Chương 450: Hỏa Vân Ngu Nhạc Động
Trư Bát Giới mặc dù không ngu ngốc, thế nhưng không tính là thông minh, hắn bất quá đã làm Thiên Bồng Nguyên Soái nhiều năm, cho nên có chút nhãn lực mà thôi.
Còn như Tôn Ngộ Không thì sao? Chỉ có cơ linh nhỏ, lại không có đại trí tuệ, động thủ cũng chỉ là nghĩ đến thì làm, có lẽ là tiểu kế mưu mà thôi.
Cho nên, thật muốn cùng Tiên Phật chiến đấu, đại mưu hoạch vẫn phải dựa vào sư phụ.
Hiện tại xem ra, quả nhiên sư phụ đáng tin cậy.
- Thánh Tăng, nói như ngươi vậy, tựa hồ thật rất có ý tứ a! Nghe được Giang Lưu miêu tả, Hồng Hài Nhi lại không có suy nghĩ nhiều như vậy, tất cả suy nghĩ của hắn đều bị Giang Lưu miêu tả hình ảnh lập phương hư ảo phối hợp Tam Quốc Sát hấp dẫn, càng nghĩ càng thấy thú vị.
- Tốt, chuyện này, mặc dù thú vị, thế nhưng, vẫn cần bàn bạc kỹ hơn, chúng ta phải hảo hảo mưu đồ một phen mới được! Nhẹ gật đầu, Giang Lưu mở miệng nói ra.
Xác thực, đây là chuyện cần mưu đồ một ít thật tốt.
Tỉ như nói, thế nào tìm người luyện khí, rèn đúc ra pháp bảo phù hợp để dùng? Làm sao dụ người tới chơi những thứ này?.
Lại tỉ như nói, cho dù mạt chược còn có rất nhiều loại cách chơi, đồng dạng, bài xì phé ngoại trừ chơi đánh bài ra, cũng có rất nhiều cách chơi, những thứ này đều có thể khai quật một phen.
Còn có, nếu có thể luyện chế ra pháp bảo phù hợp, dùng tiên thuật thay thế khoa học kỹ thuật, có thể tái hiện một phần trò chơi online cùng loại với Lô Thạch hay không? Thậm chí là các loại trò chơi thi đấu LoL?.
Dạng trò chơi thi đấu này, mới thật sự là nam nhân lãng mạn a?.
Đương nhiên, những thứ này, đều phải xây dựng ở tình trạng thủ đoạn luyện khí sư theo kịp.
Ngoại trừ những thứ này ra, còn có thủ đoạn đặc biệt, làm sao có thể hấp dẫn nhiều yêu ma đến đây chơi đùa?.
Xong, theo Hỏa Vân Ngu Nhạc Động mặt ngoài phát triển, thế lực chính mình nên như thế nào phát triển một chút?.
Những sự tình này mới cần nghiêm túc suy nghĩ hơn.
Một đoàn người Giang Lưu, về tới Hỏa Vân Động, suy nghĩ liên quan tới những chuyện này, cũng tìm một thời gian sau suy nghĩ tổng kết, chậm rãi, mọi người cũng đều có lý giải cùng khái niệm rõ ràng.
Chỉ là, đoạn thời gian này, Tiểu Bạch Long Ngao Liệt nghe bọn Giang Lưu nói chuyện, lại là thất kinh trong lòng.
Không nghĩ tới, mục đích sư phụ cùng mấy vị sư huynh lần đi tây hành này, quả nhiên là không như mình nghĩ sao? Thế mà biến thành cái này?.
Muốn lật đổ Thần Phật đầy trời?.
Nếu đặt ở trước kia, Tiểu Bạch Long kinh hãi, sẽ đi Đại Lôi Âm Tự cáo trạng.
Nhưng bây giờ, Tiểu Bạch Long nhìn nhìn Long Hồn Trạc mang theo trên cổ tay mình, mặc dù chân tướng còn không có điều tra rõ ràng, thế nhưng cô phụ chính mình chết, trong lòng Tiểu Bạch Long cũng hoặc nhiều hoặc ít có rồi chút suy đoán rồi.
Đi cáo trạng sao?.
Ý nghĩ này mới vừa thăng lên, rất nhanh, lại bị Tiểu Bạch Long đè xuống.
...
Không thể không nói, lần này Giang Lưu bị bắt, Thiết Phiến công chúa bỏ mình, là một kiện sự tình bi kịch.
Thế nhưng, cũng không thể không nói, trải qua sự tình lần này xong, quan hệ một đoàn người Giang Lưu cùng cha con bọn Ngưu Ma Vương càng thêm mật thiết.
Trao đổi mấy ngày thời gian, cuối cùng thương lượng chi tiết cụ thể vấn đề xong, Giang Lưu rốt cục kéo Bao Khỏa Không Gian ra, từ bên trong Bao Khỏa Không Gian chính mình, lấy Kiến Bang Lệnh vốn được cất cực kỳ lâu ra.
Cuối cùng đã tới cái ngày này!.
Giang Lưu cúi đầu xuống, nhìn xem một khối Kiến Bang Lệnh trong tay chính mình, nhẹ nhàng vuốt ve Kiến Bang Lệnh, cảm thụ được xúc cảm kim loại trên lệnh bài lạnh như băng, trong lòng âm thầm nỉ non.
Chính mình có có thể lật tung Thần Phật đầy trời hay không tạm dừng không nói, theo Giang Lưu, giờ phút này thành lập một bang phái chính mình, tổ chức một nhánh thế lực đối kháng Tiên Phật, xem như chính mình trên đường đối kháng Tiên Phật làm ra một cái bước ngoặt trọng đại!.
