Chương 360: Kim Giác Ngân Giác Sắp Khóc
Vào lúc này, Kim Giác đại vương cùng Ngân Giác đại vương hai cái, càng thêm cảm thấy mộng bức.
Tựa hồ, cảm thấy tất cả mọi người đoàn đội tây hành thỉnh kinh, đều có chút không quá bình thường.
Những đệ tử kia, biết rất rõ sư phụ chính mình bị yêu vật bắt, thế mà ngoảnh mặt làm ngơ? Chính mình nên ăn cứ ăn, nên uống cứ uống, thậm chí còn chơi đánh bài, chơi mạt chược để tiêu khiển?
Cái sư phụ này thì càng kì quái, chính mình cũng nói, hôm nay muốn giết hắn, cố ý chuốc say toàn bộ Yêu Quái động phủ, rõ ràng chính là một cái cơ hội cho hắn đào tẩu.
Nhưng kết quả thế nào? Tất cả tiểu yêu đều say ngã, hắn thế mà chính mình trở lại thạch thất đả tọa?
- Đại vương, quá tốt rồi, cái Đường Tăng này đã không chạy, vậy bây giờ chúng ta có phải liền làm thịt hắn hay không, nếm thử thịt trường sinh bất lão này?
Không nói đến trong lòng Kim Giác đại vương cùng Ngân Giác đại vương rốt cuộc là dạng tâm tư gì, tóm lại, bên cạnh một đám tiểu yêu phi thường cao hứng, nhìn Giang Lưu không chạy, cả đám đều thần sắc chờ mong hỏi.
- Không được!
Nghe vậy, Kim Giác đại vương phản xạ mở miệng nói ra.
Câu trả lời này, để cho đám tiểu yêu chung quanh, từng cái hai mặt nhìn nhau, nhìn nhau ngạc nhiên.
Không phải đã nói hôm nay giết Đường Tăng ăn thịt sao? Vì cái gì? Liền không ăn rồi?
- Cái kia, khụ khụ...
Kim Giác đại vương ho khan hai tiếng, chỉ cảm thấy hiện tại thật là trình độ đâm lao phải theo lao, đối mặt nhãn thần rất nhiều tiểu yêu hỏi dò, Kim Giác đại vương nhất thời ngôn ngữ trệ, không biết nên nói cái gì.
- Cái kia, đêm qua chúng ta say rượu, phía dưới trạng thái này ăn thịt trường sinh bất lão, hiệu quả sẽ giảm bớt nhiều, chờ một chút đi, đợi đến trời tối lại nói...
Không có cách nào, đến lúc này, cũng chỉ có thể tới một chiêu kế hoãn binh.
Say rượu, sẽ ảnh hưởng hiệu quả sao? Kim Giác đại vương lý do này, để cho đám tiểu yêu cảm chung quanh thấy có chút hoài nghi.
Đến lúc này, đám tiểu yêu này tựa hồ cũng đã nhận ra, sau khi hai đại vương bắt Đường Tăng tới, tựa hồ cũng không vội ăn a?
- Vậy được rồi, vậy thì chờ đến tối rồi nói sau! Trầm mặc một lát, Kim Giác đại vương cùng Ngân Giác đại vương dù sao cũng là đại vương bọn hắn, những tiểu yêu này tự nhiên cũng không dám chất vấn quyết định hắn, cho nên, mấy người tiểu yêu nhẹ gật đầu nói ra.
- Tốt, các ngươi tạm thời lui ra đi!
Kế hoãn binh phát huy tác dụng, thế nhưng, Kim Giác đại vương cùng Ngân Giác đại vương hiển nhiên cũng đã nhận ra tâm tư đám tiểu yêu thuộc hạ, tựa hồ trở nên không thoải mái, phất phất tay, tạm thời để bọn hắn lui xuống.
Theo tất cả đám tiểu yêu này lui ra, Kim Giác đại vương xoay người lại, ánh mắt rơi trên người Giang Lưu.
- Đại vương, ngươi còn có chuyện gì sao? Nhìn Kim Giác đại vương trước mặt mình, thần sắc Giang Lưu bình tĩnh, mở miệng hỏi.
- Tiểu hòa thượng, ngươi có phải thật không sợ chết hay không? Kim Giác đại vương có chút bất đắc dĩ, đi thẳng vào vấn đề hỏi Giang Lưu.
- Sợ a, người nếu như không sợ chết, vậy còn có sức sống làm gì a, không phải sao?
Nghe được lời Kim Giác đại vương nói, Giang Lưu hồi đáp.
- Đã sợ chết, vậy ngươi đêm qua, vì cái gì không trốn?
Kim Giác đại vương nhíu nhíu mày, tiếp tục hỏi.
Nghe vậy, khóe miệng Giang Lưu hơi hơi giương lên.
Nếu như nói một kiếp Bình Đỉnh Sơn này, là một tuồng kịch, mà Kim Giác Ngân Giác xem như đạo diễn tuồng vui này, chính mình diễn như thế đã làm cho đạo diễn không xuống đài được sao?
Xem ra, bọn hắn là thật cuống lên.
- Ngươi cười cái gì? Xem khóe miệng Giang Lưu hơi hơi giơ lên bộ dáng, Kim Giác đại vương cau mày, kỳ quái hỏi.
