Chương 423: Tiểu Hài Tử Chơi Trốn Tìm
Chỉ là, trong lòng đã có bảy tám phần tin tưởng, nhưng gia hỏa vừa mới gặp mặt, liền muốn để cho mình gọi hắn thúc thúc? Điểm ấy Hồng Hài Nhi nhưng không tiếp thụ được.
Cho nên, có chút bộ dáng ngạo kiều, Hồng Hài Nhi quay đầu đi, nói:
- Hừ, rốt cuộc thế nào, bản vương còn phải sai người đi hỏi mẫu thân của ta một chút mới biết được, ta cũng sẽ không như vậy đơn giản liền tin tưởng các ngươi!.
Vừa nói chuyện xong, Hồng Hài Nhi cùng một đoàn người Giang Lưu, rất mau đến một chỗ động phủ phía trước, động phủ trên đó viết ba chữ to: Hỏa Vân Động.
- Đại vương quay lại, đại vương quay lại...
Theo bọn người Hồng Hài Nhi quay lại, mấy người trấn thủ cửa ra vào Hỏa Vân Động, cao hứng kêu lên, xong mở cửa.
- Các con, chuẩn bị yến hội, hôm nay ta phải mở tiệc chiêu đãi quý khách!
Bộ dáng hăng hái, thanh âm hồng hài nhi non nớt vang lên.
- Được, đại vương! Theo Hồng Hài Nhi dứt lời, bên cạnh rất nhiều tiểu yêu, cùng kêu lên.
Nhìn, bộ dáng Hồng Hài Nhi uy phong lẫm liệt, đương nhiên, nếu như hắn có thể trưởng thành một chút, mà không phải giống như hài đồng bảy tám tuổi, tin tưởng sẽ càng để cho người cảm thấy tin phục.
Chuẩn bị yến hội, tự nhiên không phải sự tình nhanh như vậy, cho dù trên dưới Hỏa Vân Động đều đang chuẩn bị, thế nhưng phải chuẩn bị thời gian một thời thần mới được.
- Thánh Tăng, ta cái Hỏa Vân Động này, chín quẹo mười tám rẽ, thường nhân tiến vào bên trong đi thêm vài vòng, liền có khả năng sẽ lạc đường, chúng ta chơi đùa trò chơi trốn tìm hay không? Ta trốn đi, các ngươi nhìn xem có thể tìm tới ta hay không?.
Chờ đợi yến hội bắt đầu, đang nhàm chán, Hồng Hài Nhi đột nhiên mở miệng, đề nghị nói với Giang Lưu ra.
- Chơi... Chơi trốn tìm... ? Hồng Hài Nhi nói, để cho Giang Lưu ngây ra một lúc.
Thực lực Yêu Tiên, lại là chủ nhân Hỏa Vân Động, Hồng Hài Nhi này thế mà còn ưa thích chơi trốn tìm?.
Ân, có thể, cái này cực kỳ phù hợp bộ dáng hài đồng của hắn...
- Ngươi không phải là cố ý xây Hỏa Vân Động đến chín quẹo mười tám rẽ, chuyên môn dùng để chơi chơi trốn tìm đó chứ? Giang Lưu có chút quái dị nhìn Hồng Hài Nhi một chút, điệu bộ ta sớm đã xem thấu.
- Khụ khụ, ta, ta...
Giang Lưu nói, để cho sắc mặt Hồng Hài Nhi đều đỏ lên, thần sắc xấu hổ, nhất thời thừa nhận cũng không phải, phủ nhận cũng không phải.
- Hừ, chơi trốn tìm? Đó bất quá là đồ vật tiểu hài tử chơi mà thôi!
Khoát tay áo, Tôn Ngộ Không mở miệng, thần sắc xem thường chen miệng nói.
Khi nói chuyện, Tôn Ngộ Không hướng về phía Giang Lưu nói ra:
- Sư phụ, lấy thẻ bài ra đi, thừa dịp bây giờ còn có thời gian, chúng ta tới chơi mấy ván tam quốc sát thế nào?.
- Tốt a, đã mấy ngày không chơi, lão Trư ta ngứa tay cực kỳ! Trư Bát Giới nghe vậy, nhãn tình sáng lên, cũng chờ mong nhìn Giang Lưu.
- Sư phụ, Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh nói đúng a!.
Cả Sa Ngộ Tịnh bên cạnh, nghe được muốn chơi tam quốc sát, con mắt cũng sáng lên một cái, đi theo mở miệng, biểu thị đồng ý!.
Giết!.
Tránh!.
Lại giết!.
Ta lại lóe lên!.
Lại bổ một đao!.
Cái này đáng chết đi?.
Một bàn tròn thật to, sư đồ năm người Giang Lưu đều ngồi vây chung một chỗ, giết đến vui vẻ nhẹ nhàng lâm ly.
Hồng Hài Nhi bên cạnh, nguyên bản đối với dạng trò chơi thẻ bài này, cũng không cảm thấy hứng thú, chỉ là mấy tờ giấy bài mà thôi, có thể có cái gì để chơi?.
