a, buổi tối hôm nay chúng ta liền dùng nồi uyên ương ăn đi!
Nhẹ gật đầu, Giang Lưu đối với thuộc tính hai cái nồi cũng có chút chờ mong, muốn dò xét nhìn xem.
So ra mà nói, công hiệu nồi uyên ương đối xử chân thành tựa hồ tương đối ổn một chút.
- Dùng nồi uyên ương tới dùng cơm a? Vậy thì tốt, lão Tôn ta đi một chuyến, đi mời Tử Hà tiên tử cùng ăn?
Nghe được lời Giang Lưu nói, Tôn Ngộ Không lại đột nhiên mở miệng nói ra.
- A, Đại sư huynh, ngươi còn nói ngươi không có gì với Tử Hà tiên tử? Vừa nghe đến có ăn ngon liền nghĩ đến nhân gia rồi!
Nghe được lời Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới có chút chế nhạo trêu ghẹo Tôn Ngộ Không.
- Ngươi cái ngốc tử này, ngươi đã quên sao? Ngày đó thời điểm đưa Tử Hà tiên tử trở lại, sư phụ từng nói qua lần sau chế tạo nồi uyên ương xong rồi, lại mời nàng cùng ăn a, sư phụ là người nói lời giữ lời, nếu như hắn quên đi, ta tự nhiên phải nhắc nhở!
Tôn Ngộ Không tức giận liếc mắt cho Trư Bát Giới một cái.
- Ừm, lời Ngộ Không thật là nhắc nhở ta, sư phụ xác thực quên mất, làm khó ngươi phải một mực ghi nhớ rồi!
Giang Lưu bên cạnh nghe được lời này, lại nhẹ gật đầu.
Chỉ là Giang Lưu nhìn Tôn Ngộ Không, mỉm cười, nói chuyện phảng phất có ý riêng.