- Ta là cười vấn đề đại vương ngươi, có chút buồn cười!
Giang Lưu mở miệng trả lời nói ra.
- Buồn cười? Có cái gì buồn cười? Kim Giác đại vương tiếp tục hỏi.
- Còn không buồn cười sao? Là các ngươi bắt ta tới, thế nhưng, nghe ngươi vấn đề này, phảng phất ngươi không nguyện ý giết ta, ước gì ta ly khai, ngươi cảm thấy, không buồn cười sao?
Bên trong ánh mắt Giang Lưu mang theo ý cười, nhìn Kim Giác đại vương hỏi ngược lại.
- Ách, cái này...
Giang Lưu hỏi, để cho Kim Giác đại vương ngôn ngữ trệ, nói không ra lời.
Thiên Đình, Đâu Suất Cung.
Thái Thượng Lão Quân đợi tại trong cung điện chính mình, lẳng lặng chờ đợi Tôn Ngộ Không đến tìm chính mình.
Trước đó cùng Quan Âm hàn huyên vài câu, biết rõ tình huống Huyền Trang có chút kỳ dị, cho nên, Thái Thượng Lão Quân chủ động hóa thân thành cha nuôi Kim Giác cùng Ngân Giác, tự mình gặp Huyền Trang một chút.
Sau khi gặp mặt, Thái Thượng Lão Quân cũng thật bị tình huống Giang Lưu hấp dẫn, thậm chí chuyển động lòng yêu tài, muốn thu hắn làm đồ.
Đối với Thái Thượng Lão Quân mà nói, sau khi thấy qua Giang Lưu, như thế mục đích chính mình hạ phàm liền xem như đã đạt đến, lại thêm bên trong Đâu Suất Cung tao ngộ sự tình đan dược bị trộm, Thái Thượng Lão Quân chạy về, cho nên cũng không có ý tứ lại xuống đi.
Dựa theo kế hoạch nguyên bản, sau khi Kim Giác cùng Ngân Giác hai người bắt lấy Huyền Trang, những pháp bảo trên tay bọn họ kia, hẳn sẽ để cho Tôn Ngộ Không cái con khỉ ngang ngược kia nếm chút khổ sở, sau đó, lên trời đến tìm mình giúp a?
Lẳng lặng ngồi tại phía trước lò bát quái chính mình, Tam Muội Chân Hỏa tại bên trong lò bát quái bị đun nóng, sau một lát, theo lò bát quái mở ra, một trăm viên bộ dáng mạt chược nhỏ óng ánh sáng long lanh, ôn nhuận như ngọc bay thẳng ra tới.
Sau đó, tự động bay đến một cái bảo trong hộp.
Tay nhẹ hất lên, một bộ mạt chược liền rơi vào một bên bảo hạp chứa.
Phóng nhãn nhìn lại, bảo hạp đồng dạng, khoảng chừng hơn một trăm cái.
Trong lúc rảnh rỗi, Thái Thượng Lão Quân vậy mà dùng lò bát quái chính mình, tiện tay luyện chế ra hơn một trăm bộ mạt chược.
Ngoại trừ mạt chược ra, còn có hộp gấm lớn chừng bàn tay, bên trong chứa đồ vật, cực kỳ hiển nhiên là bài xì phé.
- Ừm, chơi đánh bài cùng chơi mạt chược này, thật là có chút ý tứ, khó trách những người Ngũ Trang Quán kia đều yêu thích như vậy! Tiện tay liền luyện chế ra một bộ mạt chược, Thái Thượng Lão Quân âm thầm nhẹ gật đầu.
Trong lòng âm thầm tính toán, chờ thời điểm trong lúc rảnh rỗi, đối mặt Tiên Phật khác, tiện tay tặng một bộ mạt chược cùng bài xì phé ra ngoài, có lẽ sau này sẽ trở thành thời thượng?
- Lão gia, lão gia, ta trở về...
Chỉ là, thời điểm Thái Thượng Lão Quân tiện tay lấy ra mấy khối linh thạch, chuẩn bị động thủ luyện chế mấy bộ mạt chược, đột nhiên, một trận tiếng bước chân gấp rút vang lên, chợt, Kim Giác đại vương vọt thẳng vào.
- Là ngươi? Ngươi tại sao trở lại? Vấn đề Huyền Trang giải quyết rồi sao? Nhìn Kim Giác đại vương xông tới, Thái Thượng Lão Quân nao nao, kỳ quái hỏi.
- Lão gia, ta là tới xin giúp đỡ!
Nghe được Thái Thượng Lão Quân nói, thần sắc Kim Giác đại vương có chút xấu hổ, không có ý tứ nói ra.
- Xin giúp đỡ?
Nghe được lời ấy, Thái Thượng Lão Quân ngây ra một lúc, chợt thần sắc kinh kỳ nói ra:
- Tử Kim Hồ Lô, Dương Chi Ngọc Tịnh Bình, Thất Tinh Bảo Kiếm, Hoảng Kim Thằng cùng Ba Tiêu Phiến, nhiều bảo bối như vậy trong tay các ngươi, các ngươi hẳn cũng không đấu lại hầu tử kia sao? Thế mà còn muốn đi cầu trợ?