Thế nhưng, ở bên cạnh quan chiến mấy ván xong, hắn cũng hoàn toàn trầm mê vào, mở to hai mắt nhìn, cảm thấy những trò chơi lá bài này, thật là phi thường có ý tứ, so với trò chơi trốn tìm của mình, chơi vui hơn nhiều.
Không chỉ là Hồng Hài Nhi mà thôi, cho dù cả mấy người Yêu Vương thuộc hạ Hồng Hài Nhi, thậm chí cả Yêu Soái, đều chậm rãi tụ lại đến phía sau bọn Giang Lưu, nghiêm túc nhìn bọn Giang Lưu chơi Tam Quốc Sát thẻ bài.
Thân phận mấy người, trên tay đều có bài gì? Cái này thật phi thường có ý tứ.
Trong bất tri bất giác, đã có mấy chục tiểu yêu vây quanh ở phía sau, rất có một loại hương vị tụ nhiều người đánh bạc.
So ra mà nói, Hồng Hài Nhi thích Giang Lưu nhất, cho nên, mấy tiểu yêu đều là đứng sau lưng Giang Lưu, nghiêm túc quan sát Giang Lưu thao tác.
Bởi vì đã từng chơi Tam Quốc Sát rất lâu còn bọn Tôn Ngộ Không đều chẳng qua là người mới học, cho nên, liên tục năm cây, Giang Lưu chỉ bởi vì vận khí không tốt, cho nên mới thua một ván mà thôi.
Mắt thấy Giang Lưu cuối cùng thân là nội gian, bế quan mấy vòng cướp đoạt, trong tay một đống lớn bài, cuối cùng mưa to gió lớn công kích, tranh thủ thời gian lưu loát chém giết chúa công, đaht được thắng lợi sau cùng, Hồng Hài Nhi càng thêm cảm thấy trò chơi này có ý tứ.
Trong lòng tựa như là có hai con mèo nhỏ đang gãi vậy, Hồng Hài Nhi nhìn lâu như vậy xong, tự nhận là đã hiểu được đối với cái trò chơi này, vội vã không nhịn nổi nói ra:
- Thánh Tăng, Thánh Tăng, để cho ta gia nhập a? Để cho ta cũng tới chơi a?.
- Ừm, lão Tôn ta chơi hơi mệt chút, trước hết nghỉ ngơi một chút!
Nghe được Hồng Hài Nhi muốn lên bàn, Tôn Ngộ Không bên cạnh đang tẩy bài mở miệng nói ra.
Khi nói chuyện, làm ra vẻ phải từ trên chỗ ngồi đứng lên.
Cái con khỉ này, đối với đứa cháu Hồng Hài Nhi này, quá là để ý a! Tôn Ngộ Không nói, để cho Giang Lưu hơi kinh ngạc nhìn hắn một cái.
Vừa mới bắt đầu chủ động đưa ra muốn chơi Tam Quốc Sát là hắn, bây giờ nghe Hồng Hài Nhi muốn chơi, hắn thế mà chủ động đứng lên?.
Mệt? Nói đùa sao? Đường đường Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, chơi vài ván Tam Quốc Sát xong sẽ cảm thấy mệt? Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là sự tình không thể a?.
- Ngộ Không, ngươi lại ngồi xuống đi, vi sư ngược hơi mệt, để cho Hồng Hài Nhi ngồi vị trí ta đi, ta ở bên cạnh chỉ đạo là được...
Mắt thấy Tôn Ngộ Không đứng dậy, Giang Lưu lại mở miệng nói ra, chính mình đứng dậy.
- Tốt a Tốt a, Thánh Tăng, ngươi đến dạy ta!
Nghe được Giang Lưu nói, nguyện ý chủ động dạy mình, Hồng Hài Nhi nhẹ gật đầu nói ra.
Vừa rồi nhìn mấy cái như thế, Hồng Hài Nhi đương nhiên cũng nhìn ra được, kỹ thuật Giang Lưu là tốt nhất, có hắn dạy mình, không thể tốt hơn.
- Cái kia, đại vương...
Chỉ là, ngay lúc này, đột nhiên, một tiểu yêu đi tới, mở miệng nói với Hồng Hài Nhi:
- Yến hội đã chuẩn bị không sai biệt lắm, hiện tại có thể mời mấy vị quý khách vào chỗ ngồi!.
- Chuẩn bị không sai biệt lắm? Hồng Hài Nhi vừa mới ngồi xuống, nghe vậy ngẩn người, chợt khoát tay áo, nói:
- Tốt, vậy liền chờ một chút đi, chờ bản vương chơi một ván luyện tay một chút lại nói!.
Một cái chớp mắt, lại là một giờ trôi qua...
- Ha ha ha, thắng! Thánh Tăng, ngươi quả nhiên thật là lợi hại!.
Cuối cùng, Hồng Hài Nhi thân là chúa công, lấy một địch hai đều hai xử lý phản tặc, thần sắc đại hỉ hướng về phía Giang Lưu nói ra.