Khô Tùng Giản, Hỏa Vân Động.
Đêm đã khuya, bên trong một gian thạch thất, chỉ có hai đóa ánh nến to như hạt đậu, miễn cưỡng xua tán đi đen tối trong thạch thất.
Tiếng nức nở thấp giọng vang lên, Hồng Hài Nhi lẳng lặng đứng, ở trước mặt hắn, trưng bày linh vị Thiết Phiến công chúa.
Lúc có người khác ở cùng, Hồng Hài Nhi không có biểu hiện ra chính mình bi thương, thế nhưng khi không có ai, một thân một mình, Hồng Hài Nhi rốt cuộc khó mà duy trì chính mình mặt ngoài trấn định, chỉ có thể trốn ở chỗ này, một người gào khóc.
- Mẫu thân, Thánh Anh nhớ ngươi... Hồng Hài Nhi nhìn linh vị thờ phụng, thấp giọng khóc thút thít nói ra.
Tuy nói sớm đã quen ly khai phụ mẫu, một thân một mình sinh sống, thế nhưng, ly khai đơn thuần cùng sinh ly tử biệt, tự nhiên là hoàn toàn khác biệt.
- Mẫu thân, yên tâm, Thánh Tăng cho ta một khỏa Yêu Hoàng Đan, ta trở nên lợi hại hơn, sau này không ai có thể khi dễ ta, hơn nữa, ta cũng nhất định sẽ giúp ngươi báo thù! Thấp giọng khóc thút thít, Hồng Hài Nhi, thấp giọng, đứt quãng nói ra.
- Ai...
Chỉ là, Hồng Hài Nhi một thân một mình trốn ở phía trước linh vị Thiết Phiến công chúa thấp giọng khóc thút thít, đứt quãng vừa nói chuyện xong, đột nhiên, bên trong thạch thất này một tiếng thở dài trầm thấp vang lên.
Nghe được thở dài đột nhiên xuất hiện này Hồng Hài Nhi giật mình trong lòng, quay đầu.
Chỉ gặp một bóng người cao lớn, không biết lúc nào đứng bên cạnh mình, không phải Ngưu Ma Vương thì có thể là ai?.
- Phụ thân! Nhìn Ngưu Ma Vương đứng ở sau lưng mình, Hồng Hài Nhi vội vàng lau tất cả nước mắt trên mặt đi, không muốn để người khác nhìn thấy một mặt chính mình mềm yếu, cho dù là cha mình cũng vậy.
- Tốt, Thánh Anh, muốn khóc cứ khóc ra đi, ngươi đứa nhỏ này, cùng lão Ngưu ta thật rất giống a! Duỗi thủ chưởng rộng lớn ra, sờ sờ đầu Hồng Hài Nhi, ngữ khí Ngưu Ma Vương cảm khái nói ra.
- Không, ta không khóc, ta phải kiên cường, ta tin tưởng mẫu thân cũng nhất định hi vọng ta là một người kiên cường! Tựa như phụ thân ngươi cực kỳ kiên cường!
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi có vẻ non nớt, tràn đầy thần sắc kiên nghị, Hồng Hài Nhi nghiêm túc nói.
- Thánh Anh, người kiên cường, cũng không phải sẽ không bi thương, sẽ không gào khóc, mà là bi thương gào khóc xong, vẫn như cũ có thể nuốt bi thương và nước mắt tiếp tục tiến lên! Vuốt vuốt đầu con trai mình, Ngưu Ma Vương nói lời thấm thía ra.
Một lời đến đây, Ngưu Ma Vương có chút dừng lại, lại nói ra:
- Mặt khác, vi phụ nói ngươi giống ta, cũng là chỉ tâm tính, rõ ràng bi thương và khổ sở, lại phải thu lại, không muốn bị người khác nhìn thấy, chỉ một mình trốn đi khóc!.
Thoại âm rơi xuống, Ngưu Ma Vương buông xuống thủ chưởng chính mình, chuyển thân đi tới phía trước linh Thiết Phiến công chúa vị, đưa tay cầm lên ba cây thanh hương, đốt lên xong, cắm ở bên trong lư hương, trầm mặc, không nói gì.
Chỉ là, đứng sau lưng Ngưu Ma Vương, Hồng Hài Nhi có thể nhìn thấy bả vai phụ thân hơi hơi nhún nhún, tựa hồ khóc không ra tiếng.
Nhìn xem bộ dáng cha mình, nước mắt trong mắt Hồng Hài Nhi cũng tràn ra, giọt giọt nước mắt lại lần nữa rơi xuống.
Cho tới nay, Hồng Hài Nhi đều cảm thấy phụ thân mình là đỉnh thiên lập địa, cảm thấy phụ thân mình là không gì không làm được.
Hồng Hài Nhi cũng cảm thấy mình cái gì cũng có thể mặc kệ, dù cho dù trời sập xuống, cũng có phụ mẫu giúp mình chịu, chính mình không có cái gì để sợ.
Thế nhưng, trải qua sự tình lần này, mắt thấy cha mình cũng trốn ở chỗ này khóc không ra tiếng, chuyện này đối với Hồng Hài Nhi mà nói, xúc động rất lớn.
Phụ thân cùng Hỏa Giao Long kia chiến đấu, mặc dù có thể đánh bại đối phương, nhưng lại bảo hộ không được mẫu thân.
Nguyên lai, cha mình rất lợi hại, thế nhưng, lại không phải vạn năng, hắn cũng có rất nhiều chuyện tình không làm được.
Trước nay Hồng Hài Nhi vẫn cảm thấy cha mình, tâm tính kiên nghị như sắt.